Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một cái đêm trăng tròn, ánh trăng êm dịu từ trời cao phủ xuống toàn bộ đại địa nói chung và Đông Chu hoàng cung nói riêng.

“ Sưu! Sưu!”

Lầu các xa hoa tại các hành lang bên trong vô số binh sĩ trong đêm canh gác, đều mang một tấm mặt nạ đồng như cánh bướm che lấy, một bộ y phục xám đà các viền cổ bằng đồng bó lấy, tại cổ tay khớp gối là các hộ uyển thanh đồng bọc lấy, trên tay đều cầm những thanh giáo bằng đồng sắt nhọn.

Song bọn họ đều không ngờ được lại có một thân ảnh dạ nhập nơi này qua mắt hết thảy đám binh sĩ tuồn tra trên các nóc nhà không một tiếng động di chuyển.

Đó là một cái nữ nhân, đúng vóc dáng lồi lõm với những đường cong chết người tuyệt không thể là nam nhân có thể có được.

Một thân vảy cá hình dáng sắp xếp đan xen cùng các sợi màu đen bạc kim loại, dệt thành một bộ nhuyễn giáp. Cái kia một thân nhuyễn giáp bó sát, đem nàng trước lồi sau vểnh vóc người hoàn mỹ triển hiện phát huy vô cùng tinh tế, lộ ra cánh tay ngọc so ánh trăng kia cũng muốn trắng.

Mặc dù nàng cả khuôn mặt đều bị một tấm mặt nạ che giấu, nhưng mà ẩn sau mặt nạ ở dưới là một khuôn mặt,tuyệt đẹp.

Từ tấm mặt nạ nhuyễn giáp đến trường kiếm đều không phải là vật phàm, mà nữ tử này cũng không phải là nữ tử bình thường, là một nữ sát thủ trên giang hồ nghe được tên nàng cho dù là thành danh lâu năm giang hồ cũng kiêng kỵ kính sợ- La Võng Kinh Nghê.

Trung nguyên chiến loạn khắp nơi cái không thiếu nhất chính là sát thủ, mà nàng Kinh Nghê cũng là một trong vô số sát thủ tồn tại trên mảnh đất rộng lớn này.

Là một thanh hung khí của tổ chức La Võng trên giang hồ lẫn các nước đều là một thế lực không hề nhỏ. Mà Kinh Nghê trong tổ chức sát thủ này địa vị cũng không hề thấp trong tám cấp bậc phân chia nàng lại đứng hàng đầu, là Thiên tự sát thủ.

Giống như bao sát thủ khác trong tổ chức, lần này nàng có mặt ở Đông Chu hoàng cung là vì nhiệm vụ của mình, một nhiệm vụ đích thân Lữ tướng quốc người chấp chưởng La Võng hiện tại giao phó.

“Mục tiêu lần này của ngươi, hắn vô danh nhưng chỉ cần ngươi nhìn thấy kiếm của hắn, thì nhất định sẻ nhận ra. Một thanh kiếm vô cùng đặc biệc, đặc biệc giống như con người của hắn vậy”

Trên mái lầu di chuyển đại não lại nhớ lại những lời của Lữ Bất Vi giao phó trước khi làm nhiệm vụ, thân ảnh linh hoạt không ngừng dẫm đạp trên mái nhà lặng không xâm nhập vào hoàng cung Đông Chu.

Rất nhanh Kinh Nghê cũng đả thấy được nơi mình cần đến, cũng chả tốn công gì khi nó chính là tòa lầu các cao lớn nhất trong hoàng cung.

Gỗ đỏ dựng thành chín tầng cao ngất lại tại đỉnh bên trên một cầu thang xích sắc liên kết với đỉnh núi lớn, tại đó có một gian cung điện khác.

Tại đó có mục tiêu của nàng, La Võng một khi ban phát nhiệm vụ không chết không dừng, cho dù là nàng là Thiên tự sát thủ đi nữa, một khi phản bội tổ chức phá hư quy củ kết cục cũng là chết mà thôi.

Hơn ai hết nàng biết rõ trong tổ chức ngoài nàng ra thì còn có tám tên Thiên cấp sát thủ khác, chấp chưởng La Võng thủ lĩnh thực lực còn hơn xa những chữ Thiên sát thủ khác.

Bộ nhuyễn giáp không nói là bộ váy dài mới đúng hơn thiết kế rất tinh diệu, một bộ giáp lưới như chiếc vảy cá bó buộc hết cơ thể nàng che chở hết những vị trí hiểm yếu, đan xen cùng bộ da váy thân ảnh với những đường cong chết người.

“ Ba!”

Chân đạp một đôi giày búp bê nhỏ dẫm nhẹ lên mái nhà , Kinh Nghê tung người nhảy qua một mái nhà kiến trúc khác, cứ thế không người phát hiện tiếp cận tòa lầu các cao ngất ngưởng kia.

“ Sưu!”

Kinh Nghê đã tới cái kia chín tầng tháp lâu phía trên, nàng vừa lên, có lưng đen hồng bụng nhện độc, tại trên mái hiên dệt thành từng trương lưới nhện,

Lầu các bên trên một tên binh sĩcó lẽ vì quá mỏi mệt vì canh giữ đem tay lên che miệng ngáp dài một cái, sau đó đem mắt nhìn xuống bên dưới mặt đất, dường như hắn nghe thấy được thứ gì đó.

Nhưng còn chưa để cho hắn kịp phản ứng chỉ " a" lên một tiếng từ bên dưới Kinh Nghê dậm mãnh bàn chân tung người nhảy lên trường kiếm ra khỏi vỏ, để lại một vệt màu hồng như lưu tinh đem yết hầu hắn cắt đứt.

" Có thích khách" một tên binh sĩ ở góc lầu các bên kia phát hiện kinh hô lên, cùng với mấy vị đồng liêu của mình nâng lên mũi giáo, hướng đến muốn đem nử thích khách này giết chết.

Kinh Nghê vốn không phải là danh tự của nàng mà chính là thanh trường kiếm nàng cầm lên tay, kể từ khi cầm lấy chuôi kiếm này danh tự của nàng là nó.

La Võng tổ chức lấy kiếm làm tên là kiếm nô lệ, cả đời là thanh hung khí sát phạt cho nước Tần.

Trên tay nàng danh kiếm là một thanh cực kỳ vang danh đến từ đất Việt năm xưa, do đại sư Âu Dã Tử thời Xuân Thu rèn cho Việt vương Câu Tiễn, là một trong Việt Vương Bát Kiếm- đứng hàng thứ hai.

Được thiết kế cầu kì đặc biệc tinh xảo, đây có lẽ là thanh kiếm xinh đẹp nhất trong Việt Vương Bát Kiếm.

Chuôi kiếm ngắn gọn phần cuối là tạo hình hoa sen hồng đẹp mắt. Đốc kiếm tạo hình đầu cá, thân kiếm dài và sắc cạnh trên thân còn khắc cạnh giống như từng đốt xương, đặc biệc phàn mũi kiếm thu nhỏ còn có một lổ nhỏ trên đó.

Thiết kế mỏng manh sắc bén, sở hữu một luồng kiếm ý cho bản thân sát khí cường hoành không thôi.Khi thi triển nó có thể tạo ra một luồng kiếm quang làm mờ mắt đối phương.

Ngoài ra khi dùng nội lực thúc dục Kinh Nghê kiếm sẻ sắc bén hơn bao giờ hết, nhất kính tất chết, cộng thêm thân thủ siêu phàm một kiếm đoạt mạng, không có dư thừa.

“ Xoẹt!! Xoẹt!!”

“ Phốc xích!”

Kinh Nghê thân ảnh nghiêng người né đi một mũi giáo sắc bén hướng đến, không dư thừa cổ tay khẻ chuyển một kiếm chặt lên cổ, đem đối phương giết chết. Sau đó trở tay ngăn đở một chuôi giáo khác, tóe lên hoa lửa không ngừng, thân ảnh linh hoạt nhảy lên lan can né, tung người lộn một cái né đi mũi giáo quét qua.

Trên không trường kiếm lại vung ra cắt đi mũi giáo đánh văng nó đi, theo đó sắt nhọn mũi giáo lao đến đối diện một tên binh sĩ đâm thủng yết hầu hắn, thân ảnh chậm rãi tiếp lên lan can, phía sau một kiếm đâm ra xuyên thủng lồng ngực tên sĩ binh phía trước còn đang tìm kiếm nàng.

Kinh Nghê thân ảnh khẻ chùng xuống rồi bật nhảy lên lầu các phía trên tay cầm chuôi kiếm bám lấy xà gổ mượn lực đem mình nhảy lên, ngay lập tức giết chết đi tên sĩ binh canh gác.

Đám người này trên tay vũ khí sắc bén chỉ có thể uy hiếp dân chúng bình thường, còn đối với một sát thủ có thân thủ tốt như nàng mà nói, chẳng có đất dùng vỏ, một kiếm ra đều mất mạng không dư thừa một chiêu nào cả.

Hạ sát xong hai tên thân ảnh khẻ chùng xuống bên tay nghe lấy hai thanh âm khác lao đến, một tay chống kiếm đầu khẽ nghiêng đi né đi hai mũi giáo từ hai hướng lao đến, ngay khi né được thân ảnh đứng dậy một cước đá tung một tên, đồng thời trường kiếm Kinh Nghê cũng được hất lên tay liền bắt lấy một kiếm xuyên tim.

Lính gác ở tầng lầu này cũng nhanh chóng bị giết chết, không chỉ có tầng này mà các tầng còn lại cũng nhanh chóng bị nàng tướt đoạt sinh mạng, trong ánh trăng dịu nhẹ cả thân ảnh nàng mang theo Kinh Nghê để lại một vệt hồng quang vươn vấn.

“ Xoẹt!!! Xoẹt!!”

Trong đêm tối Kinh Nghê xuất kiếm chiêu chiêu trí mạng, mỗi kiếm xuất ra đều không lưu người sống. Kiếm quang di chuyển để lại một tầng hồng quang xinh đẹp, nhanh chóng giết lên các tầng.

Kiếm quang tuy mỹ lệ nhưng ẩn đẳng sau chính là tử vong hơi thở, Kinh Nghê một đường huy kiếm dùng tốc độ nhanh nhất giết qua. Dưới sắc bén lợi khí chém sắt như bùn, bằng thực lực của mình nàng nhanh để lại các xác chết binh sĩ.

Tầm nữa tiếng sau, toàn bộ binh sĩ đều bị sát hại không còn Kinh Nghê cũng đã đặt chân lên đỉnh các bên trên, cả người đứng lên cọc gỗ hướng mắt nhìn về phía trước.

Trong tầm mắt Kinh Nghê, một tòa hành lang bằng xích sắc treo buộc song không có ván lót lấy, nằm cheo leo giữa trời sương mù bao phủ bên dưới, chỉ cần bất cẩn rơi xuống sẽ tan xương nát thịt.

Tại đầu kia hành lang xích sắc cung điện phía trước một nam tử quay lưng một tay để sau lưng một tay nắm lấy một chuôi ngọc kiếm chỉ xiên.

Đáng nói là thân kiếm lúc thấy lúc không, hay nói đúng hơn chỉ khi nào ánh chớp hiện lên chiếu vào thân kiếm nó mới hiện ra, ngoài ra thì nó vô hình.

Là một thanh kiếm cực kỳ đặc biệc, vô hình chi kiếm trong truyền thuyết. Lữ Bất Vi phát binh diệt Đông Chu cũng là vì một trong ba thanh kiếm này- Khổng Chu tam kiếm một trong Hàm Quang.

Thanh niên kiếm khách mặt như quan ngọc chậm rãi mở mắt xoay người, dung mạo hắn khá là điển trai khí tức nho nhã, cho người nhìn vào như một hồ nước tĩnh lặng. Không ai khác chính là Quý Tiết.,

Hắn đưa lưng về phía Kinh Nghê, trong tay hắn nắm giữ Hàm Quang, dưới ánh chớp hiện lên nó chớp nhoáng hiện ra thân kiếm.

“ Ta đang đợi cô” Quý Tiết xoay người lại mở miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK