Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tang Hải ngoài thành, ẩn sâu trong núi sâu, Mặc gia cứ điểm.

Một gian phòng trong, một cái nữ hài an tĩnh nằm trên giường.

Một thân xám nhạt quần dài, buộc một cái màu chàm sắc đai lưng, trên đầu bao một khối màu lam nhạt khăn vuông, ngoại trừ hai viên đinh tai liền không cái khác trang sức.

Thậm chí ngay cả một vòng tay, trâm gài tóc đều không có, nhìn qua quả thật có chút đơn điệu. Trên mặt nàng vẻ mặt cực kì nhạt, lông mi thật dài dưới, một đôi con mắt ôn hòa hờ hững, rồi lại lộ ra sợi lành lạnh cảm giác.

Nàng là Mặc gia thống lĩnh một trong, Y Tiên Đoạn Mộc Dung.

Tại Cơ Quan Thành chi chiến trong nàng đở thay cho Cái Nhiếp một kiếm, rơi vào tình trạng nguy kịch, đường dài bôn ba đến Tang Hải thì được bố trí ở nơi này nghỉ dưỡng.

Lúc này, vốn đã ngủ mê không có dấu hiệu tỉnh lại, đôi mắt bỗng dưng run run, sau đó chậm rãi hé mở.

Đoạn Mộc Dung tỉnh lại, ký ức cũ bắt đầu ùa về, tiếp thu lấy ký ức nàng chậm rãi quan sát xung quanh, nói : “ nơi này...không phải Cơ Quan thành...”

Đoạn Mộc Dung lẩm bẩm xong đột nhiên nghe được bên ngoài tiếng cười khúc khích của nữ tử, vội đứng dậy, tiến về cửa mở ra.

Đập vào mắt nàng là ở bên ngoài có bốn cái thân ảnh đang chơi đùa, nàng nhận ra thứ mà cả hai đang chơi, là môn đá cầu.

Bốn người trong nàng nhận biết, là Cao Nguyệt, Như Sương, Thiếu Vũ, Thiên Minh.

“ Dung tỷ tỷ” nghe được tiếng mở cửa, Cao Nguyệt cùng Như Sương đưa mắt nhìn, quay đầu thấy được người nào vui mừng reo lên.

Cả hai nhanh đứng dậy chạy đến chổ Đoan Mộc Dung.

Cao Nguyệt ôm chầm lấy vị tỷ tỷ này, hốc mắt cũng đỏ ửng lên : “ Dung tỷ tỷ, tỷ tỉnh lại rồi... quá tốt rồi... Nguyệt nhi nhớ tỷ”

“ Dung tỷ tỷ! may quá! tỷ cũng tỉnh lại rồi” Như Sương cũng vui sướng kêu lên.

Thiên Minh, Thiếu Vũ thì không giống như hai thiếu nữ kia đưa mắt nhìn nhau một cái cũng đành dừng lại cuộc chơi đi đến.

Ngày hôm nay Nho gia không dạy học, cả hai lén chạy ra ngoài trở vể Mặc gia chổ ẩn cư chơi. Khi đến thì mới hay biết Như Sương cải trang thành tầm thường cô nương quay về Hữu Gian Khách Điếm, theo đám người đến chổ ẩn cư Mặc gia.

“ Dung cô nương!” Tuyết Nữ đám thống lĩnh hay tin chạy ra ngoài, ai nấy thấy Đoan Mộc Dung mà vui mừng rõ.

Đoan Mộc Dung một tay vuốt ve tóc Cao Nguyệt trấn an, lại nghe Như Sương nói, thanh âm quen thuộc, kinh hô : “ Như Sương...”

“ Dung cô nương!”

“ Là Dung cô nương tỉnh lại rồi”

“ Quá tốt rồi! ông trời quả có mắt mà”

“ Tốt quá! Dung thống lĩnh tỉnh lại rồi”

Theo hai cái thiếu nữ thanh âm, vài cái Mặc gia đệ tử trong viện cũng phát hiện ra được, ai nấy vui mừng vô cùng.

Đoan Mộc Dung hành y, nhiều năm nay cứu giúp không ít Mặc gia đệ tử, cho nên danh vọng của nàng rất lớn. Cho nên khi biết Đoan Mộc Dung tỉnh lại, đám đệ tử ai nấy cũng vui mừng.

“ Quá tốt rồi! ta liền biết Dung cô nương sẽ không sao mà!” Đạo Chích thầm mến Đoan Mộc Dung từ lâu, không có gì vui sướng hơn khi người thương tỉnh lại, sáp lại gần ngay, cớ hồ sắp đụng chạm thân thể.

Đoan Mộc Dung bài xích, nghiêng người một tay cản mặt hắn : “ Tránh ra! Đừng ảnh hưởng ta nói chuyện!”

“ Đúng! lời Dung cô nương đều có lý” Đạo Chích tán đồng gật gù, ánh mắt trong hiện lên chút đỏ.

Đoan Mộc Dung hướng đám người nhìn quanh, nhẹ gật đầu.

“ Quá tốt rồi! Dung cô nương cũng tỉnh lại, đúng là chuyện đáng mừng mà” Đại Thiết Chùy lớn giọng nói.

“ Đúng là đáng mừng” Ban đại sư vui mừng vuốt râu.

Tuyết Nữ một tay lau đi nước mắt, đi đến nắm lấy tay của Đoan Mộc Dung : “ quá tốt rồi, chúng ta cuối cùng cũng đợi được Dung muội tỉnh lại”

“ Nơi này không phải là Cơ Quan thành! Cơ Quan thành thế nào rồi?” Đoan Mộc Dung dò hỏi.

Tuyết Nữ do dự một chút nói : “ đã hủy rồi”

“ Vậy Cừ Tử?” Đoan Bộc Dung biến sắc hỏi.

Như Sương nói : “ ông ấy mất rồi, muội chính là Cừ Tử đấy”

“Hả?” Đoan Mộc Dung kinh ngạc.

Từ phu tử nói : “ nếu Dung cô nương đã tỉnh lại, cũng nên nói cho cô ấy chuyện gần đây”

Đám người gật đầu tán đồng.

Không nhanh không chậm sau đó, khi cảm xúc hoan hỉ Đoan Mộc Dung tỉnh lại qua đi, đám người cùng Đoan Mộc Dung tề tụ vào gian phòng hội họp.

Sau đó từ lúc Đoan Mộc Dung hôn mê cho đến khi Cơ Quan Thành sụp đổ Yên Đan chết tại thành trong, đám người rời thành trốn đi, đến cả việc gặp Việt Đế cũng kinh biến gần đây cũng chậm rãi kể ra.

Đoan Mộc Dung cảm xúc lên xuống, khi thì bi thương trước Cừ Tử Yên Đan chết trận mấy trăm năm cơ nghiệp Mặc gia bị hủy, lúc thì hồi họp khi Việt Đế xuất hiện cùng chấn kinh với thân phận của Như Sương.

Khi lại bàng hoàng khi những lời Việt Đế nói, phân vân, hoài nghi, nể phục... đủ các cung bậc cảm xúc đan xen.

“ Nói như vậy, bệnh tình của ta là do vị kia cứu ư?” Đoan Mộc Dung suy đoán, nàng bệnh tình nghiêm trọng, bản thân là thầy thuốc càng rõ ràng, có thể đem nàng cứu sống lại có thể là vị kia.

“ Chính là ta đấy! Cô có biết vì cứu cô mà ta mất đi Sinh Tử đan không? mỗi người chúng ta chỉ có một viên đấy. Hừ” Thiên Minh chen vào, khoanh tay khó chịu.

Đoan Mộc Dung nhìn về Thiên Minh, nói : “ Sinh Tử đan ư?”

“ Đây là cha ta luyện, một lò chỉ có một trăm viên. Dùng máu của thần thú dung hợp các trân dược quý báo mà luyện. Không những chữa thương mà cải thiện căn cốt, đem cho cô dùng đúng là đau lòng. Nếu không phải trước kia tại Chu Tước ta nợ nhân tình cô, hừ ! ta mới không đem ra cho cô dùng đâu” Thiên Minh ngữ khí oán trách cùng tiếc nuối.

Cao Nguyệt, Như Sương, Tuyết Nữ cười nhẹ một tràng.

Thời gian này bọn họ cũng biết Thiên Minh không phải kẻ dể chịu thua, nhưng cũng là cái rất trọng hữu nghị người, càng là cái không chịu nợ ân tình của người khác. À còn là cái cực kỳ gìn giữ tài bảo mình, để nó đem ra Sinh Tử đan cứu Đoan Mộc Dung đám người cũng khá bất ngờ.

“ Ngươi so với trước thật khác biệc” Đoan Mộc Dung nhìn hắn lòng cảm kích, chỉ mới gặp ngắn ngủi nhưng thần thái cùng bề ngoài cũng cho nàng biết Thiên Minh thay đổi rất nhiều.

“ Tất nhiên! Ta nào đần độn để Mặc gia các ngươi lừa vào tròng chứ” Thiên Minh ghét bỏ nói.

“ Ngươi nói cái gì?” Như Sương giả vờ cả giận nói.

Thiên Minh bỉu môi nghiêng đầu : “ hung cái gì chứ, tưởng ta sợ ngươi chắc”

“ Dung cô nương không biết chứ, Thiên Minh bây giờ không có như trước đâu, cẩn thận cô cũng bị nó khi dễ đó” Đạo Chích cười nói : “ đến ngay cả Ban đại sư cũng không phải là đối thủ của nó đâu?”

Đoan Mộc Dung đưa mắt nhìn, có chút nghi ngờ.

Thiên Minh đắc ý nhìn : “ cô có vẻ không tin thì phải! Ban lão đầu, nghe nói Cừ Tử lão đại của ông có ra đề mục cho ông giải khối Lập Phương Báo Thù, không biết mày mò lâu như vậy đã ráp được mặt nào chưa?”

“ Khụ khụ” Ban đại sư ho khan lên, lúng túng nói : “ lão đây gần đây sự vụ nhiều, còn chưa để ý đến”

“Thôi đi! lấy ông thiên tư 1 tháng mới giải được Thượng Đồng Mặc Phương cũng dám đòi giải Lập Phương Báo Thù, không tự lượng sức” Thiên Minh một bộ đại nhân dạy bảo, đem ngón tay lắc lắc.

“ Ngươi!!” Ban đại sư tức nghẹn lên, nhưng mà lời của cái tiểu quỷ này quá mức đâm người mà hắn lại không thể nói lại.

“ Thiên Minh” Cái Nhiếp nhắc nhở đứa này giữ kẻ chút.

Như Sương, Cao Nguyệt lại cười khúc khích khi thấy Thiên Minh khiến Ban đại sư giận ứ hơi mà không phát tác được.

Đoan Mộc Dung đưa mắt nhìn, tuy không rõ Lập Phương Báo Thù là gì nhưng từ biểu hiện có thể thấy được, lợi hại như Ban đại sư cũng chịu thua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK