Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Ly tửu quán.

Lôi Vô Kiệt mặt đầy vui vẻ: "Không nghĩ tới a, không nghĩ tới a. Chỉ như vậy cùng Tiêu huynh đệ trở thành đồng môn. Vốn là một đường đồng hành, nghĩ đến muốn chia ra còn ngờ không bỏ được, bây giờ tốt lắm, sau này thì không cần tách ra."

Tiêu Sắt sững sốt một chút, một cước đá: "Ai muốn cùng ngươi không xa rời nhau."

Trên nóc nhà Đường Liên cười lên: "Lôi sư đệ là thiếu niên tâm tính."

Lôi Vô Kiệt vẫn rất thích a: "Sau này ba huynh đệ chúng ta cùng nhau xông xáo giang hồ, giống như năm đó ba vị thành chủ lúc còn trẻ như vậy như thế nào? Cũng đi mò mấy cái thiên hạ thứ mấy đương đương?"

" Không sai." Đường Liên gật đầu cười nói.

Tiêu Sắt ngáp một cái, không nói gì. Từ khi đại chiến đêm quaxong, hắn vốn đến Tuyết Nguyệt Thành đòi nợ. Cuối cùng lại bị Thương Tiên Tư Không Trường Phong thu làm đồ đệ. Hiển nhiên hắn biết vì sao, bằng chính cái thân phận của mình Vĩnh An Vương Tiêu Sở Hà.

"Đúng rồi, có chuyện đại sự ngươi có muốn nghe hay không một chút?" Đường Liên nói.

"Đại sự gì?" Lôi Vô Kiệt tới hứng thú.

Đường Liên cất lời : "Hẳn là ngươi sư bá Lôi Vân Hạc rời đi sau, ngồi hạc đi núi Thanh Thành, lại là chỉ một cái phá núi xanh, hai ngón tay vén Càn Khôn Điện cả cái nóc nhà, ba ngón tay kẹp lấy núi Thanh Thành thủ tọa chân nhân Triệu Ngọc Chân Thanh Tiêu Kiếm.

Nghe nói hai người đại chiến một đêm, cả tòa núi Thanh Thành trời cao sét đánh động, mưa như thác đổ cuồng minh, cả tòa núi Thanh Thành đạo sĩ đều xuống núi né tránh ở ba dặm ra ngoài, trừ lục đại chân nhân lưu ở trên núi xem cuộc chiến trở ra, những người khác chỉ có thể tránh mủi nhọn.

Sau một đêm, Lôi Vân Hạc lại lần nữa ngồi hạc rời đi. Nhưng là Triệu Ngọc Chân nhưng cũng chính miệng thừa nhận, trận chiến này, Lôi Vân Hạc không có bại. Nói cách khác, tái xuất giang hồ Lôi Vân Hạc, có thể xếp vào trước mười Triệu Ngọc Chân chiến thành ngang tay.

Rất nhiều người cũng suy đoán, Lôi Vân Hạc bước kế tiếp thì sẽ đi Giang Nam Phích Lịch đường, từ Lôi Thiên Hổ trong tay đoạt lấy Lôi môn vị trí gia chủ. Có thể là căn cứ Tuyết Nguyệt Thành đệ tử truyền về tin tức, Lôi Vân Hạc đi là cùng Lôi Gia Bảo hướng ngược lại.

Đường Liên chậm rãi nói, "Tam Sư Tôn nói, Lôi Vân Hạc nhất định sẽ trở về Lôi môn, cũng không là bây giờ."

Lôi Vô Kiệt gật đầu một cái: "Hắn từng nói qua, muốn cùng ta cùng chung trở về đi thăm sư phụ. Nghĩ đến ban đầu không biết tự lượng sức mình lại muốn xông qua mười lăm các, thật là có điểm xấu hổ. Ban đầu Lôi tiền bối cửu thiên dẫn lôi muốn là thật xuống, ta sợ là liền không có cách nào đứng ở chỗ này."

Đường Liên cười nói: "Tam Sư Tôn nói, Lôi Vân Hạc tới Tuyết Nguyệt Thành lúc, cảnh giới đã vừa rơi xuống ngàn trượng, là Kim Cương Phàm Cảnh, là tại rất nhiều trưởng lão trung là hàng sau. Chỉ là như vậy nhiều năm tại bên trong các bế quan dưỡng khí, lại vừa gặp Lôi sư đệ như vậy thiếu niên anh hùng tới xông các, cơ duyên xảo hợp dưới, Lôi Vân Hạc mới có thể lại vào kia Tiêu Dao Thiên Cảnh, cảm kích còn chưa kịp, lại như thế nào thật giết ngươi."

"Tiêu Dao Thiên Cảnh đều có như vậy kinh thiên hám đất thần thông, kia nhập Thần Du Huyền Cảnh người chẳng phải là thật là kia thần tiên một loại. Tam Sư Tôn vào này cảnh sao? Sư phụ ta đâu?" Lôi Vô Kiệt hỏi.

Tiêu Sắt cười lạnh một tiếng: "Nhập Thần Du Huyền Cảnh, có thể tĩnh tọa nhắm mắt, tinh thần nhưng vui chơi thỏa thích ngoài vạn lý. Như vậy cảnh giới, mấy trăm năm cũng chưa chắc thật có một người , ngươi cũng quá đề cao Tuyết Nguyệt Thành."

"Như vậy xem thường Tuyết Nguyệt Thành, ngươi là chớ vì tám trăm lượng bạc, ỳ ở chỗ này không đi a." Đường Liên khinh thường nói.

Tiêu Sắt duỗi người, sâu kín nói: "Không là tám trăm hai, là tám trăm vạn lượng."

"Đúng rồi, sư huynh ngươi nói mới vừa có mấy chuyện cùng ta nói. Trừ món này, còn có cái gì?" Lôi Vô Kiệt bỗng nhiên nghĩ đến : “ đúng rồi, còn Đế Thiên An, hắn sao rồi?”

Tiêu Sắt đáp : “ hắn một đêm ăn uống no say, đóng cửa ngủ một ngày, ngày hôm sau lại đi đến Vụ Vũ Hiên tiêu dao khoái hoạt.”

Lôi Vô Kiệt nghe xong, nói : “ Đế Thiên An đúng là không có nghĩa khí, đêm qua lại chỉ cho chúng ta một vò rượu, thức ăn còn không cho, lại càng không cho chúng ta vào bên trong kia ngủ. Đúng rồi Tiêu Sắt ngươi nói hắn có phải là Thần Du Huyễn Cảnh không?”

Tiêu Sắt chau mày, nói : “ cũng không rõ, làm sao ngươi hối hận rồi”

Lôi Vô Kiệt gật đầu, cười hì hì : “ thiên hạ vô song nha, so kiếm sư tôn thương đấu Thương Tiên, kiếm trận vây Lôi tiền bối, còn cả so kiếm Cô Kiếm Tiên. Lợi hại như vậy à”

Tiêu Sắt Đường Liên gật đầu, một đêm đại chiến Tuyết Nguyệt thành, danh tiếng của Đế Thiên An đả nổi như cồn. Trà lâu tửu quán đều bàn tán không ngừng về dại nhân vật phong vân này.

Đường Liên cười một tiếng: "Nga, còn có một cái liền là, Nhị Sư Tôn ban đầu để cho ngươi thứ hai ngày đi Thương Sơn tìm hắn. Nhưng hôm nay đã qua ba ngày. Nhị Sư Tôn từ trước đến giờ tính khí không tốt, ngươi nếu không đi nữa, sợ là đời này cũng không có biện pháp bước vào Thương Sơn."

Lôi Vô Kiệt như bị sét đánh vậy nhảy cỡn lên, hô to một tiếng: "Nguy rồi, sư huynh. Ta sẽ đi ngay bây giờ." Nói xong nhấc chân chạy, chỉ là chạy ra một đoạn đường sau chợt nhớ tới cái gì, lại đi sau lộn trở lại.

Đường Liên đem vật cầm trong tay sự vật dùng sức hướng hắn bỏ rơi đi, chỉ thấy hồng quang chợt lóe, một chuôi trải rộng hỏa văn kiếm đã bay đến Lôi Vô Kiệt trước mặt "Đi đi. Tam Sư Tôn để cho ta chuyển cáo ngươi một câu nói."

Lôi Vô Kiệt hỏi : "Nói cái gì?"

"Hắn nói, Lý Hàn Y người nọ tính khí không tốt. Ngươi cũng đừng chết ở trên núi."

Thương Sơn do mười chín đỉnh tạo thành, kỳ đỉnh từ bắc xuống nam theo thứ tự vì: Vân Làm, Thương Lãng, Ngũ Đài, Hoa Sen, Mây Trắng, Hạc Vân, Tam Dương, Lan Phong, Người Tuyết, Ung Nhạc, Quan Âm, Trung Hòa, Long Tuyền, Ngọc Cục, Mã Long, Thánh Ứng, Phật Đỉnh, Mã Nhĩ, Tà Dương.

Hai ngọn núi giữa, đều có một cái nước suối tuôn chảy xuống, chảy vào nhị hải, cái này thì là nổi tiếng mười tám khê, khê tự vì: Hà Dời, Vạn Hoa, Dương Khê, Mang Trào, Cẩm Khê, Linh Tuyền, Bạch Thạch, Đôi Uyên, Ẩn Tiên, Mai Khê, Đào Khê, Trung Khê, XanhNgọc, Long Khê, Thanh Bích, Chớ Tàn, Đình Minh, Dương Nam.

Vô luận là đỉnh tên, còn là khê tên, cũng hết sức phong nhã, nhưng mà nhất phong nhã vẫn là kia ngẩng đầu có thể một cái ngắm đến, tại đỉnh núi quyển kinh hạ không thay đổi Thương Sơn tuyết, là kia "Phong hoa Tuyết Nguyệt" bốn cảnh trung nhất người vui vẻ nói.

Mây mù lượn quanh cảnh vật như thế ngoại đào nguyên nhân gian tiên cảnh, trên đỉnh núi một gian lầu đình tiểu các, tòa tiểu đình này chính là nơi mà nhị thành chủ của Tuyết Nguyệt thành quanh năm tiềm tu luyện kiếm.

“ Tranh tranh tranh” từng tiếng đàn du dương vang vọng khắp đỉnh thương sơn, trong thanh âm da diết làm cho lòng người say mê, cầm âm róc rách du dương ở trong không gian lan tỏa, chỉ cần người ở dưới chân Thương Sơn đều có thể nghe được tiếng đàn.

“Chim phượng, chim phượng về cố hương,

Ngao du bốn bể tìm chim hoàng

Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.

Hôm nay bước đến chốn thênh thang.

Có cô gái đẹp ở Thương Sơn.

Nhà gần người xa não tâm tràng.

Ước gì giao kết đôi uyên ương,

Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường”

Hòa lẫn với tiếng đàn là một giọng ca trầm ấm của một nam tử cất lên, quanh quẩn trong sơn thủy. Lời ca thấm đượm tình ý trong đó, nhạc khúc cùng lời ca mang âm hưởng da diết, như lời cầu hôn tha thiết gửi tới một nữ tử.

Từng nốt nhạc thâm trầm như bày tỏ lời, rồi ông lại ngân nga nhỏ giọt từng nốt như để nói với người đẹp rằng, ngao du thiên hạ thật tự do tự tại. Cuộc sống ngoài kia tươi đẹp biết bao mà ta chẳng nhìn thấy nếu cứ giam mình ở nơi này luyện kiếm.

Phượng Cầu Hoàng chính là khúc nhạc mà Đế Thiên An gãy bây giờ, lời ca cũng được hắn sửa lại cho phù hợp với Lý Hàn Y. Khúc nhạc này theo điển tích hắn biết là Tư Mã Tương Như là một thi nhân văn sĩ rất đa tài, văn hay, đàn giỏi đời Tây Hán.

Tương Như làm chức quan nhỏ, nhưng vốn là người lãng tử phong lưu, rất mực hào hoa nên làm quan được ít lâu thì cáo quan để chu du thiên hạ. Ông qua chơi nước Lương, rồi trở về nước Thục. Đến đâu, Tương Như cũng dùng bút mực và cây đàn để giao thiệp bằng hữu.

Trong khi đến đất Lâm Cùng, Tương Như vốn sẵn quen với Vương Cát là quan lệnh ở huyện, nên đến chơi. Cát lại mời Tương Như cùng đi dự tiệc ở nhà Trác Vương Tôn, là một viên ngoại trong huyện. Nghe danh Tương Như đàn hay nên quan huyện cùng Trác Vương Tôn yêu cầu đánh cho một bài.

Họ Trác vốn có một người con gái rất đẹp tên Văn Quân, còn nhỏ tuổi mà sớm góa chồng, lại thích nghe đàn. Tương Như được biết, định ghẹo nàng, nên vừa gảy đàn vừa hát khúc “Phượng cầu hoàng (Chim phượng trống tìm chim phượng mái):

Tiếng đàn của Tương Như làm Văn Quân say mê mà ngay trong đêm đó nàng bỏ trốn cùng Tương Như, hưởng cuộc sống đạm bạc mà giàu chất thi ca.

Cổ cầm là một nhạc cụ với âm thanh kén chọn người nghe và để chơi được cổ cầm, đòi hỏi người chơi đáp ứng những tiêu chí rất cao. May thay Đế Thiên An có ảnh phân thân lại có bên cạnh hồng nhan không ít nữ nhân cầm nghệ siêu tuyệt, như Lộng Ngọc, Cầm Thanh...tài đàn của hắn cũng có một tay.

“Phượng hề Phượng hề bao tháng năm
Tìm Hoàng tìm Hoàng nơi bốn phương

Chim bay biển Bắc
Đi tìm biển Đông
Chim bay biển Tây
Đi tìm biển Nam

Bao giờ, bao giờ ta thấy nhau
Bao giờ, bao giờ ta thấy nhau
Hàn Y nàng ơi
Hàn Y nàng ơi

Tuy trong gang tấc mà như nghìn trùng
Cho ta gặp gỡ xây tổ uyên ương

Phượng hề Phượng hề quy cố hương
Phượng hề Phượng hề quy cố hương…”

“ Cút” Một thanh âm thô bạo từ lư đình phát ra, nghe trong thanh âm dường như là nữ tử, một bộ trường y màu xanh, tay chân mang các hộ oản da nhẹ cầm một thanh đoản kiếm, tóc búi cẩn thận đội một cái nón vải, đáng nói là cả dung mạo đều bị che bởi một tấm mặt nạ khá là u tối, người này chính làKiếm Tiên Lý Hàn Y.

Ẩn sau tấm mặt nạ ấy là một dung mạo khuynh thành khuynh quốc, như tiên nữ hạ phàm đôi môi như anh đào hàng lông mày như phượng, đôi mắt câu hồn chiến sống mũi cao cao, tóc dài suôn mượt búi cao, ngũ quan như ngọc tượng điêu khắc hoàn mỹ không một tỳ vết, da như tuyết ngọc chỉ cần nàng nguyện ý đem tấm mặt nạ này bỏ xuống, có khối nam tử bị mỹ mạo dung nhan này mê luyến, câu đi nhân tâm.

Theo thanh âm nàng cất lên khúc Phượng Cầu Hoàng cũng bị cắt đứt nửa chừng, kiếm khí như thủy triều ngưng tụ, điên cuồng công kích về một thân ảnh nam tử chính là người gãy đàn mà hát. Kinh hồng kiếm khí thế như thiên quân vạn mã bôn đằng trút xuống, đem cả người lẫn cầm hủy diệt.

“ Ầm ầm” “ crac crac” vang dội thanh âm vang lên, cây cối xung quanh lẫn bậc thang bằng đá cũng bị kiếm khí cắt gọt, chiếc cổ cầm cũng bị đánh vở nát, một cái hố khá nông xuất hiện.

“ Giai nhân cơn giận, nháy mắt khuynh thành” Đế Thiên An cười lớn, thân ảnh linh hoạt đạp lên khinh công chạy đi, một hồi đả rời khỏi Thương Sơn núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK