Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Họa Kích Huyết Long Mâu trực chỉ Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi nâng lên song kiếm, song kiếm tản ra hàn huyết chi khí cực thịnh nhưng kiếm thế kiếm khí đều vô dụng, hết thảy đều bị hung binh phá bỏ.

Nhìn hung binh mỗi lúc đến gần Bạch Diệc Phi lại lựa chọn thoát đi, để lại một đầu băng xà to lớn cản lại.

Lại một tiếng ‘Ầm’ vang, xà băng bị toái vỡ.

“ Lên giết hắn!” Cơ Vô Dạ chỉ đao hướng đám quân sĩ ép đến khi thấy Thiên Trạch đã không giữ lại hung binh.

Đám quân Hàn kinh sợ trước thần ma kia, có mấy kẻ không dám đi lên, tay cầm binh khí có phần run.

“ Xoẹt!” Cơ Vô Dạ trực tiếp một đao giết tên lính đang chần chờ, lãnh ý : “ kẻ nào trái lệnh theo quân lệnh giết”

Dưới quân lệnh của Cơ Vô Dạ đám Hàn quân mặc dù biết tiến lên có thể chết nhưng mà không tiến lên cũng khó sống, cuối cùng đành nhận mệnh cầm vũ khí xông lên.

Thiên Trạch tâm ý điều động hung binh lại quay về, nhảy một cái lên trăm mét cao, cao giọng mà nói : “ hôm nay một mình Thiên Trạch ta huyết tẩy đô thành, dùng máu các ngươi trước tế bái anh linh tộc ta”

Trong lúc Thiên Trạch nói, hai cái thủ hạ đắc lực của Cơ Vô Dạ là Mặc Nha và Bạch Phượng đã cướp đến trên không, không ngừng công kích, chỉ là bọn hắn dù là nhanh phân ra bao nhiêu thân ảnh cũng không tổn thương được Thiên Trạch mảy may, hết thảy đều bị Cửu Long Tỏa ngăn trụ.

“ Đang! Đang! Đang!”

Kim thiết dồn dập va chạm không ngừng vang lên, vô số thân ảnh cướp đến bầu trời nâng binh khí chém giết Thiên Trạch, nhưng chỉ để lại hoa lửa.

“ Thiên Chi Nộ! Kích Quang!”

Thiên Trạch đưa kích nâng lên, theo hắn thúc dục binh khí, nháy mắt đầy trời quang ảnh hung binh hiện ra, binh quang như lợi khí hiển hiện.

“ Mau lùi!” Mặc Nha chứng kiến hốt hoảng vội nhắc nhở, bản thân lại dùng khinh công mau chóng lùi đi.

Bạch Phượng không nói một lời làm theo, bởi hắn cảm nhận được áp lực đáng sợ có thể uy hiếp hắn sinh mệnh.

“ Ầm! Ầm!”

Mưa quang kích đánh xuống bên dưới, như vũ bảo cuồng phong ập đến thế không thể cản được, những tên lao lên bầu trời công kích Thiên Trạch xui xẻo không chạy kịp bị quang kích cắt ngọt, cùng với đó những kiến trúc và binh sĩ bên dưới lọt vào tàn phá.

Chỉ một đòn lại có sức hủy diệt cực kỳ đáng sợ, nguyên một mảng bán kính năm trăm mét bị một đòn của Thiên Trạch cho nhấn chìm thành bình địa.

Nhưng kích quang vẫn chưa hết, kích quang không ngừng hiện ra và trút xuống.

Người chết như rạ, máu huyết đổ ra nhiễm đầy mặt đất, tay chân đứt đoạn hay tàn thi, tàn binh có mặt khắp dưới đại địa đổ nát, tiếng kêu khóc hoặc là người lâm nạn trong công kích Thiên Trạch hòa lẫn trong tạp âm.

“ Oanh!”

Một góc bên dưới, Cơ Vô Dạ nâng chiến đao tám thước thô dày của mình bộc phát ra khiếp người đao thế, hắn toàn bộ công lực chống đở mưa quang kích trút xuống, bên cạnh hắn sĩ binh không ngừng chết đi.

Bạch Diệc Phi cũng không kém cạnh, hắn song kiếm không ngừng chống đở, trong mưa quang kích cũng lộ ra chật vật.

“Ác tặc! ngươi chết đi!”

“ Cuồng ma! Để mạng lại”

“ Không thể để hắn sống!”

Thiên Trạch làm ra hành động cùng hung binh để cho không ít cường giả trong Tân Trịnh không nhìn được, có vài kẻ vì tham lam hung binh hoặc là không chịu được Thiên Trạch sát lục mà ra tay.

Những kẻ này có thành danh cao thủ của các thế lực, hoặc là từ nơi khác đến Tân Trịnh du khán, hoặc là cao thủ trong Hàn cung....

“ Hừ!” Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng đình lại công kích, lại ném hung binh.

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Bạo tạc lại không ngừng phát ra liền sau đó, vô luận kẻ nào lao đến chổ Thiên Trạch đều bị hung binh chấn chết, huyết nhục đầm đìa tại không trung rơi xuống, cực kỳ tàn nhẫn mà chấn nhiếp lòng người.

Khiến cho không ít kẻ muốn xông đến tiếp theo cũng bị dọa sợ.

Thiên Trạch lại khống binh lao xuống bên dưới đồ sát, Họa Kích Huyết Long Mâu xuyên giết hết thảy, khiến cho khu vực Thiên Trạch trở thành một cái tử địa.

Chừng năm phút qua đi, trong năm trăm mét bán kính chỉ có Tử Lan Hiên là không bị san thành bình địa, chỉ là một nữa kiến trúc cũng bị phá hủy.

“ Chổ này náo nhiệt cũng đủ rồi, để ta đến chổ khác cho náo nhiệt,” Thiên Trạch đảo mắt quan sát rồi cười nói, lời dứt dẫm thân nhảy lên cao rồi phi hành về một nơi.

“ Truy” Cơ Vô Dạ cắn răng hạ lệnh đám thủ hạ may mắn còn sống sót truy đuổi, hôm nay mối họa do Thiên Trạch gây ra không nhỏ, hắn nếu như không đem y chế phục được thì trở thành trò cười trong thiên hạ, còn khó mà đối mặt với lửa giận Hàn vương, chưa kể ngày sau khó mà ngủ yên với Thiên Trạch.

Bạch Diệc Phi đứng tại một cái đổ nát lầu các trên, từ xa nhìn thấy Thiên Trạch đáp xuống một tuyến đường, con mắt ngưng trọng mày cùng chau ra, lần này hắn đã đích thân rõ rệt được sự cường đại của kẻ kia, khiến hắn không tài nào nghĩ ra được y lại có được lực lượng cùng hung binh đáng sợ như thế.

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Đông tây nam bắc không theo cố định nào cả, chỉ cần chổ nào đông quân liền chạy đến, Họa Kích Huyết Mâu Thương có uy lực cực kỳ mạnh mẽ cơ hồ không ai có thể cản được một kích của nó, Thiên Trạch như sát thần mà thu hái sinh mệnh.

Chẳng mấy chốc các chi quân đội trên tuyến đường dưới tàn sát của hắn mà vở trận, theo hắn di chuyển đến các nơi mà đồ sát, người chết kiến trúc bị hủy, tiếng đổ gãy cùng bạo tạc không ngừng phát ra.

Tân Trịnh là chốn đô thành không phải chiến trường rộng rải thích hợp cho hành quân đánh giặc, trong thành có nhiều kiến trúc xen kẻ được các tuyền đường chia cắt, thành ra cứ một khi Thiên Trạch náo động một khu vực nơi đó rất nhanh liền vở trận hỗn loạn.




“ Gần đây ngươi cho ta náo nhiệt không ít, ta cũng nên đáp trả lại thịnh tình của ngươi chứ” Thiên Trạch đạp không mà xuống, Họa Kích Huyết Long Mâu lại vẻ lên không trung, trước khi bay về chủ nhân của mình oanh giết đi những kẻ từ bên dưới cướp lên không trung.

“ Người trong thành Tân Trịnh nghe cho rõ đây. Ta với các ngươi đa phần không cừu không oán, nhưng trách các ngươi là người Hàn. Hàn An dùng máu tộc ta ngồi lên vương vị, Cơ Vô Dạ cùng Dạ Mộ đem ta nhốt xuống ngục tối dày vò. Hận thù này dùng máu để trả.”

“Các ngươi kẻ nào muốn sống thì rời khỏi đô thành, hoặc là tránh xa vị trí tông thất Hàn thất, Cơ Vô Dạ vây cánh hoặc là quan viên Hàn quốc. Mỗi khi ta nhàm chán sẽ đến giết người.”

“Mà giết thì phải máu chảy thành sông, thây chết đầy thành mới hoàn trả lại được các ngươi đã làm ra”

“ Hôm nay ta chỉ đến tặng quà, ngày sau sẽ đến đồ thành. Nhấn chìm tòa thành này trong biển máu.”

Lời nói vừa hết truyền khắp Tân Trịnh, dân chúng trong thành nhao nhao mắng nhiếc, oán thán sợ hãi, cầu xin thần linh…

Thiên Trạch không để ý lại nâng kích.

“ Thiên Nộ! Huyết Long Kích!”

Một kích mạnh mẽ chém xuống, kích khí dài mấy trăm trượng bạo phát đi.

Không thể nào cản được, hết thảy kiến trúc lẫn nhân mạng bị một kích này nhấn chìm.

Đường sá bị cày xới đập thành một con mươn lớn, xác người cùng huyết nhục và đất đá lẫn lộn.

Cùng với đó chi quân đội mà Cơ Vô Dạ lâm thời tổ kiến cũng bị một kích này làm cho rối loạn trận hình cùng thương vong một nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK