Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo lời Thái Cực nói xong, một nam một nữ từ sau một thân cây đi ra, cả hai là Thần Ẩn Bộ cao tầng thành viên, bọn họ đến nơi này là phát giác được Phục Hy bí mật thả ra thần lực cảnh báo.

Một mặt bọn họ cho người sơ tán tộc nhân rời đi trong đêm, một mặt lại tiếp ứng cho Phục Hy.

Chỉ là khi thấy được Thái Cực bọn họ kinh hãi vô cùng, nhưng rất nhanh trấn định lại khi thấy y không có ra tay, mà lại ngồi xuống chổ A Lam trò chuyện. Cả hai không có đi ra mà bị trò chuyện chú ý, vẫn giữ nguyên chổ.

Bây giờ Thái Cực đã mở lời, bọn họ còn ẩn trốn ư?

Hai cái thân ảnh, một lùn béo nam tử cùng một cao lảnh mỹ nữ.

Nữ tử chính là bị Thái Cực khi dễ không lâu trước Khổng Tước, chỉ là khi đến nghe được thanh âm khác lạ.Tuy nàng nghi ngờ Thái Cực là kẻ kia, nhưng nàng không dám chắc là vị kia được, lại thêm nghe một tràng nàng cũng bị dời đi chú ý.

“ Thiên Đế Thái Cực!” Khổng Tước đi ra hướng Thái Cực nói ra lập trường : “ sự tồn tại của ngài khiến Thần tộc độc bá thiên hạ, nhưng Thiên trước nay không quản lý Thần tộc, Thần tộc đã sa đọa rất nhiều. Hiện giờ Thần tộc vẫn tại sự che chở của ngài trong, hướng các tộc các nô dịch. Chúng tôi không đồng tình với việc này”

So với Phục Hy thì Khổng Tước lựa lời uyển chuyển hơn. Tránh gây bất mãn với vị này, nàng muốn mềm dẻo thuyết phục vị Thiên này.

“ Tôi cũng có ý nghĩ như vậy!” lùn béo đầu trọc Vân Trung Tử nói vào.

Vân Trung Tử dáng dấp đầu vuông tai to, một mặt chất phác đàng hoàng bộ dáng, sau lưng cõng lấy một cái cực lớn hồ lô.

Vân Trung Tử là bằng hữu với Phục Hy, tính cách hào sảng, y cũng giống như Khổng Tước mà bị Tâm Nguyệt Quy tống giam, sau này khi Phục Hy thoát ngục cùng Bối Nhi vượt biển trở vào đại địa ẩn nấp.

Khi thấy Thiên giá lâm hắn cũng sợ hết hồn. Thiên không phải là Thần tộc Đại Thần hay Thánh Vương gì cả, y đến nơi này khiến hắn vạn lần không nghĩ ra được.

“ Hừ” Thái Cực nghe xong hừ nhẹ một tiếng, nói : “ Bọn các ngươi có nghĩ đến khi chúng ta không còn, thế giới này sẽ thay đổi ra sao không?”

Phục Hy cất lời : “sẽ đại biến thế giới, song không có Thiên thống trị các tộc sẽ lấy được cân bằng cùng công bằng”

Thái Cực nói : “Bọn các ngươi sinh ra ở thời đại mà ta giành được đại địa, nhìn thấy được Thần tộc nô dịch các tộc mới nghĩ như vậy. Nhưng có biết 10 vạn năm trước thế giới là thế nào không?”

Khổng Tước, Vân Trung Tử, Phục Hy đưa mắt nhìn nhau không rõ vị kia là có ý gì, song đối với 10 vạn năm trước thế giới cũng rất hiếu kỳ.

Có điều mở miệng lại không phải bọn họ mà là A Lam : “ như thế nào?”

“ Ta sinh ra tại 11 vạn năm trước, ước tính khi đó đã qua 1 triệu năm khi Sáng Thế Thần Bàn Cổ khai mở thế gian. Khi đó Long tộc là một trong bảy tộc hùng mạnh nhất Thần giới, dưới trướng có nhiều chủng tộc thần phụ thuộc. Nhưng Long tộc không phải cường đại, còn có Xi Vưu tộc, Khoa Phụ tộc, Toại Nhân tộc, Viễn Cổ Cự Thần tộc, Hải yêu tộc, Vũ Giác tộc. Sáu tộc này lực lượng không kém gì Long tộc” Thái Cực từ tốn nói.

“Xi Vưu tộc, Khoa Phụ tộc, Toại Nhân tộc, Viễn Cổ Cự Thần tộc, Hải yêu tộc, Vũ Giác tộc.” A lam nghe được lại niệm lại sáu cái tộc danh mới mẻ này.

Thái Cực nói : “ Thế giới đó hỗn loạn. Không phải tộc ta không chết thì hàng. Các tộc đánh nhau, thôn tính nhau. Diệt tộc là chuyện bình thường. Mà mỗi tộc thần thành viên dù là yếu nhất đi nữa cũng mạnh gấp mấy chục lần Thần tộc hiện giờ. Không có cái gì đạo lý, mạnh được yếu thua”

“ Đại chiến chúng thần lần thứ 1 Long tộc gần diệt. Nhờ có Hạn Bạt mang Vũ Giác tộc ứng cứu mà sống sót. Sau này hai tộc liên minh muốn tránh các tộc liên thủ chủ động ra tay trước thôn tính các tộc nhỏ yếu đoạt địa bàn mà lớn mạnh. Hai tộc liên thủ khiến ngũ tộc khác e ngại. Cuối cùng chúng liên hợp đánh đến Bất Chu Sơn.”

“Bất Chu Sơn có thần lực Bàn Cổ gia trì, bọn chúng đánh Long tộc cũng một phần là vì địa mạch nơi này. Long tộc nhờ đó mà từ hiểm cảnh đào sinh, đả bại ngũ tộc mà thắng lợi. Nhưng thắng mà như bại, từng có đến 10 vạn tộc nhân qua đi 2 tràn đại chiến chỉ còn mấy trăm thành viên.”

“ Càng thảm khốc hơn khi ngũ tộc vừa bại lại bị Vũ Giác tộc trở giáo, nhân lúc Long tộc sa sút giết hại đồng minh. Muốn chủ tể thiên hạ, chỉ là ta, Huyền Minh, Ứng Long phản sát, tại hiểm cảnh trùng trùng trong giết sạch Vũ Giác tộc. Nhưng cuối cùng chỉ còn lại 3 cái Long tộc thành viên”

Nghe đến đây Vân Trung Tử, A Lam, Phục Hy, Khổng Tước kinh sợ, quá khứ 10 vạn năm trước quả thật tàn khốc.

“ Long tộc tính thêm Ứng Long thì là 4 mà ngũ tộc ít thì vài chục nhiều thì cả ngàn, đứng trước tình huống nguy hiểm. Ta bàn với Huyền Minh điểm hóa loài khỉ thành con người để chúng đào Huyết Thạch. Ta dạy cho chúng chữ viết cùng tri thức, che chở cho chúng khỏi số phận làm mồi cho các chủng tộc khác. Tân thần các ngươi hổ trợ vào việc khai thác Huyết Thạch cùng che chở cho nhân loại”

“Chúng ta liên tục chinh chiến diệt cùng trấn áp các thần tộc, khép lại hỗn loạn thời kỳ chỉ biết thôn tính xâm lược lẫn nhau. Năm đó nếu ta không quyết đoán ra tay. Thiên hạ này có thể được như hiện giờ ư? Chỉ sợ lại tiếp diễn các tộc tàn sát lẫn nhau”

“ Bây giờ Thần tộc độc bá đại địa, tuy nô dịch các tộc khác. Đúng là tàn nhẫn, nhưng mấy vạn năm qua thiên hạ an bình. Có vô số sinh linh nảy sinh. Nếu cuộc chiến năm xưa tiếp tục kéo dài. Các ngươi nghĩ các tộc tranh nhau chém giết đến cuối cùng thì là thế nào?”

Lời dứt, cả bầu không khí rơi vào im lặng.

“ Vậy chúng tôi làm sai ư?” A Lam lại mở miệng hỏi.

Thái Cực nói : “ không sai! cùng một sự việc sẽ có các khía cạnh khác nhau. Hơn nữa ai biết khi chúng ta rời khỏi thế gian này, biết đâu thế gian lại tốt lên đây. Mỗi thời đại khác nhau dẫn đến thay đổi rất nhiều thứ, có lẽ là quan niệm đạo lý....”

A Lam nghe được đăm chiêu suy nghĩ, cảm thấy rất có lý.

Thái Cực lại đưa tay xoa đầu.

“ Người đừng ấn đầu A Lam nữa mà” A Lam phụng phịu nói.

Thái Cực không nói, nhẹ đưa tay một cái bịnh bằng bàn tay được ngưng tụ, tử kim hồ lô nhẹ nhàng rót ra dịch thể màu xanh lam : “ là đúng hay sai không quan trọng. Quan trọng là A Lam phải có nhận định của mình. Cảm thấy nên làm thì làm không nên làm thì không làm, chỉ cần không hối hận là được. Quản cái gì đúng sai chứ.”

“ Đúng sai không quan trọng ư?” Khổng Tước thầm nói, trong đầu không ngừng loạn nghĩ lấy, lẽ nào là vị kia ám chỉ Thần Ẩn Bộ ư?

“ Cho A Lam ư?” A Lam nghe được ánh mắt sáng lên, như đêm mù thấy được ánh sáng chỉ lối, nhìn thấy chung rượu đưa đến mình mùi thơm không chịu được, hỏi.

Thái Cực gật đầu : “ là Thần Ẩn Bộ thành viên nhất định phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Đây là thần tửu do ta nhưỡng. Chỉ được uống một ngụm nhỏ mỗi ngày, hiện giờ A Lam chưa Thiên Khải nhưng uống nhỏ giúp cơ thể cường mạnh hơn. Nên nhớ là bất cứ sức mạnh nào cũng cần có vật chứa mạnh mẽ”

“ Cảm tạ người” A Lam vui mừng cảm tạ, đem tay tiếp nhận bình.

Thái Cực lại từ trong không gian riêng của mình lấy ra một quyển sách màu vàng, trên đó họa lấy hoa văn bắt mắt, cùng với một thanh đoản kiếm tinh xảo trên đó khảm lấy một viên ngọc thạch : “ sách là ta cho A Lam mượn một thời gian học tập. Kiếm là ta cho để hộ thân. Phải sử dụng cho tốt”

A Lam gật đầu đem hai thứ này tiếp nhận, nói : “ ngài tại sao tốt với A Lam như vậy”

“Tính ta ưa thích mấy cái bé con. Nhiều năm nay bận tâm tu luyện riết cũng trở nên đơn điệu. Lần này ra ngoài dạo chơi, xem như A Lam cơ duyên may mắn đi” Thái Cực cười nói.

“ Ukm! đây là A Lam may mắn rồi! A Lam sẽ dùng thật tốt, cảm tạ Thiên” A Lam vui sướng trả lời.

“ Có thể được Thiên tặng đồ chính là vô cùng vinh dự. Tại thần tộc mà nói là kiện trước nay vô số kẻ ao ước. A Lam đúng là may mắn mà” Khổng Tước một bên nói vào, nàng cũng có chút hâm mộ với A Lam, đồng thời đối với vị Viễn Cổ Thần này cũng bất ngờ.

“ Lúc nãy ngài có nói, đúng sai không quan trọng. Vậy đối với việc Thần Ẩn Bộ chúng tôi cùng Thần tộc hiện giờ, ngài nhìn nhận thế nào? xin chỉ điểm” Phục Hy lên tiếng hỏi.

Thái Cực trả lời : “Thần tộc đúng là sa đọa hơn, càng nhiều thói hư tật xấu xuất hiện trong tộc quần.”

Nghe Thái Cực nói thế Khổng Tước nói vào : “ Chúng tôi muốn thay đổi Thần tộc, mà ngài là chí tôn của thần tộc, ngài một câu cũng có thể trọng chỉnh Thần tộc, để Thần tộc hủ bại sa đọa kẻ nghiêm trị”

“ Khổng Tước có biết cô nói hiện giờ để ta liên tưởng đến gì không?” Thái Cực hỏi.

Khổng Tước hỏi : “ là gì?”

“ Tay không bắt rồng!” Thái Cực cười nói : “ muốn đạt mục đích của mình lại không có thực lực, thế là đánh chủ ý đến kẻ khác muốn mượn nhờ y làm thay.”

Khổng Tước nói : “ với ngài cũng đâu tốn công sức gì đâu chứ”

Thái Cực nói : “ Đúng là thế nhưng ta vì sao phải ra tay chứ? Hơn nữa đứa con của số mệnh cũng sắp sinh ra. Kẻ lật đổ thần quyền cũng sắp đến. Các ngươi trước nay luôn có lý tưởng của mình làm sao lại chuyển sang nhờ vả ta rồi. Không mâu thuẫn ư?”

Lời Thái Cực vừa ra khiến Khổng Tước, Phục Hy, Vân Trung Tử lúng túng.

Cùng với đó là kinh sợ, khi mà kẻ lật đổ thần quyền mà Phục Hy tiên đoán lại từ miệng của Thiên nói ra, y cũng biết đến y.

“ Lật đổ thần quyền” A Lam nghe được thốt lên.

Thái Cực nói : “Các ngươi nếu muốn thay đổi Thần tộc lập ra thế giới mới mình muốn, phải dựa vào thực lực của mình chứ đừng trông cậy vào ai cả. Bởi thứ mà người khác cho không bao giờ quý trọng bằng mình giành lấy được”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK