Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng sáu, ngày hai mươi hai.

Thiên Trạch sau khi từ Thiên Bộc nhai đi ra, hắn chuyện đầu tiên làm chính là dựa theo Lạc Hà đồ đi đến vị trí của trăm cái bảo tàng.

Trong hai ngày liền cường hành phá cơ quan trong mộ, đem toàn bộ những thứ có giá trị dọn sạch. Khi dọn tòa mộ cuối cùng trên đất Chu thì đã bước sang ngày thứ 3, hắn cũng không lưu luyến nữa rời khỏi đất Chu.

Khi bay ngang qua Hàn quốc thổ địa lần nữa dừng lại ở Tân Trịnh đô thành.

“Nhìn kìa!” một cái bách tính trên tường thành chứng kiến một cái vật thể trên không trung hạ xuống hô lên.

Nhiều người lân cận nghe theo đưa mắt nhìn liền kinh hoảng.

“ Graooo!”

Song long gầm vang, long uy cuồn cuộn.

“Thiên Trạch đến rồi!”

“ Đế Long Hoàng! Là Đế Long Hoàng!”

“ Long! Trời ơi là Long!”

“ Việt Đế đến rồi”

Bá tính bên dưới lại như ong vở tổ nháo nhào cả lên, không ít kẻ kinh hoảng bỏ chạy.

Thiên Trạch không một chút để ý, từ Ngự Long Tọa đáp xuống Hàn cung bên dưới.

Trực tiếp khiến cho Cấm Vệ Quân nhấc lên xao động, đám binh sĩ trước cửa cung xếp chật như nêm cối, không ít tên cung thủ phóng tiễn.

Tên rơi như mưa cản lại nhưng không một mủi tên nào có thể xuyên qua vòng hộ thần lực, Thiên Trạch một mạch đi vào bên trong chính điện Hàn cung.

Lập tức, văn võ triều thần chấn động, cấm vế quân bên ngoài lập tức chạy theo vào.

“Xích.... Xích Mi.... Thiên Trạch” nhìn lại cái thân ảnh như ma thần kia, Hàn An ngả bệch dưới ghế gỗ, tràn đầy hoảng sợ : “ người đâu! Hộ giá!”

Cơ Vô Dạ lúc này tận mắt diện kiến Thiên Trạch cũng rung động, hắn trên tay chiến đao tám thướt thô dày đã rút ra nhưng không dám cường công, giương mắt lớn nhìn, để một đám binh sĩ chạy vào thủ hộ phía trước Hàn An.

“ Ngươi cho rằng chỉ bằng vài con kiến hôi này có thể chống cự được Bản Đế ư?” Thiên Trạch khinh miệt nói : “ ngươi đã muốn thử như vậy, Cơ Vô Dạ! Bản Đế cho phép ngươi điều động toàn bộ binh lính trong thành đến đây! thử một chút xem thử là Bản Đế có giết hết các ngươi hay không?”

Cơ Vô Dạ ngưng trọng, rồi chất vấn : “Việt Đế vũ lực để Cơ mỗ tự thẹn không bằng, không biết ngài đến Hàn cung có việc gì?”

Thiên Trạch lạnh giọng : “ ngươi đang chất vấn Bản Đế làm việc ư?”

Cơ Vô Dạ khẩn trương, kẻ phía trước đã không còn là hắn có thể tùy ý thao túng như trước, mà là một cái tuyệt không thể khinh nhờn. Dù y có vô lễ thế nào, dù có là kẻ thù giết trưởng tử của mình phía trước, hắn chỉ có thể bấm bụng mà nuốt xuống.

“ Xin Việt Đế bớt giận” Hàn Vũ lúc này bước ra chắp tay cuối đầu : “ Việt Đế thần uy bất phàm, chân long thân khiến phụ vương cùng Cơ tướng quân nhất thời luống cuống khi đối mặt nên có chút mạo phạm”

“ Là!” Cơ Vô Dạ bắt lấy Hàn Vũ mở lời đệm vào, hắn bây giờ không muốn nhất đó là cùng tên sát tinh kia xung đột, bởi hắn rõ mình cùng y thù hận một khi cùng y chiến, hắn có thể sống qua được ư?

Cả cái võ lâm trung nguyên liên thủ bị hắn đánh chạy, Tân Trịnh và Thiên Khải; Cô Tô còn bị hắn đánh tàn, 420 vạn quân Sở Hàn Ngô đại bại, Cơ Vô Dạ mặc dù tự tin nhưng hắn không đủ tự tin đem mạng mình chiến với kẻ trước.

“Gần đây Hàn vương thân thể không khỏe, lại thêm Việt Đế long thân sở nhiếp, Hàn vương mới thất thố.” Trương Khai Địa lúc này bước lên một bước chắp tay thi lễ, đem cục diện xấu kia ép xuống.

“ Đúng! Các ngươi.... lui ra....” Hàn An run giọng nói, hắn cũng ý thức được chỉ bằng này người không đủ cho Thiên Trạch giết.

Đám binh sĩ nghe được ai nấy trong lòng thở phào một cái, bọn họ nguyện cùng tên sát tinh này chống đối ư?

“ Quả nhân.... quả nhân đường đột! Việt Đế giá lâm.... nghênh tiếp chậm trễ xin.... xin bỏ qua” Hàn An cổ bình ổn lại tâm trạng của mình, nhưng mà song long chấn nhiếp cũng để hắn có phần sợ.

“ Từ khi lần trước Việt Đế rời đi, vương thượng cùng triều thần sâu sắc nhận ra sai lầm, trong thời gian ngắn nhất nỗ lực sửa chửa, bày tỏ thành ý với Việt Đế.” Hàn Vũ lúc này lại cướp lời nói.

“ Thành ý! Bản Đế cũng muốn nghe một chút đây” Thiên Trạch đứng trên hư không nhìn xuống bên dưới

Hàn vương lúc này nói : “ quốc thổ của Bách Việt quả nhân xin trao trả lại cho Việt Đế, hổ trợ con dân Bách Việt thuận lợi trở về cố hương. Đồng thời còn đem ba vùng Ninh Khê, Chỉ Lâm, Phù Cát cắt đất bồi thường cho Việt Đế. Hoàng kim 30 vạn, đầy tớ năm ngàn, cùng dâng lên mỹ nữ của Hàn quốc.”

Thiên Trạch nghe được im lặng không nói.

Cả đại điện rơi vào đè nén cùng khẩn trương.

“ Có thể!” Thiên Trạch nói.

Lời này đem cả cái đại điện triều thần thần kinh căng cứng buông lỏng, ai nấy thần sắc vui mừng rõ ra.

“ Cảm tạ Việt Đế khoan dung chi ân” Hàn Vũ lúc này lại cướp lời dẫn đầu nói.

Triều thần thấy vậy cũng muốn vổ về vị kia học theo.

“ Đó là nợ của Bách Việt mà Hàn quốc phải trả! Còn món nợ của Bản Đế thì sao?” Thiên Trạch lúc này giơ tay ngăn lại tiếp tục nói : “chỉ một cánh tay của ngươi còn chưa đủ để Bản Đế nguôi đi cơn giận”

Bầu không khí liền ngưng đọng lại.

Hàn An gương mặt hơi trắng, run giọng : “ Việt Đế.... muốn gì? quả nhân.... quả nhân đồng ý với ngài yêu cầu”

Hắn nhiều năm ở tại quân vương chi vị, thân ở chổ cao đã quen hưởng lạc tay chưởng khống quyền lực, đối mặt với cái chết hắn làm sao dám chứ.

Thiên Trạch nhếch miệng cười : “ tốt! ta muốn một thứ!”

“ Mời.... mời nói!” Hàn An run giọng

Thiên Trạch bóng hình lóe lên đã cướp đến ngay chổ Hàn An, lạnh lùng : “ mạng ngươi”

“ Ah!” Hàn An sợ hãi ngã bệch về sau run rẩy, nhưng hắn rất nhanh bị một cơn đau xót không cách nào kìm chế được mà hét lớn.

Hàn An cơ thể bị song long cuốn chặt, sau đó bị hai đầu rồng trực tiếp há miệng cắn lên cơ thể, xương cốt không ngững gãy nát cùng máu tươi đổ ra.

Triều thần bên dưới biến sắc, không tài nào nghĩ đến Thiên Trạch lại lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, trước mặt đám người tại Hàn cung chính điện thích vua.

Ai cũng cho rằng Thiên Trạch muốn lấy lợi ích về Đại Việt, song không nghĩ đến cái hắn muốn lại chính là mạng của Hàn vương. Đám người nhất thời không cách nào phản ứng kịp, trơ mắt nhìn Hàn vương thảm cảnh.

“Crac! Crac”

Cả cơ thể Hàn An bị song long siết chặt, xương cốt gãy vang lên không ngừng, Hàn An thống khổ kêu lớn, nhưng chỉ trong ngắn ngủi thì không còn kêu ca nữa, y không chết chỉ bất tỉnh hôn mê.

Thiên Trạch làm sao mà dễ giết nhanh chóng y được chứ?

Thiên Trạch chậm rãi đi xuống bậc thềm, nhìn đám quân thần Hàn quốc sợ hãi : “ các ngươi có muốn báo thù cho Hàn vương không?”

Báo thù! Báo được thù ư? hay là cũng bị y giết chết! bị những thanh đại kiếm lít nhít hiện ra trên trần điện giết đây?

Hàn Vũ lúc này đi đến trước Hàn vương thi thể, sau đó sửa sang y phục chỉnh tề, gương mặt bày ra bi thiết : “ Phụ vương vì hóa giải lỗi lầm trước kia, khẳng khái đáp ứng Việt Đế, người muốn dùng sinh mạng để đem Việt Hàn ân oán kết”

Lời của hắn nói ra gián tiếp không tính chuyện báo thù cho Hàn vương, mà theo miệng hắn thì Hàn An vì buông xuống ân oán mà đồng ý đem tính mạng cấp ra.

Người ở đây tin điều đó ư?

Nhưng Tứ công tử đã lên tiếng, lại thêm không lâu trước Hàn An trước khi chết mở miệng đồng ý yêu cầu của Việt Đế đây?

Hàn An chết đối với Hàn quốc to lớn rung chuyển, nhưng cũng chưa đến mức diệt vong chỉ cần có tân vương kế vị là được. Nhưng nếu báo thù kẻ phía trước, toàn bộ người ở đây khó mà sống sót được, Hàn quốc liền vong rồi!

Mặc dù ai cũng rõ Hàn Vũ đối với Hàn An chết cũng không thâm tình gì? có thể là giả mù sa mưa! Bởi thái tử chết, Hàn An chết nếu như có thể vượt qua một kiếp này, tân vương của Hàn quốc, trong hoàng thất Hàn thị ai có thể so bì với Hàn Vũ.

“ Phụ vương năm xưa gây ra lỗi lầm với Việt Đế, nay dùng sinh mệnh để hóa giải thù hận của ngài. Mong Việt Đế nhìn thành ý của phụ vương mà bỏ xuống ân oán” Hàn Vũ câu câu bi thương, nói ra lay động lòng người còn cúi đầu quỳ lễ trước Thiên Trạch.

Chỉ thấy, theo Hàn Vũ quỳ bái, Trương Khai Địa tiếp nối theo sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK