Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng học kiếm tám năm cùng sư phụ, mong mỏi nhất chính là có thể chính tay trả thù, hô nay tâm nguyện đã thành, không cách nào kìm được cảm xúc.

“ Tinh Vân à! Lâm Hiên cô ấy giết chết Hắc Bạch Vô Thường cũng khác nào là cậu giết đâu chứ?” Thượng Quan Vân Khuyết nhìn Lý Tinh Vân yểu xìu góp lời khuyên bảo.

Đế Thiên An không để ý Lý Tinh Vân cảm xúc thế nào, hắn lúc này tinh lực là nhìn vào một quyển sách, cuốn sách này là hắn lấy ra từ người Hắc Vô Thường.

“ Đang xem cái gì đó!.... a đồ lưu manh!” Cơ Như Tuyết chú ý đến Đế Thiên An khác thường, đi đến gần dò hỏi, ánh mắt vừa nhìn vào bên trong quyển sách, thấy được trang giấy trên vẻ hai cái nam nữ hoan ái, đỏ mặt hô lên.

“ Chàng lại xem cái thứ hư hỏng này” Cơ Như Tuyết đem quyển sách đoạt lấy, bây giờ chỉ muốn nhất đó là đem nó tiêu hủy.

“ Đừng phá, cuốn sách này có thể chữa bệnh trời sinh tuyệt mạch đó, trên người Hắc Vô Thường này không nghĩ cũng có cuốn sách ý tứ như vậy” Đế Thiên An đem tay ngăn Cơ Như Tuyết lại, khuyên bảo.

“ Hả?” Huyền Tịnh Thiên, Diệu Thành Thiên nghe được kinh ngạc, vội đi đến.

Cơ Như Tuyết không tin : “ chàng đừng nói bậy, ta mới không tin”

“ Hắc Bạch Vô Thường chính là nhờ vào cuốn bí kiếp này mới có thể hấp thụ cùng quán thông của ngũ đại Diêm Quân. Loại công phu này nếu linh hoạt biến đổi, còn có thể trị khỏi tuyệt mạch bẩm sinh của Diệu Thành Thiên đấy” Đế Thiên An cất lời giải thích.

Diệu Thành Thiên nghe được, vui mừng : “ thật không?”

“ Quá tốt rồi, tỷ tỷ” Huyền Tịnh Thiên đại hỉ

Đế Thiên An cười xấu xa, nói : “ Tịnh Thiên đêm nay tới chổ ta, Bản Thánh Vương khuất thân cùng ngươi song tu, trong lúc đó sẽ vì ngươi tái tạo kinh mạch, lại dựa vào dược vật bồi bổ, đến lúc đó nói không chừng ngươi còn có thể công lực tiến nhanh!”
“A?!” Huyền Tịnh Thiên, Diệu Thành Thiên nghe được trên mặt phi hồng, tựa hồ cả hai tưởng tượng đến trị liệu tình cảnh.

“ Nghĩ hay lắm!” Cơ Như Tuyết ghen tuông dào dạt, nói : “ chàng nếu dám ta cho chàng biết tay”

Đế Thiên An cười nói : “ vậy cứ để cho Diệu Thành Thiên chết đi”

“ Ta, ta có thể giúp đỡ” Lý Tinh Vân đưa tay xung phong.

Đế Thiên An búng ngón tay, trực tiếp đem bí kíp đốt, chậm nói : “ ta lại phí thời gian xem hết cuốn rác rưởi này, còn để cho Như Tuyết giận nữa chứ. Bảo bối an tâm ta đã đem nó đốt vì nàng trút giận rồi, yên tâm ta sẽ từ từ đem nó quên mất.:

“ Chàng… chàng… hỗn đản” Cơ Như Tuyết giận mà không nói ra lời.

Nàng làm sao không hiểu đây là hắn cố ý, miệng thì vì nàng trút giận nhưng thực tế lại gián tiếp nói ra cho hai nữ tử kia muốn chữa bệnh thì tìm hắn, còn không cho Lý Tinh Vân cơ hội thay người chữa bệnh.

Trừ khi nàng thấy chết không cứu, hoặc là lựa chọn cứu, để cho Huyền Tịnh Thiên gia nhập vào Đế Thiên An hậu cung. Mà nàng thật thấy chết không cứu sao?

“ Đế huynh! Huynh cố ý! Huynh tuyệt đối cố ý” Lý Tinh Vân đã sớm không nhịn được đem tay chỉ mắng.

Đế Thiên An chững chạc đàng hoàng nói : “ Ăn nói hàm hồ! ta là vì bảo bối của ta lo lắng! Bản Thánh Vương cần gì phải đi khi dễ con mồ côi hoàng thất Lý Đường chứ? Ta hoài nghi ngươi cố tình ly gián ta cùng Như Tuyết tình cảm”

“ Chàng! Đi chết đi!” Cơ Như Tuyết nhịn không được vung quyền đập lên người Đế Thiên An, quay lưng lại : “ cái đồ trăng hoa”

“ Tịnh Thiên, cách cứu trị ta cũng đã biết. Có điều phương án này không thích hợp lắm, nhà ta Như Tuyết và Lâm Hiên lại chúa ghen tuông. Như vậy đi, đêm nay không được đâu, đêm nào tranh thăng gió mát nàng cùng muội muội…” Đế Thiên An nói không hết đã bị Cơ Như Tuyết song quyền đánh lên.

Mà Huyền Tịnh Thiên, Diệu Thành Thiên nghe được xấu hổ cúi đầu.

“ Đế huynh, huynh đã hướng tề nhân chi phúc rồi, bây giờ còn muốn duổi bàn tay đến hai người bên cạnh ta, cái đồ không nghĩa khí!” Lý Tinh Vân nhịn không được mà mắng lấy.

Đế Thiên An đem tay ôm lấy Cơ Như Tuyết vào lòng, cười đáp : “ đùa giỡn một chút thôi, các ngươi thật để ý. Ta có chút háo sắc một chút nhưng tuyệt đối, không không không không không không không không… có ý đồ với hai nàng ta”

“ Nhiều chữ không quá, rốt cuộc là có hay không?” Khuynh Quốc sững sờ hỏi lấy.

Khuynh Thành nói : “ Đế đại ca, có hay không?”

“ Tên hổn đản này, huynh là đồ hoa tâm” Lục Lâm Hiên cũng từ bi thương đi ra, xách lên trường kiếm của mình hướng về hắn mà đến.

Đế Thiên An hai ngón tay vươn ra kẹp giữ lấy trường kiếm chém đến, nghiêng đầu hướng Ôn Thao nói : “ Ôn Thao, Hắc Bạch Vô Thường một chuyện đã giải quyết xong, mộ của Lý Thuần Phong thì thế nào?”

Ôn Thao đáp : “ tại hạ đã tìm ra”

“ Tốt!” Đế Thiên An thốt lên một tiếng, cất lời : “ như vậy lên đường thôi!”

Ôn Thao gật đầu, xoay người mà đi.

Lý Tinh Vân đám người nhìn nhau một cái sau đó cũng đi theo.

Đám người cũng không có vội vả lên đường, dù sau khi giết xong Hắc Bạch Vô Thường sắc trời cũng đã gần tối, mà mộ huyệt của Lý Thuần Phong không phải một ngày là có thể đến ngay được, vì thế nhóm người lại chọn một gian khách điếm trong đêm nghỉ lại.

Dùng bữa qua đi, từng người trở về mình riêng biệc gian phòng nghỉ ngơi.

Lại qua thêm bốn tiếng đồng hồ, khách nhân trong khách điếm đều đã say giấc nồng, đột nhiên một gian cửa phòng chậm rãi mở ra, từ bên trong đi ra một cái thân ảnh.

Ôn Thao ngó trái ngó phải cẩn thận không một tiếng động mà đi ra khỏi khách điếm, hai tay của hắn cẩn thận ôm giữ phía trước, tại đó trong là trường kiếm- Long Tuyền.

“ Đêm dài lắm mộng!” Ôn Thao thầm nói, khinh thân tung người nhanh rút ngắn cự ly đến khách điếm hậu viện, lặng lẽ đem ngựa của mình dắt ra, cẩn thận mở cổng sau rồi dục ngựa mà chạy đi.

Song Ôn Thao không ngờ rằng, hắn hành động đều bị một đôi mắt từ xa theo dõi hắn, mọi động tĩnh hắn làm ra đều không thoát qua cặp mắt này.

“Còn tưởng ngươi không ra tay chứ!” Đế Thiên An cười nói : “ Ôn Thao, đừng cho ta thất vọng đấy”

“ Chàng muốn để hắn dẫn ra Bất Lương Soái ư?” Cơ Như Tuyết nằm bên cạnh ngồi dậy dò hỏi, nàng vốn say ngủ nhưng bị hắn đánh thức dậy, từ nam nhân bên cạnh mà biết được Ôn Thao không có ý đồ tốt.

“ Có thể là Bất Lương Soái, nhưng cũng có thể là hắn dị tâm!” Đế Thiên An đáp lại.

Cơ Như Tuyết nhíu mày : “ dị tâm! Hắn cũng muốn đoạt Long Tuyền bảo tàng”

“ Hắn là một tên trộm, mà là một tên trộm mộ!Với một tên trộm mà nói Long Tuyền bảo tàng rất có hấp dẫn. Nhưng cũng có thể là hắn làm việc theo Viên Thiên Cương cũng không chừng, chúng ta đi một chuyến là biết” Đế Thiên An nói xong chậm đứng dậy, tay hướng về Lục Lâm Hiên đang say ngủ một bên ôm lấy.

“ Đã say như vậy rồi cũng không nở bỏ lại ư?” Cơ Như Tuyết có chút chua nói.

Đế Thiên An đáp : “ không bỏ được, ai bảo hai bảo bối xinh đẹp làm ta chỉ muốn mỗi ngày sủng hạnh chứ”

“ Không biết xấu hổ” Cơ Như Tuyết nhẹ mắng lấy, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài cửa.

Ngày hôm nay đại thù được báo, Lục Lâm Hiên cùng Lý Tinh Vân khó kìm lại cảm xúc của mình khi giết đi Hắc Bạch Vô Thường. Tại khách điếm ăn ngon uống say, Ôn Thao chính là bắt lấy cái thời cơ này mà ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK