Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến chết Sở Tử Khanh cũng không nghĩ đến mình sẽ chết như vậy. Dã tâm của hắn chưa thành lại chết dưới chưởng của chính người mà hắn lựa chọn bán mạng. Nhưng nếu so với nguyên tác chịu một kích cuối cùng của Mộ Dung Diệp, cả thân hình bị đốt thanh tro tàn thì vẫn tốt hơn nhiều.

Phục Thành giết xong Sở Tử Khanh, không nói một lời vận lên khinh công chạy đi, phương hướng chính là Quỷ Long Điện nơi. Đùa hắn bây giờ lấy sức một người làm sao có thể chống đở được những cao thủ kia, không chạy không được.

“ Quỷ Tôn” Lạc Thiên Thành, Lạc Thời Thu, Lâu Mãn Phong, Tịnh Dật bốn người nhìn thấy Phục Thành bỏ chạy, kêu một tiếng sau đó lập tức theo sau.

Có điều Phục Thành một lòng đào tẩu, không có ham chiến lại nhanh chân chạy trước, hắn thuận lợi vào trước Quỷ Long điện. Hắn đã sớm sao lại cho mình một bản Quỷ Long Đồ cho nên thuận lợi tiến nhập vào trong.

Lại mượn nhờ Ngục Hỏa Ngủ Tử mà chặn lại đám người Lạc Thiên Thành, một đường chạy xuống bên dưới U Đô Địa Phủ.

“ Đúng là trời cũng giúp ta” Phục Thành mừng rỡ khi một đường chạy xuống hắn lại thấy được U Đế đang được công chúa Tế Nguyệt dìu đi, nhìn thần sắc của y có thể thấy được trọng thương nghiêm trọng, mà phía xa to lớn Long Trụ đang sụp đổ.

“Vù vù”

Chỉ thấy song luân đao được Phục Thành ném ra, rít gào lao nhanh đến trước, bất ngờ tập kích lấy U Đế cùng Tế Nguyệt.

“Phốc!!” U Đế có U Minh Quỷ Giáp hộ thể, trong ngắn ngủi phát hiện có kẻ đánh lén dùng thân mình đem nữ nhi đẩy ra, ngạnh đở lấy công kích, cả người bị chấn bay về sau, một lần nữa ho ra máu tươi.

“ Phanh!!” Quỷ Tôn Phục Thành ngay khi ném đao liền thả người thao sau, sét đánh một cước đá văng đi Tế Nguyệt công chúa, khiến cho nàng lăn một vòng trên đất sau đó ho ra một ngụm máu.

“ Khụ, khụ! Là ngươi!” U Đế ho khan hơi thở phập phồng, ngẩng đầu nhìn lên kẻ nào tập kích mình, nhìn thấy Phục Thành lúc hắn rất nhiều chuyện liền nghĩ thông.

Phục Thành ôm quyền làm bộ hành lễ, cười nói: “Chúc mừng đại vương, đại công cáo thành! ha ha ha ha!Chỉ là thiên hạ này, không phải ngươi, mà là ta! Ha ha ha ha ha”

“Thì ra ngươi ở sau lưng giở trò, con trai ta Cạnh Kỳ sống không thấy người chết không thấy xác, bản vương lẽ ra sớm nên nghĩ đến ngươi!”U Đếsuy yếu căm phẩn nói

“Thiếu chủ Cạnh Kỳ? Ha ha ha.” Phục Thành song tay đặt sau lưng, quay tới nhìn U Đế, lúc này hắn không sợU Đế, bởi hắn biết y đã nỏ mạnh hết đà, nói : “Tên tiểu tử ngu ngốc đó, trời sinh chính là một phế vật, chết sớm sớm đầu thai, kiếp sau nói không chừng còn có chút hữu dụng.”

“Ngươi.........” U Đế nghe được lửa giận công tâm, nhưng thương thế quá nặng khiến hắn nói không nên lời.

Bây giờ U Đế vừa hận lại vừa giận mình, không lâu trước hắn muốn giết Phục Thành như giết một con chó mà thôi. Hắn lại buông bỏ cơ hội đó, chỉ tiếc hắn không ngờ được hung thủ sát hại con trai lại là kẻ này. Mà bản thân bây giờ lại có tâm nhưng vô lực, không hận không tức không hối sao được chứ?

“Hừ, chỉ cần trợ Man Vương xuôi nam Trung Nguyên, thì sẽ có thể chia đều thiên hạ, cơ hội ngàn năm khó được thế này, thử hỏi có ai mà không động tâm?” Phục Thànhnói xong lập tức vận công tích tụ lòng bàn tay, cất bước lại gần U Đế rồi nói : “Đại vương, ngươi có thể nhắm mắt rồi.”

Lời dứt Phục Thành thân hình lao nhanh một chưởng giáng lên người U Đế, dưới một chưởng đem hắn đánh văng về sau. Không có dừng lại, Phục Thành lại thả người theo sau bồi thêm một cước đem U Đế đá văng.

“Phốc” U Đế vốn thân đã trọng thương khi cùng Đế Thiên An cứng đối cứng, vốn đã không phải là Phục Thành đối thủ, liên tục trúng đại chiêu thương càng thêm thương, cuối cùng ho ra một ngụm máu nữa, tràn đầy không cam lòng khí tuyệt bỏ mình.

“ Ha ha ha ha” Phục Thành khinh thân đến, phát hiện U Đế đã chết liền cười lớn một tràng, hiển nhiên sảng khoái vô cùng, phải biết nhiều năm nay hắn sống dưới bóng U Đế chịu không ít nhục nhã lẫn oan ức đây.

“ Vù vù vù”

Đột ngột, như rít gió tiếng kêu vang lên, chỉ thấy tại vị trí của hai người một cái thân ảnh đột ngột hiện ra, từ cánh tay hắn vươn ra xích sắc, dưới nội lực thả ra như máu đỏ tươi tràn đầy nóng bỏng, hai sợi xích trói lấy một tảng đá lớn trong không trung xoay vòng.

“Phục Thành, tên gian tặc ngươi” Nhậm Đạo ngút trời lửa giận lớn tiếng mà nói, theo đó khống xích hung hăn đập xuống.

“Không hay!!” Phục Thành bị tiếng rít gió chú ý, chờ hắn phát hiện được thì đã muộn, chỉ có thể vận lên toàn thành công lực nghênh đỡ khối đá đập xuống kia.

“Hôm nay ta phải vìsư phụ báo thù rửa hận!” Nhậm Đạo lời dứt từ trên cao phóng xuống tảng đá, vận chuyển toàn bộ công lực hai tay đập xuống.

“ Phanh!!”

Phục Thành hai chân có chút khụy, mặt đất dưới chân hắn rạn nứt, hai tay vươn cao chống đở lấy tảng đá, cả người trên dưới nội lực bộc phát cùng với Nhậm Đạo giằng co.

Đồng dạng ở bên kia cũng có hai thân ảnh cũng không khác gì Phục Thành là bao, chính là Thần Sai Quỷ Sứ đang mang hết nội lực trong người, đem bức Long Trụ đang đổ ngã trở về vị trí cũ.

“ Đế huynh, hai vị phu nhân, xin vì thương sinh thiên hạ, buông bỏ thành kiến của hai phái Công Thủ” Vô Khả một bên gia tăng nội lực, một bên lớn tiếng thành khẩn nói.

Long Trụ cao lớn khổng lồ lẽ thường liền không dể dàng đổ vở, nhưng theo cuộc chiến của Đế Thiên An và U Đế tạo ra, khiến cho dư kình làm cho mặt đất xung quanh Long Trụ bị ảnh hưởng không nhỏ.

Cộng thêm Tế Nguyệt công chúa sai phái hai mươi võ sĩ tinh nhuệ của U tộc đem thuốc nổ đem theo, vì đoạn hậu cho nhóm người rút lui mà châm nổ. Chính điều đó mới khiến cho Long Trụ cứng rắn bị ngả đổ.

Cũng chính vì cái lý do này mà Phục Thành lầm tưởng rẳng U Đế cùng với Thần Sai Quỷ Sứ lưỡng bại câu thương. Cho nên mới tự đắc mà vong hình, để cho Nhậm Đạo bắt được sơ hở mà một kích lôi đình để hắn rơi vào vạn kiếp bất phục tình cảnh.

“ Ta cùng U Đế đại chiến bị thương, hai vị thê tử đang bận lo lắng cho ta . Công việc gánh vác thương sinh này cứ để cho Thần Sai Quỷ Sứ làm đi.” Đế Thiên An không có ý định trợ giúp, vừa nói tay lại chỉ về phương hướng của Nhậm Đạo.

“ Hỗn đãn, Mộc Tuyết Ly ta nhìn lầm ngươi” Mộc Tuyết Ly nhìn ba người Đế Thiên An vẫn không có động tĩnh nào, liền biết bọn họ muốn để cho hai người hao hết công lực, sau đó mới ra tay hoặc để cho hai người đem Long Trụ trả về vị trí cũ, không nhịn được mà mắng một câu.

Lâm Thủy Dao nhìn hai vị Thánh Sứ ra sức chống đở Long Trụ, nói : “ Hai người bọn họ nếu biết ra sức chống một cây trụ đã vô tác dụng, không biết sẽ có cảm nghĩ gì?”

Không sai chút nào, Long Trụ ngàn năm đến nay tác dụng cực kỳ trọng đại, giúp ngăn chướng khí thoát ra ngoài. Nhưng bây giờ chẳng khác nào là một cây cột chống cả, bởi chướng khí đã bị Đế Thiên An giải quyết.

Mấy ngày nay Quỷ Sứ Thần Sai đều không tìm ra được Đế Thiên An cùng hai người vợ của hắn. Đó là vì hắn không ở bên trên mà lại ở ngay dưới lòng đất bên dưới, nơi chứa đứng chướng khí khổng lồ.

Thay vì ở miệng rồng Long Trụ hấp lấy chướng khí thoát ra, hắn lại táo bạo hơn khi đục thẳng một đường xuống lòng đất bên dưới. Lợi dụng Xuyên Không Toa hấp thu đại lượng chướng khí, chẳng khác nào là chuột sa hủ nếp khi đại lượng năng lượng cung cấp cho Xuyên Không Toa đều tập trung một chổ, hắn chỉ việc hấp lấy mà thôi.

“ Chàng định thế nào đây?” Hàn Thiên Lạc quay sang ném cho hắn một cái nhìn ẩn ý, nàng biết rõ Long Trụ là thứ Đế Thiên An đã nhắm đến, hơn nữa tại nơi này còn có mấy thanh thần binh lợi khí đây, cần một cái lý do thích hợp để nam nhân mình lấy đi.

Mà Long Trụ ngã đổ lại vừa khéo càng thêm hoàn mĩ, Thôi Hỏa thánh kiếm, sát khí Thôn Thiên đao, thậm chí Quỷ Sứ Chi Nhận hay Thần Sai đều có thể chạy vào túi của Đế Thiên An theo Long Trụ sụp đổ.

“ Hai nàng công lực bây giờ còn chưa khôi phục rời đi trước, nơi này sắp sụp đổ rồi, ta sẽ theo sau ngay” Đế Thiên An cười nói.

“ Ân!” Hai nữ gật đầu khẽ thốt, bọn họ đi cùng hắn xuống dưới đất cũng không phải đi chơi mà góp công lực vào cho nam nhân mình duy trì Xuyên Không Toa, hiện tại chỉ còn lại hai thành công lực trong người mà thôi, cũng không nhiều lời liền tung người khinh thân rời đi.

“ Thiên Lạc tỷ chúng ta giúp Nhậm tiền bối một tay trừ ác tặc này” Lâm Thủy Dao không xa đã thấy lâm vào giằng co Phục Thành cùng Nhậm Đạo, nói xong lấy ra bên eo phối kiếm của mình.

Hàn Thiên Lạc gật đầu đồng ý, Phục Thành cái tên gian tặc này đích xác là chết không hết tội, hai bàn tay vươn ra Thái Cổ Chỉ Đao lập tức bay ra.

“ Xuy xuy!!”

Phệ Hoa Đoạn Hồn kiếm pháp quỷ mị khó phân, Thái Cổ Chỉ Đao đao pháp âm tàn đáng sợ, dưới sự thi triển của hai nữ xé gió mà đến hai cái thân ảnh phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK