Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính lúc này, Tiêu Vũ Đình nhìn thấy Đế Thiên An một bên trấn an Thiên Lạc, sự tình đã bại lộ, không thể để đứa con gái mình nuôi dưỡng nhiều năm tận tay giết kẻ thù, như vậy chỉ có thể chính tay mình ra tay.

“Mẫu thân!!” Hàn Thiên Lạc bị thanh âm của Sở Vân Khê kéo lại, từ trong lòng Đế Thiên An quay ra, vừa nhìn một cái liền thất kinh khi chứng kiến một người mẫu thân khác nâng đao mà đến muốn giết người kia, liền gấp gáp thoát khỏi người Đế Thiên An mà cản lại.

Có điều nàng không cách nào thoát khỏi vòng tay của hắn, nhất thời bị cản lại giận giữ mà lớn tiếng : “ buông ra, huynh buông ra”

Nhưng đáp lại Đế Thiên An vẫn không để cho Hàn Thiên Lạc được như ý, nói : “ thù hận như chất độc, theo thời gian càng mãnh liệt. Cả hai người đã sâu tận xương tủy, cứ để cho bọn họ kết thúc ân oán của nhau đi.”

“ Buông ra! Chàng buông ra” Hàn Thiên Lạc càng nghe càng nôn nóng, nhưng không cách nào thoát ra được, chỉ có thể khẩn yếu nghẹn ngạo cầu xin.

Tiêu Vũ Đình một bên nghe được Đế Thiên An không có ý đồ can dự, có chút vui mừng sát ý lại càng thịnh, nâng đao lướt nhanh đến.

“ Phập!!”

Không có Đế Thiên An nhúng tay, Sở Vân Khê đã không còn công lực toàn thân uể oải bởi sương độc, chỉ có thể một lần nữa như trước không lâu chờ đợi tử vong đến. Nhưng một lần nữa lại có kẻ ngáng chân không để Tiêu Vũ Đình đạt được ý đồ.

Sắc bén lưỡi đao cắt qua da thịt, đỏ thẫm huyết dịch tuôn ra theo miệng vết thương, Quỷ Sứ không để ý thương tích. Bất chấp độc lực trong người cắn trả, vận khí trong người đem Tiêu Vũ Đình đẩy trượt lùi về sau mười mấy bước.

“ Đủ rồi” Quỷ Sứ đem đao thả xuống, giận giữ quát : “ Tiêu Vũ Đình nàng đủ rồi”

Bị ngăn chặn, song Tiêu Vũ Đình không có phẫn nộ một chút nào, đôi mắt trong hiện lên kinh ngạc lẫn vui mừng khi nghe được cái thanh âm kia. Bởi nàng làm sao quên được cái thanh âm kia được chứ, kinh hô : “ chàng chưa chết”

“ Quả nhiên không ngoài ta dự đoán” Đế Thiên An tay giữ Thiên Lạc cũng thả ra, lúc này trên xuất hiện không ít vết xước bởi mười đầu Thái Cổ Chỉ Đao để lại, lại thần côn cất lời lắc lư : “ Khi ta giao đấu cùng ông đã phát hiện khác lạ. Nhất là khi đi vào nơi này ta thấy ánh mắt khác lạ của ông, càng lạ hơn khi ánh mắt lo lắng cho mẹ ruột của Thiên Lạc.”

“ Đại lừa gạt, chàng lại phát hiện gì rồi” Lâm Thủy Dao lại bị cuốn theo tình tiết mới, cái tên này quả thật để cho nàng tràn đầy bất ngờ.

Mà không chỉ nàng bọn Mộ Quỷ Tử, Lạc Thời Thu, Lâu Mãn Phong cũng bị hấp dẫn.

“ Mẫu thân!” Hàn Thiên Lạc nhìn thấy mẹ mình đã an toàn, lại nghe được bên tai lời của Đế Thiên An liền biết hắn sở dĩ giam giữ nàng là muốn ép Quỷ Sứ ra tay.

Đế Thiên An một bộ ta đã nhìn thấu hết thảy, cất lời : “ Ấy, vị này ấy à. Chính là bội tình bạc nghĩa trong miệng Sở phu nhân. Bỏ thê vứt con nhiều năm làm con rùa trốn trong Thông Linh tháp, cũng chính là Thiên Lạc phụ thân, Hàn Thiên Khiếu”

Không sai người ra tay cứu Sở Vân Khê chính là đã chết Hàn Thiên Khiếu.

“Chàng thực sự chưa chết! Thiên Khiếu” Bản thân đã xác định, cộng thêm cái tên tiểu tử bên kia lời càng làm Tiêu Vũ Đình chắc chắn hơn, cất bước đến gần vui mừng.

“ Thiên Khiếu!!” Sở Vân Khê cũng giật mình, cảm xúc trong lòng lại dâng trào lên, gả đàn ông mà nàng từng yêu điên cuồng từng hận hắn sâu đậm, kẻ nàng cho đã chết tại 3 năm trước lại còn sống.

Hàn Thiên Khiếu cũng không cần phải giấu diếm thân phận, đem mũ trùm cởi xuống nhìn về Sở Vân Khê, tràn đầy áy náy thành khẩn : “ Vân Khê, ta xin lỗi, đây đều là lỗi của ta”

Lời hắn vừa dứt, bản thân cũng không thể trấn áp được độc lực cắn trả nữa, cả cơ thể ngã xuống mặt đất bên dưới, trong miệng rỉ ra máu tươi.

“ Thiên Khiếu!” Sở Vân Khê hốt hoảng lại gần y, nhìn hắn một thân thương thế trong lòng đau xót mà nói : “ Thiên Khiếu, ta sớm đã không còn trách chàng nữa rồi. 3 năm trước chàng nhảy xuống vách đá Hối Tình, ta đã tha thứ cho chàng rồi”

Nghe được tin này, Hàn Thiên Khiếu trong lòng gút mắt được cởi một cái, một tay vươn đến gương mặt của thê tử mình và vuốt ve, nhìn trên đó dung mạo có nhiều vết nhăn cùng một đầu tóc bạc mà đau lòng, áy náy cất lời : “ khi ta biết, 3 nam trước sau khi ta nhảy xuống vách đá Hối Tình. Nàng sau một đêm bạc trắng mái đầu nháy măt già đi. Ta mới biết mình đã sai đến nhường nào. Làm tổn thương nàng sâu sắc, Vân Khê, ta xin lỗi”

Một bên nhìn hai người tình chàng ý thiếp, sự kinh ngạc mừng vui khi phát hiện Hàn Thiên Khiếu còn sống thay bằng cơn ghen tuông, Tiêu Vũ Đình chua ngoa nói : “ hai người quả thật là vợ chồng tình thâm”

Hàn Thiên Khiếu lại ho thêm vài ngụm máu, quay sang nhìn một người con gái khác của đời mình, nói : “Tiêu Vũ Đình, mặc dù ta không yêu nàng nhưng ta cũng không hận nàng. Bởi vì lỗi lầm đều do ta, hãy tính toán lên kẽ sắp chết là ta đi”

Tiêu Vũ Đình nhìn Hàn Thiêu Khiếu lại ho thêm một ngụm máu, một bên nghe nam nhân của mình nói, tâm nàng như đao cắt.

Hàn Thiêu Khiếu lại dùng sức lực còn lại trong người, khó khăn mà nói chậm : “ Ta mong nàng có thể nói cho Thiên Lạc biết thân phận của nó. Để nó…để nó có thể gọi ta một tiếng phụ thân”

Hàn Thiên Lạc ngơ ngác nhìn phía trước nam nhân, cái người trọng thương kia chính là người cha mà nàng chưa từng gặp gỡ. Nàng không nghĩ đến, người cha mà nàng mong ngóng thưở nhỏ, không ít đêm hình dung lại gặp gỡ trong hoàn cảnh này.

“ Đại lừa gạt, chàng có phải là yêu nghiệt không?” Lâm Thủy Dao nhỏ giọng mà hỏi lấy.

Tên lừa gạt bên cạnh quả thật để cho nàng than thở không thôi, cũng đồng thời đến gặp Quỷ Sứ hắn lại có thể nhìn thấu triệt. Trong thời gian ngắn bóc trần bí mật của Tiêu Vũ Đình che dấu, trí tuệ này đã không còn là người thường nữa rồi.

“ Hả! nàng.... nàng nhìn ra” Đế Thiên An nhảy lùi về sau, hoa dung thất sắc chấn kinh.

Lâm Thủy Dao nhìn là biết hắn lại pha trò, song lại không nhịn được che miệng nén cười lại. Dù sau hiện giờ tình cảnh bày ra phía trước, nàng cất tiếng cười trở nên vô duyên à.

“Con ngoan của ta, rất ngạc nhiên đúng không?” Tiêu Vũ Đình đối với thỉnh cầu của Hàn Thiên Khiếu làm sao mà từ chối được chứ, hơn nữa sự thật đã bị Đế Thiên An vạch trần từ lâu, đi được vài bước rồi dừng, nói : “ nghe mẫu thân kể cho con một câu chuyện hay”

“ Ta thích nhất là nghe kể chuyện. Thủy Dao nàng chú ý nghe một chút, ta đoán câu chuyện này có rất nhiều điều đáng để học hỏi. Qua đó chúng ta có thể bỏ cái dở lấy cái hay mà áp dụng. Lường một chút lặp lại bi kịch như bọn họ, ngàn vạn lần nàng cùng Thiên Lạc chớ chơi trò trộm long tráo phụng” Đế Thiên An nhỏ giọng xì xào.

Lâm Thủy Dao không để ý, không đáp lấy hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK