Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn giận đã không kìm được, Bạch Diệc Phi xuất kiếm, song kiếm chém ra hai đường hàn băng lạnh lẽo kiếm khí xông đến.

Chỉ là hắn công kích không thành, bởi khi hắn phát động thế công Nữ Hầu Tước cũng đã hộ chủ, song chưởng đem hai đường kiếm khí kia đánh nát.

“ Mẫu thân! Ta là Diệc Phi” đang cùng chính mẫu thân mình giao thủ, đối mặt với sát chiêu quyết tuyệt không nửa điểm lưu tình, Bạch Diệc Phi vung song kiếm vừa cản trở lại nỗ lực câu thông.

Chỉ là Lan Trì bất cận nhân tình, chiêu chiêu đè ép Bạch Diệc Phi.

Nửa bước Thiên Nhân cao thủ cùng Thiên Nhân cao thủ hoàn toàn chênh lệch, cộng thêm cố kỵ cho nên Bạch Diệc Phi từ khi bắt đầu liền lọt vào hạ phong. Hắn đắc ý khống băng lẫn kiếm pháp đều không có đất dùng trước người kia.

Mà khi Lan Trì cùng Bạch Diệc Phi xuất thủ thì cuộc vây giết Thiên Trạch đêm nay cũng được phát động, những kẻ tham dự vào vây chiến rất nhanh ứng biến mà lao đến vị trí của Thiên Trạch.

“ Ở yên trong này!” Thiên Trạch đem thanh trâm cài đầu lấy xuống, rất nhanh theo hắn bố trí hình thành một cái lồng trận pháp, đem Hồ Oánh cùng thủ hạ bảo hộ bên trong.

Dù sau bọn họ thời gian dài bị dược độc trúng phải đại chiến hiện giờ chỉ có thể vướng bận mà thôi.

Thiên Trạch vừa bố trí xong bất quản đám người lẫn đám sát thủ phản ứng, lập tức cướp đến một cái người, nói : “ ngươi bây giờ còn tự tin có thể giết được ta ư?”

Khi Thiên Trạch vừa đi, những cái khác sát thủ cướp đến chổ Diễm Linh Cơ, kiếm khí ám khí… tập sát.

“ Phanh!!!”

Hết thảy công kích đều bị dội ngược lại, không một kẻ nào có thể đi xuyên qua kết giới phòng hộ, một số kẻ còn bị chính công kích của mình phản ngược mà đả thương.

Lúc này, gả sát thủ đối diện với Thiên Trạchchậm rãi gỡ xuống trên đầu nón vành, một trương lãnh khốc mà trắng bệch hiện ra, một đôi so kiếm còn sắc nhọn đáng sợ ánh mắt, hắn nói: “ có giết được hay không ta cũng muốn hỏi thanh kiếm của ta”

Thiên Trạch không nói nhẹ nhàng đưa tay lên, tỏ ý muốn xem hắn bản lĩnh.

“Khanh!”

Sưu Hồn ra vỏ, một tiếng kêu vang lên, như điện quang hỏa thạch kiếm quang hiện ra, trong ngắn ngủi đâm ra một kiếm.

Sát ýdày sát khí nồng đậm, kiếm còn chưa đến kiếm khí kiếm ý kiếm thế đã bao phủ toàn bộ Thiên Trạch phong sát hắn toàn bộ. Kiếm khí giăng tỏa khiến cho những kẻ muốn cướp đến chổ Thiên Trạch bị cản lại.

Thiên Trạch tựa như một tấm mộc bia, chỉ có thể duy nhất làm một việc là đón nhận một đường kiếm tử vong kia.

Một kiếm này có lẽ không tính là đăng phong tạo cực, nhưng ra tay chi hung ác độc ác, trên giang hồ đã rất ít có người có thể so được với.

Nhanh như vậy kiếm, như thế tàn nhẫn, như thế xảo quyệt kiếm pháp tự nhiên cực kỳ đáng sợ.

Kiếm đâm ra nháy mắt kiếm khí cũng đã chọc đến Thiên Trạch cổ, mà kiếm theo sau không thấy được thân ảnh.

Sưu Hồn kiếm vô ảnh đây là một câu thoại trên giang hồ dành cho y.

“ Đang!!”

Đối mặt với một kiếm cực nhanh cực hiểm kia, Thiên Trạch trong sát na làm ra phán ứng, Luyện Khí Chi Kiếm hoành ngang, đem kiếm khí sắc bén kia cản lại, cùng trực tiếp dùng sống kiếm cản lại Sưu Hồn kiếm mủi kiếm.

“ Phanh!”

Kiếm cản chân đạp, chỉ một cước đem kẻ muốn giết Thiên Trạch đánh trượt lùi về sau mấy chục bước.

“ Kiếm đúng là nhanh, nhưng còn chưa đủ” Thiên Trạch như ảo ảnh dời hình đã xuất hiện ở phía sau kẻ sát thủ kia, một kiếm quét ngang.

Sưu Hồn kiếm chủ cũng không phải là kẻ ăn chay, triệt bỏ cước kình trên người trong ngắn ngủi, Sưu Hồn chủ nhân cúi đầu né đi một kiếm quét, trong đà rơi xuống một kiếm đâm lên tim, kiếm khí được hắn thu lại chỉ trong ba thướt.

“ Đang!!”

Một kích nhanh một kích hiểm một kích tàn độc, Sưu Hồn kiếm đắc thủ.

Thiên Trạch không bận tậm, hắn pháp bảo trên người lẽ nào không đở được ư? để mặc cho mủi kiếm kia đâm lên nhưng bị lực lượng vô hình cản lại ba tấc ngoài, ánh kiếm tóe lên hoa lửa.

Thiên Trạch một kiếm chặt xuống.

Sưu Hồn kiếm chủ trong nháy mắt biến chiêu, chân trụ đạp một cái theo đà ngã trượt qua mé trái một đoạn, trong ngắn ngủi bật người dậy, xoay một cái đâm một kiếm.

“ Đang!”

Thiên Trạch đối mặt với kiếm khí đến, một kiếm vung lên, lại đem kiếm khí đến đập vở, hung hăn đem Sưu Hồn kiếm cản lại, sau đó trong nháy mắt dịch thân.

“Đang!”

“Đang!”

“ Đang!”

Ba kiếm liên tiếp, Thiên Trạch đem Sưu Hồn kiếm chủ sát thủ bức lùi, ép hắn trượt dài trên mặt đất.

Gả sát thủ lúc này cổ tay hắn run lên, kiếm quang tự mũi kiếm thượng như hỏa hoa tuôn ra, hắn nháy mắt lại đâm ra một kiếm, này một thứ so lúc trước ít nhất nhanh gấp đôi, hơn nữa ở sáng lạn kiếm quang hạ, bất luận kẻ nào cũng khó có thể nhìn thấy này nhất kiếm biến hóa.

Còn nữa kiếm ý kiếm khí của y mỗi lúc một thịnh, áp lực bủa vây lên người Thiên Trạch còn so gấp bội.

Chỉ là một kẻ từng trải qua vô số cuộc chiến, từng là Thiên Đế của chúng thần ở thế giới trước mà nói, áp lực mà gả sát thủ kia bày ra không đáng là gì cả.

Dù cho thân thể mới tốc độ thực lực phàn xạ kém hơn rất nhiều thân thể củ, nhưng Thiên Trạch không chút sợ hãi, hắn lại một kiếm đâm ra.

“Keng keng keng……”

Liên tiếp hai kiếm giao phong vang lên, cùng với đó kiếm khí tản ra của hai người tàn phá xung quanh, căn tửu điếm cũng bị kiếm khí đánh hư không ít.

Cuộc quyết đấu của hai người cũng khiến cho người trong khách điếm tỉnh lại, bất quá không ai dại dột chạy đi ra xem, mà ai nấy cố thủ trong chổ an toàn.

Một ít kẻ lớn gan thì thông qua cửa sổ quan chiến.

Gã sát thủ lúc này đã đâm ra hai mươi kiếm.

Này hai mươi kiếm cũng không có mặt khác đặc điểm, chỉ là kiếm thế ác hơn, kiếm khí lăng lệ càng độc, càng mau.

Nhưng vô luận thế nào Thiên Trạch đều đở được, cậy nhờ pháp bảo trên thân không chút sợ hãi, kẻ kia một kiếm hắn trả lại một kiếm.

Hai mươi hai kiếm.... hai mươi lăm kiếm.... ba mươi kiếm.... bốn lăm kiếm......

Sưu Hồn kiếm chủ nhất kiếm so nhất kiếm mau, nhất kiếm so nhất kiếm tàn nhẫn, nhất kiếm so nhất kiếm xảo quyệt, mỗi một lần xuất kiếm đều tuyệt đối không tồn tại bất luận cái gì sai lầm.

Hắn không để bụng chính mình tánh mạng, cũng không để bụng người khác tánh mạng, hắn rất ít hoành kiếm phòng thủ, vung lên kiếm nhanh như tia chớp kiếm, cực kỳ xảo quyệt tinh diệu kiếm pháp, đủ rồi đem trên đời đại bộ phận võ giả ép tới không thở nổi.

“ ĐANG!”

Thứ năm mươi kiếm, Sưu Hồn kiếm tuy nhanh nhưng hắn kiếm thế đâm ra lại không xuyên qua được yết hầu của Đạo Thánh, để rồi lại một đạp bức lùi về sau.

“Sưu Hồn kiếm vô ảnh Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng” Thiên Trạch lúc này đọc lên tên người cùng kiếm, trong lúc chiến đấu hắn cũng đã vô thức đọc lấy ký ức của y, từ đó biết được kẻ sát thủ này là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK