Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đô thành Thiên Khải vốn là trung tâm của Bắc Ly, giết binh sĩ thủ thành tại ban ngày còn thẳng vào đô thành không che dấu, hiển nhiên động tĩnh lớn như vậy kinh động không ít thế lực.

“ Rầm! Rầm! Rầm!”

Một tràn dồn dập tiếng bước chân cùng vó ngựa, một chi mấy trăm quân mã,người nào kẻ nấy đem binh khí trên tay siết thật chặt, bọn họ vừa nhận được tin tức có kẻ cuồng đồ lớn mất hủy bảng hiệu Thiên Khải giết vào đô thành lập trực truy đến.

Mà thân quản lý Vũ Lâm minh Bắc Ly, Vũ Văn Hóa Cập phát hiện được, lập tức triệu kiến thuộc hạ dưới trướng vây bắt.

Y vốn lẽ tham dự vào Thăng Long, chỉ là sau khi chứng kiến Thiên Trạch thần uy lực lượng, không những đẩy lùi liên minh võ lâm còn cả đại quân Tống thị liền kinh sợ mà chạy về Bắc Ly báo tin.

Không thể không báo, bởi Thiên Trạch đã không còn là Thiên Nhân bình thường nữa, cần thiết để Bắc Ly vương biết rõ mối họa này, chỉ là hắn ngày đêm phi hành còn chưa kịp vào cung bẩm báo thì đã hay có kẻ vào thành đại náo, hắn đành cho thuộc hạ đi trước còn bản thân lĩnh một ít thủ hạ trong thành vây bắt kẻ to gan kia.

“ Là Vũ Văn Hóa Cập tướng quân”

“ Vũ Văn thế gia đệ nhị cao thủ”

“ Huyền Băng Kính của họ Vũ Văn danh dương Bắc Ly, xem ra có thể chế trụ được kẻ cuồng đồ này”

“ Chưa chắc, hai người kia ngự khí quá đáng sợ!”

“ Vũ Văn tướng quân không phải đã đi xuống Thiên Vũ rồi ư?”

Bách tính lẫn giang hồ lân cận nhìn thấy cầm đầu tướng lĩnh đuổi đến to nhỏ cất lời.

Thanh danh uy vọng nhất trong Vũ Văn gia là đương nhiệm gia chủ Vũ Văn Thương, sau đó là đến tứ đại cao thủ, trong đó người được nhân sĩ giang hồ biết đến nhiều nhất chính là quản lý trị an đô thành Thiên Khải, Vũ Văn Hóa Cập.

Người trong thành Thiên Khải ai cũng biết y là người đầu tiên sau Vũ Văn Thương luyện thành mật công gia truyền Băng Huyền Kình.

Từ Đại Chu khai quốc trở đi phân rõ tôn ti thân phận, có một đặc điểm là các thế tộc do các gia tộc hiển quý nhiều đời phát triển mà thành đều được gọi là cao môn hoặc môn phiệt, kinh vĩ phân minh với thường dân bá tánh thông thường trong dân gian.

Vì thế nên mới có câu:

Thượng phẩm vô hàn gia, hạ phẩm vô thế tộc.

Vô luận là trên phương diện kinh tế hay là chính trị, sĩ tộc đều được hưởng đặc quyền đặc lợi so với dân thường.

Vũ Văn gia là ngoại tộc vào trung nguyên sinh sống, nhưng nhờ trợ giúp Bắc Ly khai quốc mà trở thành thế tộc công hầu quyền quý.

“Vù!!”

Vũ Văn Hóa Cập thả người nhảy lên không trung, trực tiếp động thủ, vừa mới xuất thủ, không khí xung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo vô tỷ, khiến cho vài người ở gần bị dư kình làm hai hàm răng đã va vào nhau lập cập.

Nếu đổi lại là một cao thủ khác phát xuất quyền kình, tất sẽ hiển lộ một cỗ quyền phong rõ rệt, công kích địch nhân.

Nhưng hàn kình mà Vũ Văn Hóa Cập đánh ra, tựa hồ như có lại như không, cơ hồ như không khí xung quanh bị y dẫn động vậy, từ trên dưới trái phải, đông tây nam bắc nhất tề ép về một nơi.

“ Huyền Băng Kính của Vũ Văn gia” Diễm Linh Cơ nhíu mày nhìn rõ : “ hóa ra là Vũ Văn Hóa Cập”

Nàng có thể trở thành tâm phúc của Thiên Trạch ngoại trừ một thân Hỏa Vu ra thì đầu óc nhanh nhạy, kiến thức cũng có một tay. Đối với các nước lớn nhỏ môn phái, thế gia đại tộc võ công vẫn biết một chút.

Vũ Văn gia Huyền Băng Kính chí âm chí hàn, theo tin nàng nhận được thì Vũ Văn gia có thể luyện đến đại thành môn võ công này tại Vũ văn gia có hai người, mà kẻ trước nàng không lâu trước còn gặp qua y đây.

“ Vũ Văn Hóa Cập sao? bất quá chỉ là kiến càng lay cây” Diễm Linh Cơ nhìn âm lãnh hàn băng rét thấu sương bắn đến, không một chút để ý.

Thiên Trạch không một chút để ý, chỉ việc khống thương đâm xuống.

“Phanh! Phanh! Phanh!”

Truy Tinh Lôi Vân Thương xuất ra lôi kình mạnh mẽ vô tỷ, chấn tan tất cả.

“Bùng!” Khí kình giao kích, hình thành nên một trận gió lốc.,

Vũ Văn Hóa Cập quyền kình bị phá còn bị Truy Tinh Lôi Vân Thương ép rơi xuống mặt đất, cả người còn kình lôi quấy nhiễu, trước khi chạm đất hắn ngưng tụ công lực tạo thành một luồng xoáy nhỏ, sau rồi đột nhiên gia tăng vận tốc, hướng về phía kình khí ép trên người đánh ra.

“Ầm!” Khí kình giao kích, dội lên Truy Tinh Lôi Vân Thương, khiến cả một không gian ánh lên sáng ngời.

“ Là y!!” Vũ Văn Hóa Cập cả kinh khi thấy mạnh nhất một đòn của mình không một chút ảnh hưởng gì hai người trên, lôi thương vẫn an vị tại không trung, kình lực thấu xương hàn băng tiến đến Ngọc Long Tòa liền bị đánh nát.

Càng để hắn sống lưng lạnh buốt đó là hắn đã nhìn rõ được kẻ nào đến rồi, chính là kẻ ở Thăng Long khoe uy kia, tuyệt thế Đế Vương Thiên Trạch, y đã đến Thăng Long mà hắn lại chính là người đánh phủ đầu y.

“ Bản Đế có một thương, ban cho ngươi” Thiên Trạch lạnh giọng, thu lại trường thương đến trước người, lôi thương bùng phát thần lực, lôi điện rít gào tỏa ra khủng khiếp năng lượng cuồng bạo.

Vũ Văn Hóa Cập cảm nhận được một cái áp bách cùng nguy hiểm chí mệnh, huyết dịch toàn thân y phảng phất như sôi lên sùng sục.

Hắn biết rõ mình đối mặt với kẻ nào, và bản thân mình mười phần sẽ chết dưới đòn đánh kia. Nhưng chạy, hắn chạy được ư? Việt Đế thân chinh đến nơi này, vào thành liền đồ sát liền đã rõ y đến đây là giết người, hắn còn có thể chạy khỏi tòa thành này hay không?

Cho dù chạy thoát thì làm gì? cây đổ tổ chim rơi trứng còn có thể yên lành không? trong ngắn ngủi Vũ Văn Hóa Cập không có trốn tránh mà phản công, mà thực tế hắn cũng không chạy được, chỉ có thể dùng hết lực lượng nghinh đón.

“ Lôi Minh!”

Lôi thương chấn minh phóng lên cao, lôi điện bá đạo mãnh liệt thương ảnh trùng trùng lớp lớp, thương kình cuồn cuộn hiện ra.

Bầu trời Thiên Khải mây đen ùn ùn kéo đến, nhanh chóng đem mặt trời che phủ, sấm nổ liên hồi không dứt.

“ Đây là....” trên đường đến hoàng cung Bắc Ly quốc sư Tề Thiên Trần nhìn thấy dị tượng trên trời kinh nghi, tay bấm đốt liền biến sắc.

Hắn từ khi trở về Bắc Ly cũng nói cho Bắc Ly chi chủ sự tình phát sinh ở Bách Việt cũng như hắn sở biết. Dù muốn dù không, chuyện liên quan đến tính mạng của rất nhiều con người hắn cũng không tư tàng.

Ngày hôm nay hắn lại cảm thấy tâm thần không yên lại gieo một quẻ, là Đại Hung, quẻ liên quan đến Bắc Ly chi chủ cho nên hắn mới từ Khâm Thiên Giám đi hoàng cung một chuyến.

“ Đến rồi!” Tề Thiên Trần cảm khái một câu, ánh mắt nhìn về mây đen phương hướng hắn thấy được một đạo chấm đen, quan sát một lúc lại rời đi.

Lúc này, ngàn dặm mây đen bắt đầu kéo đến, che khuất mặt trời, sấm động liên hồi, Truy Tinh Lôi Vân Thương tỏa ra áp bách khôn cùng sức mạnh.

Ngọc Long Tọa phiêu phù để cho không ít người dân bình thường ngộ nhận Thiên Trạch và Diễm Linh Cơ là tiên thần giáng lâm. Chỉ có những người ở gần chổ đại chiến mới thật sự biết rõ, nhưng ai nấy đều há miệng nhìn lên trời cao, ngây dại xem lấy.

“ Mạnh quá!!!!”

Vũ Văn Hóa Cập lúc này đã đoán ra được người đến là ai nhưng hắn không có tâm tư để bận tâm, bới uy áp trên trời kia truyền xuống để hắn biết rõ, hắn có sống qua được hay không một thương kia, hắn cũng không rõ.

“ ẦM!”

Như sấm động giữa trời, điếc cả màng nhỉ chấn tai đám người.

Một cơn phong bạo nháy mắt quét ra ngay sau đó không lâu.

Kèm với đó là băng tinh, đá vụn tứ tán.

Khói bụi tán đi, hàn khí tản mất, để lộ cho đám người thấy được, dưới tuyến đường rộng lớn là từng cái hố lớn nhỏ, từng cái lôi thương cắm qua thi thể cắm xuống hố đất.

Hố to nhất chính là chổ Vũ Văn Hóa Cập, bất quá y không như những binh sĩ khác, dưới một đòn cự kỳ bá đạo của Truy Tinh Lôi Vân Thương, thân xác chia năm xẻ bảy bị lôi điện đánh cháy xám.

Xung quanh tuyến đường người quan chiến ngơ ngác ngây dại.

Chỉ một thương dẫn động thiên địa phong vân.

Cũng chỉ một thương diệt sát ngàn quân, đem đệ nhị cao thủ của Vũ Văn gia giết.

“Ong ong!”

Truy Tinh Lôi Vân Thương chấn minh một cái rồi nhổ đất mà bay lên, cùng với đó những lôi thương khác cắm trên mặt đất cũng dần dần tiêu tán.

Mây đen che kín bầu trời Thiên Khải cũng dần tan đi.

Thiên Trạch ngự Ngọc Long Tọa tiếp tục phi hành.

Để lại tuyến đường phồn hoa giờ chỉ còn tàn phá, xác người la liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK