Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm tối buông xuống.

“ Thiên An, cái tên tù binh này ta thấy không cần giữ lại đâu! Cấp cho ta ăn đi” Lục Vân con mắt nhìn chằm chằm đang ở phía sau Đế Thiên An một cái thân ảnh, đang quỳ ngồi thành thật bên cạnh.

Nghe được câu này Tâm Nguyệt Quy sợ run người lên, gương mặt có chút trắng, nàng vạn lần không nghĩ đến kết cục của mình lại thành ra như bây giờ, trở thành tù binh của đám người vây bắt, toàn bộ Đại Thần đi theo kẻ chết người bại trận.

“ Ngươi cái đồ tham ăn này! Lẻ nào còn ăn chưa đủ!” Đế Thiên An hớp một ngụm rượu rồi nói.

Lục Vân nhảy lên dùng chân đậu lên vò rượu phía trước, cái miệng vươn ra lập tức hút sạch nữa chung rượu, thân hình khẽ run một cái : “ Chưa đủ! Không phải ngươi bảo cho ta ăn no ư! ngươi để chạy nhiều tên như vậy! ta chỉ ăn được mấy tên yếu gà, mấy tên coi được đều chạy cả”

“ Mấy trăm nguyên thần và một nữa tinh huyết đều cho ngươi ăn còn không no, tham lam cũng có mức độ. Còn nữa còn dám uống trộm Bản Đế rượu, Bản Đế đem ngươi hầm ăn!” Đế Thiên An cảnh cáo lấy.

Lục Vân đôi mắt đảo lên giảo hoạt : “ ta bây giờ đói như vậy! ngươi đã hứa với ta cho ăn no! Ngươi là người có thân phận, làm sao lại lừa ta được! nếu ngươi cố gắng một chút đem đám kia lưu lại ta bây giờ cũng no bụng rồi! ta nhịn đói 600 năm rồi chỉ gặp ngươi mới được ăn chút! Bạch Thái Bạch Thái”

Bạch Thái nhìn Lục Vân cầu cứu mình mà im lặng lên, từ chối giúp đỡ.

“ Mặc xác ngươi! Bản Đế lười quản. Muốn ăn đi đến Thần Vực mà ăn lấy” Đế Thiên An đáp, vung tay lên nói : “rót rượu”

Lục Vân nhảy đến vị trí của A Lam, nói : “ để ta làm cho”

Không cho A Lam hành động, Lục Vân khống chế vò rượu bảy màu lăng không rồi rót vào chung đầy cho hắn, nói : “ Thiên An chung này ta cảm tạ ngươi, trước giờ đối với ta rất tốt”

A Lam, Bạch Thái, Vũ Canh đám người nhìn Lục Vân chủ động hầu rượu, bọn họ liền biết rõ cái đầu Bất Tử Điểu này còn ôm tâm tư khác.

Đế Thiên An đem tay bắt lấy chung rượu phiêu phù đến tay, rồi uống một ngụm.

Lục Vân thân hình chợt lảo đảo, sau đó đem vò rượu thả xuống “ choang” một tiếng, nước rượu thơm nồng nàn đến cả linh hồn cũng rục rịch khi ngửi được liền bắn tung ra, nhưng không hề rơi xuống đất mà là bị cố định ở không trung.

“ Hô” Lục Vân cái miệng mở ra lập tức hút sạch vào người, trong ánh mắt tiếc hận của những kẻ xung quanh lại uống sạch.

“ Ta biết ngay!” đám người Vũ Canh thầm hô một cái.

Lục Vân thân hình khẽ run lên, tràn đầy thư sướng, nhìn Đế Thiên An lẫn đám người nhìn mình, nói : “ cái này không trách được ta, bản thần điểu đói bụng khí lực suy yếu, cho nên mới khiên không nổi....”

A Lam chen vào : “ không nổi, vậy sau không có giọt rượu nào rơi, đều chui vào bụng của ngươi rồi!”

Lục Vân đáp : “ khi rơi ra ta hít một cái đã hồi phục được chút ít, vốn định đựng vào một bình khác nhưng mà quá dụ hoặc ta không cầm lòng được. Thiên An ngươi phải tin tưởng bản thần điểu”

Đế Thiên An mắng lấy : “ Tin ngươi! cái hầm rượu của ta một nữa chui vào bụng ngươi. Đan ta luyện ra phần lớn trôi vào bụng của ngươi cả. Đến cả tinh huyết ta cho Bạch Thái ngươi cũng lừa nàng ấy. Ngươi còn muốn mặt hay không?”

Lục Vân nghe xong xấu hổ, nhảy vào vị trí Bạch Thái chống chế : “ ta bị oan! Rượu là do Vân Trung Tử gài bẫy, đan dược ta trộm tư tay đám người kia. Còn có Bạch Thái cho ta chứ bộ, Bạch Thái đúng không?”

Bạch Thái nhìn Lục Vân quăng cho mình ánh mắt cầu cứu, cũng không có vạch trần, cười nhẹ gật đầu : “ukm!”

Lục Vân dụi đầu lấy lòng Bạch Thái, nói : “Thấy chưa! Trên đời này chỉ có Bạch Thái là tốt với ta nhất”

“ Oan cái đầu ngươi! đan dược của ta bị mất cũng là ngươi lấy” Na Tra sớm không nhịn được chỉ trích : “ cái gì là viễn cổ thần cầm, là đại tặc”

“ Phi! Có ngươi mới tặc” Lục Vân tuyệt không thừa nhận, phun ra một ngụm hỏa diễm đem Na Tra sợ choáng váng.

Đế Thiên An lại từ nội thiên địa của mình lấy ra một vò rượu khác cấp cho A Lam, rồi nhìn phía Nghịch Thiên Nhi Hành bên cạnh mỹ nữ, nói : “ nàng tên là gì?”

“ Tùy Phong Khởi Vũ!”

Lục Vân nghe nữ nhân Minh tộc kia báo danh, nói : “ thế nào có phải vừa ý cô ta rồi không? ta liền biết ngay mà! Ngươi chính là một tên háo sắc”

Đế Thiên An không đáp, khẻ ngâm nga:

“Hảo vũ tri thì tiết- Trời tốt, mưa lành tới
Đương xuân nãi phát sinh- Đang xuân chợt nhẹ rơi
Tuỳ phong tiềm nhập dạ-Vào đêm theo với gió
Nhuận vật tế vô thanh- Êm tiếng mát cho đời
Dã kính vân câu hắc- Đường nội làn mây ám
Giang thuyền hoả độc minh - Thuyền sông ánh lửa ngời
Hiểu khan hồng thấp xứ- Sớm trông miền đỏ thắm
Hoa trọng Thái Âm sơn-Hoa nở núi Thái Sơn”

Tùy Phong Khởi Vũ mày chau lại lẩm bẩm thầm đọc mấy câu này.

“ Mấy câu này có nghĩa là gì?” Na Tra nghi hoặc không rõ hỏi.

Vũ Canh lắc đầu không rõ, quay sang huých vai Khương Thượng, trong đám người thì tên này thông minh nhất.

Lý Tịnh vuốt râu, ngẫm nghĩ rổi trả lời Na Tra : “ hẳn là đại nhân làm thơ dựa theo tên của vị cô nương kia. Tùy Phong Khởi Vũ, câu đầu tiên lần thứ 3 hai chữ đầu ghép lại”

“ Là vậy ư?” Na Tra gật gù tỏ vẻ hiểu, rồi quay sang nhìn Đế Thiên An : “ Thiên An ca ca, đệ là Lý Na Tra ca ca làm tặng đệ một bài đi”

“ Lười!” Đế Thiên An đáp : “ trước giờ Bản Đế chỉ tặng thơ mỹ nhân, tiểu bất điểm như ngươi còn có phụ thân đó!”

Thiết Huyết Vô Song ôm một vò rượu ngồi bên trái Nghịch Thiên Nhi Hành cười lớn lên nói : “ vị này quả là có mắt nhìn, Tùy Phong Khởi Vũ chính là một trong các nữ tướng xinh đẹp nhất của Minh tộc chúng ta đó”

“ Câm muồm” Tùy Phong Khởi Vũ lạnh lùng quát.

Thiết Huyết Vô Song nhún nhún vai, sau đó đem vò rượu lớn uống một ngụm.

“ Bản Đế trước giờ thương hoa tiếc ngọc! có điều cũng không ngại đập chậu cướp hoa, hay vùi hoa dập liễu. Hiện giờ có nên một lưới bắt hết không đây, A Lam ngoài lạnh trong nóng, muội muội Bạch Thái hiền lương, Khổng Tước ngự tỷ còn có Tùy Phong Khởi Vũ lãnh ngạo mỹ nhân. À còn tù binh của ta nữa!”

Bạch Thái đem tay thò vào hông vặn một cái, hồng hồng mặt : “ Ca! đừng đũa giỡn”

Khổng Tước trên tay cây đũa siết lại, không biết nói gì cho phải với cái tên phía trước, thời gian này nàng cũng bị hắn đùa giỡn không ít.

“ Được rồi không đùa! A Lam một chung Ẩm Ướt Tiêu Hồn Hôn nào” Đế Thiên An quay sang nhìn A Lam trêu chọc.

A Lam trừng hắn một cái đáp: “ Nằm mộng!”

Đế Thiên An lại trêu : “ sao nàng lại biết ta hay nằm mộng, trong mộng ta cùng nàng vân vũ mây mưa không ít! Tiêu hồn thực cốt, à trong đó còn sinh mấy bảo bảo khả ái giống như Khổng Tước đây!”

A Lam tay siết chặt, gò má có chút hồng lên, trấn định lòng mình lại, quyết không nghe mấy lời của hắn, ngoảnh mặt làm ngơ.

Mà Khổng Tước bị nhắc đến lại nhớ đến trước kia mình bị y khinh bạc, gò má cũng thoáng chút phiếm hồng lên, mắng : “ đồ lưu manh! ở đây còn trẻ nhỏ miệng không sạch sẽ được ư!”

Đế Thiên An cười nói : “ Bản Đế có cầu các ngươi đến chổ Bản Đế ư? Đất rộng ra sau các ngươi không tìm một chổ trống trải mà trò chuyện, chạy đến chổ ta làm gì. Cùng với cái đầu ăn hại điểu này hao tổn đồ ăn thức uống của Bản Đế không ít”

“ Khụ khụ!!” Phục Hy đám người ho khan lên.

Lục Vân lớn tiếng : “ cái gì mà ăn hại, bản thần điểu là hộ vệ siêu cấp cho Bạch Thái, cái đám người kia làm được cái gì chứ. Một đám trộm cướp ăn không uống không mà thôi. Nên đuổi đi đuổi đi!!”

“ Lục Vân!!”

Đám người Vũ Canh hận thấu cái đầu Bất Tử Điểu kia.

Bạch Thái cười khúc khích, nói : “ đuổi hết đi, để một mình Lục Vân thoải mái đúng không nào?”

“ Nào có!” Lục Vân lòng muốn nhưng tuyệt không thừa nhận mà chối ngay, nghiêng đầu nhìn về phía đám người Vũ Canh ánh mắt trừng mình, nói : “ trừng cái gì, bọn các ngươi vào nhà lúc nào cũng quậy phá ồn ào. Làm ảnh hưởng Bạch Thái tu hành, nhất là mấy tên tiểu bất điểm nhao nhao, trước đây chúng ta sinh hoạt đều yên tĩnh khi các ngươi vào liền không còn yên bình, đồ thất lạc không ít!!”

Na Tra nhịn không được là người đầu tiên chỉ tay mắng : “ Hỗn đãn! Lục Vân ngươi đúng là đồ không biết xẩu hổ!”

“ Chúng ta so với ngươi còn trước! ngươi mấy năm ở dưới đáy dung nham! Còn mạnh miệng!” Lưu Si phản bác.

A Kim hùa lấy : “ lúc nào đồ cũng bị ngươi trộm, còn bắt chẹt chúng ta, đổ tội cho chúng ta, ngươi là Viễn Cổ Thần Cầm có muốn mặt hay không?”

Vũ Canh nói : “ Ồn ào nhất là ngươi! Ăn nhiều nhất uống nhiều nhất cũng là ngươi!”

Phục Hy, Vân Trung Tử, A Lam, Khổng Tước đám người bên cạnh nghe lấy mà cũng xấu hổ, dù sau Lục Vân lời nói cũng không sai. Tuy có chút dậu đổ bìm leo, có ý xấu một chút, song bọn họ đến nhà của Đế Thiên An chiếm không ít thứ tốt.

Về phần Nghịch Thiên Nhi Hành đồng bọn liền im lặng xem như không nghe không thấy gì cả, yên lặng quan kháng.

“ Đủ rồi!” Đế Thiên An nhàn nhạt nói : “ các ngươi thích cãi nhau thì đi chổ khác cãi nhau, đừng ảnh hưởng Bản Đế thưởng rượu ngắm trăng. Hơn nữa Bản Đế không cầu các ngươi đến đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK