Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột ngột, một luồng áp lực từ trên bầu trời truyền lại làm cho Lâm Thanh Phong đám người đang trong bầu không khí thương cảm kéo ra, theo phương hướng áp lực truyền đến đồng loạt nhìn lên trời, nhìn một cái đồng tử cả bốn người mở lớn.

“ Sưu!”

Dài đến gần trăm mét, to lớn băng long từ trên bầu trời lao nhanh xuống bên dưới vị trí của bọn họ. Băng long còn chưa đến, nhưng khí thế lạnh lẽo từ xa đã vọt đến cả bốn người bọn họ.

“ Long!” Cả bốn người thầm hô một tiếng, không ai đợi ai đều ngưng thần đối phó, nhìn về đầu rồng băng từ trên cao dần tiếp cận khoảng cách.

“ Ầm!!!”

Vang dội thanh âm truyền ra, như pha lê vở nát, tại không trung từng mãnh băng tinh tứ tán khắp mọi phía, kèm theo đó là hàn khí như sóng quét mạnh mà ra, hàn khí quét qua đem mọi thứ tiếp cận cũng ngưng kết thành băng sương mỏng.

“ Tiểu tử thối” Chờ hàn khí qua đi, băng tinh vỡ vụn rơi xuống, đập vào mắt Lâm Cánh Duyên chính là tên tiểu tử lừa gạt cháu gái bảo bối mình, hắn đang đạp một cái xích rồng ở trên không uốn lượn, nhịn không được mà mắng.

“ Xích Mi Long Xà đặc biệc đến đoạt người phá nhà. Mẫu thân đứa nhỏ nàng ở đâu? Dao Dao ta đến rồi! ” Đế Thiên An đã thấy còn cố tình trêu ghẹo.

Lâm Thủy Dao từ cảnh giác khi có người tập kích bất ngờ, khi thấy thân ảnh quen thuộc kia liền vui mừng, sau đó nghe hắn nói liền thẹn thùng xấu hổ, mắng lấy : “ đại lừa gạt, chàng nói huyên thuyên gì đó, gia gia đánh hắn một chút”

Lâm Cánh Duyên khi thấy sớm đã xoăn tay áo lên, nghe được cháu gái mình liền hả hê tung người mà đến, nháy mắt phân ra tám cái phân thân như ảnh tùy hình.

“ Phanh!!”

Chỉ một cước Đế Thiên An thông qua nhãn đồng mà phát hiện ra hư thực, cước kình bá đạo mạnh mẽkhí thế như thái sơn áp đảo, nhắm thẳng về Lâm Cánh Duyên bản thể mà đến, trực tiếp chặn còn đẩy lùi y về sau.

“ Phanh! Phanh! Phanh!!”

Đế Thiên Anthế công mãnh liệt, lực đạo mạnh mẽ không ngừng quất lên Lâm Cánh Duyên, chốc lát đã đem mặt đất cày xới lên, còn phá hủy không ít kiến trúc.

“ Dừng tay! Đại lừa gạt, chàng dừng tay cho ta” Lâm Thủy Dao nhìn thấy một màn này liền thay đổi chú ý, vội tung người mà đến can ngăn.

“ Ông à, có mấy ngày không gặp không phải già quá rồi không? Tay chân thế kia thì làm sao mà ôm tôn tử được chứ?” Đế Thiên An thu xích, cười nói.

Lâm Cánh Duyên giận mắng : “nói bậy, lão đây khí lực tràn trề làm sao mà không ôm tôn tử được! Tiểu tử thối! đến chúng ta đại chiến thêm nữa”

“ Ngươi lại nói bậy bạ gì đó! Đại lừa gạt! tên lừa gạt” Lâm Thủy Dao thẹn thùng, gò má cũng ửng đỏ lên, hai tay nhỏ hung hănh đánh vào lồng ngực hắn vài cái.

Đế Thiên An đem tay ôm lấy Lâm Thủy Dao vào lòng, nói : “ Chuyện này đâu có bậy đâu? Chúng ta đã bái đường thành thân, sớm muộn cùng cùng có phu thuê chi dạ mà thôi, một chổ lửa gần rơm sau không cháy. Mà cháy rồi chín tháng mười ngày liền sinh bảo bảo. Sinh một lần mấy đứa nghịch ngợm một chút, ta đối với phụ thân nàng cực kỳ không thích. Để cho cháu hắn quậy nát cái Lâm thị này, mỗi ngày chó gà không yên. Ông à, ta nói có đúng không? À ông cũng nên lo nghĩ cái tên cho tôn tử mình đi là được rồi đấy?”

“ Hừ!!” Lâm Thanh Phong gương mặt âm trầm, hai bàn tay siết thặt chặt, trong lòng lửa giận bốc lên, hừ một tiếng lớn quay mặt qua xem như không thấy không nghe.

“ Đúng! Quá đúng! Tiểu tử thối! Không cháu rể à! Cháu nói không sai, thêm vài đứa nghịch ngợm một chút!” Lâm lão minh chủ nghe đến cháu tôn, liền quên đi hết thảy tràn đầy hưng phấn.

“ Gia gia!” Lâm Thủy Dao nghe mà càng thẹn.

Đế Thiên Ancất bước đi đến Lâm Cánh Duyên : “ có điều mấy đứa tôn tử của ông trông mong có khi lại không thành. Có người có ý đồ bất chính, mưu hại tôn tử của ông đó”

“ Cái gì! Kẻ nào dám, lão phu nhất định đánh chết hắn” Lâm Cánh Duyên nghe xong động nộ, thần sắc tức giận.

Đế Thiên An không hảo ý nhìn về cha vợ, đem tay chỉ : “ con ông à, ông ấy một mực ngăn cản ta cùng Thủy Dao. Chúng ta không đến được làm sao mà có bảo bảo, không có bảo bảo không phải là do ông ta ư? Ôi đáng thương còn chưa ra đời hài tử, nó hẳn là đối với tổ phụ nó rất yêu thương nhung nhớ.”

Lầm Thủy Dao đã không nhịn được, trực tiếp đem răng cắn lên cánh tay nơi không có long lân phủ lên.

“ Vô liêm sỉ” Lâm Thanh Phong giận mắng một câu, như núi lửa phun trào.

“ Quát quát cái gì” Lâm Cánh Duyên trực tiếp chặn họng, vì chờ ngày ôm hài tử hắn làm sao có thể để cho con trai mình phá hỏng được, Đế Thiên An đứa nhỏ này ngược lại hắn rất thích, không theo quy cũ võ công lại cao cường tài trí lại không nhỏ.

“ Ai ông xem! Nhà này cao quá, ta mang Dao Dao cao chạy xa bay, đợi mấy năm sinh bảo bảo lớn rồi về. Có điều khi đó ông à không biết ông còn sống không nữa? Mà yên tâm ta sẽ kể cho nó nghe về ông. Lâm ông tổ oai phong hùng vĩ, còn ông ngoại nó chính là một tên ác nhân xấu xa.” Đế Thiên An lại tiếp tục huyên thuyên : “ ba năm hai đứa, nếu sinh đôi thì càng tốt. Đi một cái 10 năm, khi đó về ta sẽ bảo bọn nhỏ đến đốt hương cho ông, kêu một tiếng tổ gia gia tổt”

Lâm Cánh Duyên càng nghe càng khoái khi nghĩ đến một đống tôn tử bên cạnh mình, chúng là thích nhất cháu gái hắn sinh ra. Cho nên làm sao hắn đồng ý việc tiểu tử kia đem Dao Dao bỏ trốn sau đó dẫn cháu về chứ.

Khi đó ai biết hắn còn sống mà gặp hay không? Hắn chết rồi thì không phải là uất hận lắm hay sao? Chết rồi thì còn thấy cái gì tôn nhi nữa cơ chứ.

“ Thanh Phong, tiểu tử thối này.! Không là Thiên An nó là cháu rể của ta nhận, con có nghe hay không?” Lâm Cánh Duyên vội sửa lời, thần sắc uy nghiêm nhìn về con trai mình mà nói.

“ Crac” Lâm Thanh Phong tràn đầy nộ khí, đem tay siết thật chặt không đáp, không chỉ đến nhà phá hủy kiến trúc nơi này không coi Lâm thị là gì? còn không đặt hắn vào mắt làm sao mà không tức chứ.

“ Chàng! Lừa gạt! tên xấu xa! Ta mới không sinh cho chàng” Lâm Thủy Dao trong lồng ngực vùng vẩy, trước mặt người thân của mình nghe hắn nói như vậy, nàng làm nhi nữ làm sao mà không thẹn thùng cơ chứ.

Lâm Cánh Duyên thấy con trai mình giận không đáp, liền mềm lòng đổi giọng một tay vỗ về vai con trai, nói : “ cái đứa này kỳ thật rất tốt, thanh niên bây giờ có ai có võ công bằng nó đâu chứ. Hơn nữa nó còn rất thông minh, cái đồ công chúa gì đó lần trước còn bị nó ép cho thua thiệt. Tính tình lại tốt với Dao nhi nhà ta”

“ Cha!” Lâm Thanh Phong bất mãn kêu một tiếng.

Đế Thiên An một bên lắc lư : “ Ông à! Lâm thị ông lớn nhất cần gì nhiều lời chứ! Nếu đã không được hay ông cũng dọn đi cùng hai đứa ta tiêu dao. Có Dao nhi ông thương lại có tôn tử, so với ở cái chổ này còn thú vị hơn gấp trăm lần”

“ Được! Thanh Phong nếu con không đồng ý hôn sự này. Ta liền cùng cháu rể cùng Dao nhi của ta chạy đi” Lâm Cánh Duyên nghe theo chơi xấu, lấy thế mà ép.

“ Ta kiếp trước đã tạo phải nghiệt gì chứ” Lâm Thanh Phong ngửa đầu tràn đầy bất đắc dĩ mà tự hỏi, kiếp trước hắn tạo phải nghiệt gì mà kiếp này bắt hắn đối với cha hắn cùng con gái hết cách chứ, bây giờ lại thêm cái tên tiểu tử ngoại tộc không vừa mắt kia nữa.

Sau một lúc, Lâm Thanh Phong thở dài bất lực, chán chường nói : “ Dao nhi đã không giữ được, con xin nghe theo ý phụ thân. Dù sau Hàn Thiết mộ bọn nó cũng…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK