Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ hắn còn có Trụ Vương được ném đi, nằm rạp trên mặt đất.

“ Tử Vũ không ngờ huynh đệ ta lâu năm không gặp, vậy mà hôm nay cùng chết tại đây” ôm lấy một thân thương thế, để mặc máu tươi chảy ra, Trụ Vương gian nan đứng dậy, nhìn huynh đệ mình mà nói.

Chúc Dung nói : “ Đứng lên thì có ích gì, ngươi chỉ còn 1 hơi thở cuối cùng mà thôi”

Trụ Vương đáp : “dù chỉ còn 1 hơi thở ta cũng không khuất phục trước mắt ngươi, bạn của ta cũng có suy nghĩ như thế đấy”

“ BÙNG”

Áo giáp trên người Thương Trụ vở nát, lông chim đỏ thẫm dưới Vô Sắc Giới thần lực bao trùm lại một lần nữa bùng lên hỏa diễm.

“ Hỏa vũ của Bất Tử Điểu, ngay cả Vô Sắc tường cũng không thể xóa đi ánh hào quang của nó” Thiên Khôi cảm thán.

Thiên nhìn một màn phía trước, cười nói : “ cuối cùng cũng lộ chân tướng rồi sao, Bất Tử Điểu. Ngươi như thế…là muốn chết mà bảo vệ con khỉ này. Hê… sự vùng vẫy trong vô vọng”

“ Bất Tử Điểu cuộc chiến này còn chưa kết thúc! Hãy dùng ngọn liệt hỏa thiêu đốt sinh mệnh của ta đi” Thương Vương quyết tuyệt ngọc đá cùng tan nói.

Hắn cả đời sở nguyện chính là lật đổ Thần Quyền thống trị giải phóng Nhân tộc tự do, dù biết mình đứng lên phản Thần là một chuyện lấy trứng chọi đá. Nhưng hắn vẫn nguyện làm người tiên phong, dù có chết đi nữa hắn cũng không lùi bước.

Bây giờ Thiên của chúng Thần kẻ tồn tại đỉnh của thế giới này ở phía trước, hắn quyết tuyệt không chịu thua lấy, quyết thiêu đốt hết thảy sức mạnh của mình cũng muốn chiến một lần nữa.

“ OANH!!”

Sức mạnh của Bất Tử Điểu cùng với Trụ Vương từ trong Vô Sắc giới nổ tung ra, hồng quang sáng chói một vùng.

Kình khí cuồng bạo lan tản trong thiên địa, mặt đất rạn nứt khắp nơi.

Hai luồng màu sắc bắt đồng đấu sức cùng nhau, thể hiện ra khiếp người sức mạnh, cho dù các các Đại Thần cũng kinh sợ nói chi là phàm nhân bình thường.



“ ĐANG! ĐANG! ĐANG! ĐANG!!!!!!”

Liên tiếp không ngừng chói tai thanh âm vang lên, Thương Vương mang hết sức mạnh còn lại trong người nâng lên song kiếm chặt chém lên người Chúc Dung.

Chúc Dung không có trực tiếp giết chết Thương Vương ngay mà hứng thú xem hắn công kích, hắn cũng không chống đở mà để mặc cho y công kích, Kim Cương Giới Thần Lực là hắn chủ tu, chín vạn năm qua đã đem thân thể rèn đúc đến kiêng cố vô cùng, lực lượng mà Thương Vương đánh lên thân còn chưa đủ sức phá vở.

Thời gian qua đi, chiến cục đã có sự thay đổi, ánh sáng màu rực lửa đả bắt đầu suy yếu rồi từ từ trở thành không gian màu xám.

Đến màu sắc cuối cùng cũng biến mất. Điều này nói cho tất cả chúng nhân quan sát biết rằng là... sức mạnh của Bất Tử Điểu đã bị đàn áp.

Trụ Vương cùng Bất Tử Điểu đã thua cuộc.

Chỉ là trước khi nằm xuống hắn lại làm được một chuyện mà khó ai có thể tin tưởng, đó là khiến Hỏa long bị thương.

“ Chín vạn năm qua ngươi là tên Nhân tộc duy nhất có thể khiến làm ta bị thương, một điều mà trước nay chỉ có Huyền Minh và Thái Cực mới làm được. Ngươi quả thật không khiến cho ta thất vọng” Hỏa long nhìn trên tay hai vết chém thương nhỏ lại nhìn trong hố sâu đang bò lên Thương Vương mà tán thưởng.

Thương Vương dù bại nhưng đấu chí vẫn chưa dứt, một đôi mắt không chút sợ hãi lẫn đầu hang nhìn về kẻ bên trên.

Chúc Dung nhìn tên này một lát, hắn khá thưởng thức dũng khí và chuyện y làm ra, trực tiếp mọt tay vươn ra hấp lấy Thương Vương lên, một đầu hỏa long lao đến siết chặt bóp gãy xương cốt hắn.

Đã không còn lực hoàn trả chỉ có thể thống khố đón nhận, tử vong mỗi lúc đến gần song Thương Vương không có sợ hãi, giờ phút còn lại hơi tàn hắn trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện lần này đứng lên phạt Thiên : “ cách đây không lâu, ta đã có một dự cảm, ta sẽ làm một chuyện mà chẳng ai dám làm. Chiến tranh với Thần là do ta bắt đầu, nhưng Người kết thúc này tuyệt không phải là ta. Ngay từ đầu ta đã biết được điều này, chỉ là chưa biết đó là tại sao. Song giờ ta đã hiểu được, sứ mệnh của mình trong lời dụ ngôn đó. Mọi nổi thống khổ chốn nhân gian, dùng máu của ta để gánh chịu thay các ngươi. Dẫu sẽ hóa thành sóng biển cuộn trào, như thế rất tốt”

Chúc Dung nhìn y đã chết liền điều đồng song long thả ra, đem thân xác ném xuống hố đất, sau đó lại cướp lên lại Ứng Long.


Thân Cực nhìn cái xác chết dưới đất, chứng kiến sức mạnh của Trụ Vương thể hiện ra để cho hắn cũng kinh sợ, nói : “ thằng này.... vậy mà phải cần Thiên ra tay mới có thể thu phục được....”

Thiên Khôi cảm thán : “ Ông ta ngủ mê bao nhiêu năm, bây giờ lại ra tay sức mạnh so với sự tưởng tượng của ta lại cao cường hơn”

Lưu Nguyệt nữ thần cười nói : “ thật là tiếc, vua Thương thì ra là người đàn ông cường tráng”

Huyền Sai tiếp lời : “ dù là vậy... he he…vua Trụ thiên hạ vô song vẫn không thể thay đổi được sự an bài của vận mệnh. Thương vong Chu hưng, cuối cùng cũng là vận mệnh đương nhiên… he he”

“ Đại vương”

“ Hức hức...”

“ Ngài ấy chết rồi”

“Không được khóc, hãy cầm lên vũ khí trên tay”

“ Chúng ta là võ sĩ của Đại Thương quốc, mặc dù đại vương tử chiến, chúng ta cũng phải tiếp tục”

“ Chúng ta hôm nay sống chết, kiếp sau lại làm huynh đệ”

“ Ừ! Ta đã có sự chuẩn bị này”

“ Giết được 1 người thì giết được 1 người”

“ Hừ”

“ Không sai!”

“ Đến đây!!”

Trụ Vương tuy chết trận dưới tay Thiên, nhưng dũng khí dám đối đầu chống đối cùng Thần tộc vẫn không có tán đi, mà những dũng sĩ đi theo cho dù biết rõ phía trước là tử vong cũng nâng lên chiến kiếm, mặc cho thương thế thà chết tại chiến trường chứ không đầu hang.

Sau khi giết chết vua Thương chúng Thần không tham chiến, 100 vị võ sĩ dũng cảm đả đối đầu trong thời gian ngắn.

Nhưng tiếc là lực lượng quá yếu.

Chiến đấu không được bao lâu, từng người từng người trong số họ bị giết chết.

Âm thanh phảng kháng càng ngày càng ít đi.

“ Tất cả kẻ pháng kháng thì giết chết, những kẻ đầu hàng thì miễn chết. Hãy tìm kiếm gia quyến của vua Thương, tất cả đều bắt sống” Cơ Phát lớn tiếng phân phó mệnh lệnh cho quân sĩ.

Đại quân Chu xông vào bên trong Triều Ca không còn trở ngại.

Thêm một cái mệnh lệnh khác của Cơ Phát ban ra cho quân Chu.

Trước khi trời sáng các tướng sĩ đều được những thứ mong muốn, chỉ cần khi mặt trời mọc lên mọi thứ được gọn gàng.

Cướp bóc, chém giết cưỡng gian phụ nữ đều xuất hiện tại các tuyến đường khác nhau, tiếng la hét kinh sợ cùng hoản loạn, những người dân Triều Ca chạy tứ tán khắp nơi lẫn trốn quân Chu....

Thành Triều Ca tràn đầy hỗn loạn khi quân Chu vào thành.

Một đêm này không biết bao nhiêu tính mạng trong thành Triều Ca bị tướt đoạt dưới tay quân sĩ tộc Chu.

Trong đêm tối, tòa kiến trúc cao nhất thành- Trích Tinh Lâu như ngọn đuốc khổng lồ bốc cháy, thế lửa mãnh liệt hủy diệt hết thảy cho đến khi ngày hôm sau khi mặt trời lên cao mới dập tắt.

Tại trong đống tàn tích Trích Tinh Lâu, quân Chu tìm được hai cổ thi thể cháy khét không thể nhận dạng. Từ những hậu cận khai báo trong lúc Triều Ca lâm nguy Trích Tinh Lâu chỉ có hai mẹ con Đát Kỷ.

Hai cổ xác chết này đúng là Đát Kỷ cùng Vũ Canh, chí thân của Thương Trụ táng thân trong biển lửa, cũng giống như Thương quốc sau mợt ngọn lửa mà hủy diệt.

Đại Thương đã trở thành lịch sử.

Võ vương Cơ Phát vị tộc Thần mà lập được công lớn, được Thần tộc ban cho danh hiệu chí tôn trong thiên hạ- Thiên Tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK