Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem qua anime hắn biết được Âm Dương Gia phong hào chịu ảnh hưởng rất lớn với Khuất Nguyên, từ Đông Hoàng chưởng giáo đến ngủ đại trưởng lão danh tự phong vị đều xuất phát từ tập thơ Cửu Ca của Khuất Nguyên.

Cửu Ca chia làm 11 bài dân ca nước Sở được Khuất Nguyên cải biên, bao gồm Đông Hoàng Thái Nhất,Vân Trung Quân,Tương Quân,Tương Phu Nhân,Đại Tư Mệnh, Thiếu Tư Mệnh,Đông Quân, Hà Bá, Sơn Quỷ,Quốc Thương,Lễ Hồn.

“ Nơi này đúng là nhân gian tiên cảnh, Âm Dương Gia thủ đoạn thật nhiều, nhưng mà để một vị mỹ nữ như nàng, vây nhốt ở Anh Ngục, Đông Hoàng Thái Nhất đúng là làm người có chút thương tiếc” Đế Thiên An đem mắt di chuyển quan sát lấy xung quanh.

“ Phụ vương là tên háo sắc, sẽ không sắc tâm nổi lên rồi đó chứ” Xích Vũ một bên không kiêng dè nói.

Hàn Vĩ gật đầu chen vào : “ Với tính cách của Đế Thiên An bác hẳn là, ta còn tưởng rằng bác ấy đến cứu chúng ta, xem ra là thừa rồi”

“ Đế Thiên An thúc, đúng là một tên háo sắc mà” Thiên Kỳ một bên nhỏ giọng chen lời

Đế Thiên An vươn tay ra hung hăn cho ba người một cái cốc đầu, khiến cho ba người bị đau hô lê, lên tiếng : “ ba tên tiểu quỷ các ngươi, đến cả ta cũng dám trêu chọc rồi”

“ Hừ” Ba người quay đầu đi chổ khác, còn lén lút cho một cái nhìn xem thường, dù sao từ nhỏ đả quen thuộc với Đế Thiên An, bọn họ hoàn toàn không lo sợ gì cả.

“ Lần này không biết cho ta thêm em trai em gái nào, đến ngay cả tuổi tác bằng con mình cũng hạ thủ được, thật đúng là cầm... ai u... đau quá” Xích Vũ lập tức kêu lớn lên.

Đế Thiên An thu lại nắm đấm của mình, nội thiên địa liền mở ra, ngay lập tức không gian xung quanh hắn sụp đổ, trừ Nhân Long Tam Hiệp ra đám người còn lại hoàn toàn khiếp sợ khi chứng kiến cảnh tượng này, ánh mắt nhìn chằm chằm cả người như ngây ngốc quan sát lấy cái hắc động tối đen kia.

“ A... a... thối lão cha, không được đem con nhốt” Xích Vũ lập tức hét lớn, cả thân ảnh bị Đế Thiên An một cước đá vào mông bay vào bên trong.

Về phần Thiên Kỳ và Hàn Vĩ cũng không thoát khỏi số phận, bị hai tay Đế Thiên An tóm lấy cổ áo ném vào bên trong. Rồi quay sang nhìn Hà Bá còn đang khiếp sợ, cất lời : “vào trong đi, Yên Đan cũng có mặt bên trong đó, một lát nữa trẫm đem Nguyệt Nhi đem vào”

Đế Thiên An bàn tay vươn ra hấp lấy thân ảnh Ngu Tử Kỳ đang hôn mê, ném vào bên trong hắc động, toàn bộ chiến đấu trong Ám Thất hắn đều thấy hết cả. Ngay khi đám người Thiên Kỳ rời đi, cũng không quên đem ca ca của Thạch Lan một trong các Dược Nô đem theo xuống nơi này.

“ Ca ca” Thạch Lan hô lên, lo lắng nhìn hắc động tối đen kia cắn nuốt.

“ Yên tâm, bên trong là một thiên địa khác, nàng vào luôn đi, tại đó sẻ có người giải dược, đừng sợ vào trong đó,còn có bất ngờ cho nàng” Đế Thiên An cười nói, cũng không cho hai người phản ứng tâm niệm khẽ động, nội thiên địa tỏa ra sức hút đem hai thân ảnh nuốt vào bên trong.

Hà Bá lúc này tâm tư phức tạp, trong lòng rung động vô cùng, chứng kiến thủ đoạn của vị nam nhân truyền kỳ kia dùng ra, cũng làm cho nàng sợi hãi, thủ đoạn này đả vượt qua nàng nhận định.

Lúc này một cổ sức hút khóa chặt thân thể nàng đem nàng lôi vào hắc động, đại não nhanh chóng phán đoán, một hồi lại buông bỏ phản kháng. Thân ảnh mặc cho cổ sức hút kia trôi dạt vào hắc động.

Nàng tại nơi này bị nhốt xuống đả nhiều năm, không cách nào thoát ly ra được, trừ khi có Đông Hoàng giải trừ , nếu không đừng mơ rời khỏi. Lại từ Nguyệt Thần biết được con gái mình đang lâm vào nguy hiểm, nàng muốn cứu Thiên Lung nhưng không thành. Mà người nam tử này xuất hiện như bình minh bừng sáng trong đêm đen tĩnh mịch.

Mặc kệ đối phương lời là thật giả, Yên Đan nam nhân của nàng có ở bên trong hay không thì với nàng mà nói đây là cơ hội. Thân phận như y chí tôn cao quý, lại xuất hiện ở nơi này, tất có mục đích riêng. Song là gì đi nữa, nếu như có thể thông qua nam nhân này, bám víu được một cơ hội, có thể cứu ra con gái mình nàng nguyện ý đánh đổi.

“ Vạn Năm Huyền Băng, thứ tốt như vậy ta sẽ không khách sáo, hơn nữa còn lại có một gốc Kiến Mộc, tốt ” Đế Thiên An cười nói,ánh mắt nhìn về gốc cây lớn nở rộ cánh hoa xinh đẹp, cả một tòa đại trận khổng lồ bao bọc lấy nơi này.

Anh Ngục là một nơi mà Âm Dương Gia môn hạ không muốn ghé thăm nhất, là nơi giam giữ các môn hạ phạm tội. Đại trận năng lượng căn nguyên là từ khối Vạn Niên Huyền Băng lạnh lẽo, hàn khí lạnh đến nổi hỏa diễm nóng bỏng nhất của thế giới này cũng không cách nào tồn tại được.

Lai cộng thêm Âm Dương trận pháp do Đông Hoàng bố trí, khó người có thể thoát ra được. Song với Đế Thiên An lại khác, hắn có nội thiên địa nghịch thiên chi năng, có thể dời cả một khỏa vẫn thạch vào thì nói chi là một Anh Ngục của Âm Dương Gia.

Theo tâm thần điều khiển, cổng nội thiên địa càng ngày càng lớn, thần thức hắn lan tỏa
khuyếch trương bao trùm cả không gian nơi này, theo một tiếng “ thu”, Vạn Niên Huyền Băng Trận cũng được dời vào bên trong nội thiên địa bên trong.

“ Cự Tử lão đại, bọn họ đâu cả rồi? làm sao chỉ còn ta?” Thiên Minh không nhịn được dò hỏi, cả thân ảnh như gà con bị Đế Thiên An nắm lấy cổ áo.

“ Tiểu tử ngươi còn đi làm một chuyện nữa” Đế Thiên An cười nói, mang theo Thiên Minh như ảo ảnh dời hình lướt đi khỏi Anh Ngục địa phương, bằng hắn nhãn lực dễ dàng thoát khỏi Huyễn Cảnh do Âm Dương Gia bố trí, tìm ra chính xác con đường đi.

Cùng thời gian, Tang Hải bờ biển, Mặc Gia cứ điểm nơi.

Cơ Quan Huyền Vũ to lớn nằm trên mặt nước nông, đám người giải cứu Bào Đinh và Đạo Chích cũng rời khỏi cơ quan bên trong từ sớm. Phản Tần thế lực đều tụ tập một chổ thảo luận về tin tức mà Bào Đinh tình cờ nghe được trong Phệ Nha Ngục.

“ Chương Hàm phái binh đi Đông Quận, Tam Lục Đông Quận, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm ( vẫn thạch rơi xuống ba quận phía đông nước Tần), trừ phi có liên quan đến thiên thạch tai họa kia” Trương Lương trầm ngâm một hồi lên tiếng.

Ban đại sư nhớ lại không lâu trước đây có một khỏa vẫn thạch hàn lâm, cất lời : “thiên thạch mang tai kiếp ư”

Trương Lương tiếp tục nói : “ Thiên Tông, Đạo Gia gần đây đột nhiên trở mặt thành địch, Hiểu Mộng của Thiên Tông lại xuất hiện ở Tiểu Thánh Hiền Trang tại Tang Hải với Lý Tư. Ta nghĩ chuyện này tuyệt không đơn giản”

Phạm Tăng tiếp lời Trương Lương, nói : “ ngày nay thế đạo biến hóa khôn lường, giang hồ lại càng náo loạn. Mà biến cố chúng ta không ngờ tới, đả phát sinh rồi”

Trương Lương quay lại dò hỏi : “ Phạm tiền bối, sao lại nói ra lời này?”

Phạm Tăng cất lời : “ lần này trên đường chúng ta trở về Tang Hải, nghe được một tin tức Thần Nông Lệnh tái xuất giang hồ”

“ Thần Nông Lệnh” Đám người nghe được biến sắc kinh hô lên

Phạm Tăng nói tiếp : “không sai, chính là lệnh bài của Nông Gia cứ 10 năm một lần xuất hiện trên giang hồ một lần. ‘Địa trạch vạn vật, Thần Nông bất tử. Tướng tương vương hầu, Ninh hữu chủng hồ’ (Mọi vật trong thiên hạ đều là của Thần Nông, không nhất định con nhà nói mới làm nên nghiệp lớn).

Trong số Bách Gia, Nông Gia là môn phái đông người nhất. Nông thương cửu lưu, long xà hỗn tạp. Lệnh Thần Nông mỗi lần xuất hiện đều kéo theo một trần gió tanh mưa máu, lần này chắc chắn cũng vậy”

Ban lão đầu đợi Phạm Tăng nói xong đại não suy ngẫm, lên tiếng : “ Võ An quân- Bạch Khởi của Đại Tần, đả bao lần đem binh công phá lục quốc, giết người hàng loạt. Gây thù hận sâu với sáu nước, người đời sau chỉ biết Bạch Khởi chống lệnh cự tuyệt đem quân đi đánh Triệu mà bị Tần Chiêu Vương xử tử, mà không biết rằng hắn bị thủ lĩnh Nông Gia tiền nhiệm phát ra Thần Nông Lệnh, tập hợp cao thủ của 6 đường dùng thủ đoạn bí mật thủ tiêu”

“ Nhưng mà... nhưng mà... việc này không thể xảy ra à” Ban lão đầu nói tiếp : “ tám trăm năm gần đây, phát ra Thần Nông Lệnh chỉ có thủ lĩnh, mà thủ lĩnh đương nhiệm ba năm trước mất tích một cách bí ẩn. Ba năm nay các đường của Nông Gia như rồng đả mất đầu, giờ phút này rốt cuộc là kẻ nào phát động Thần Nông Lệnh chứ?”

“ Hiệp Khôi không có ở đây, Thần Nông Lệnh lại tái xuất giang hồ, đúng là làm người ta kinh ngạc” Cao Tiệm Ly lên tiếng cảm thán.

Lời y dứt không lâu Hạng Lương chen vào : “ trên đường bọn ta đến đây, đả phát hiện đệ tử của Nông Gia đều tập kết về Đông Quận số người đông đúc, dường như người của Lục Đường đều rục rịch cả rồi”

“ Lục Đường Nông Gia, đá Huỳnh Hoặc và Thần Nông Lệnh đồng thời xuất hiện, chuyện này tuyệt đối không đơn giản, vùng đất Đông Quận ắt sẻ có đổ máu”

Nghe xong Phạm Tăng lời nói đám người lặng vào trầm tư, Trương Lương lần nữa cất lời phá đi bầu không khí : “ nếu không phải là vật kinh thiên Thần Nông Lệnh sẽ không tái xuất giang hồ. Lần này rốt cuộc là mục tiêu thú vị cở nào? Tử Phòng cũng rất muốn biết, các vị chúng ta chia hai ngả đường”

Cùng thời gian, vạn dặm chi xa, Hàm Dương cung.

Phù Tô tọa giá đang từ cửa chính tiến vào, hắn lúc này thần sắc có chút hoảng hốt, trong đầu một mực đều đang hồi tưởng đến từ Tang Hải thành trở về trước đó, Chương Hàm đối với hắn lời nói.

Lời đồn đại này cực kỳ nghiêm trọng, vô luận là cái nào đế vương nghe được, đều sẽ sinh nghi, nhất là quan hệ ngôi vua thời điểm, cái gì tình phụ tử? Cái gì tình huynh đệ? đều là giả.

Tiến vào nội cung đại môn về sau, là một cái cực kỳ rộng rãi quảng trường, chính đối diện chính là Doanh Chính vị trí nghị sự đại điện, cửa điện lớn phía trước, hai bên trái phải đều có hai đầu hiện lên phi thiên tư thế cự long pho tượng, biểu hiện ra Doanh Chính quyền uy.

Phù Tô đạp trên cầu thang, từng bước một bước đi lên trên đi, đi thẳng đến nghị sự đại điện ngoài cửa, đột nhiên đứng vững thân thể, một cỗ cảnh giác từ trong lòng dâng lên, theo bản năng đầu hướng khía cạnh hơi hơi lệch ra.

Ở Phù Tô làm ra động tác này thời điểm, 1 cái chưởng lực vừa vặn từ khía cạnh bổ xuống. Hắn như vậy nhường lối, chưởng lực kia vừa vặn đánh không, ở Phù Tô trước người xuất hiện một đạo nửa quỳ bóng người.

"Đại ca, ngươi trở về, ta nhớ ngươi muốn chết!"

Nói chuyện chính là trước mắt nửa quỳ thiếu niên, lọn tóc nửa cuốn tóc ngắn, trên cổ đeo một khối tường vân bộ dáng mặt dây chuyền bằng ngọc xanh. Nhưng những cái này đều không phải là làm cho người ta chú ý nhất, chân chính để người chú ý chính là hắn cặp mắt kia.

Mắt trái là lam, mắt phải là hỏa hồng sắc, cho người ta một loại không rõ tim đập nhanh, rất có một chút lạnh lẽo cảm giác.Người này chính là thập bát thế tử, Hồ Hợi.

"Ngươi công phu lại tiến bộ." Phù Tô thản nhiên nói, cũng không có nhiều lời.

"Đại ca ngươi thật chậm a, phụ hoàng sáng sớm liền truyền dụ hôm nay không gặp bách quan, chuyên vì chờ ngươi một người rồi." Hồ Hợi cười nói.

Phù Tô nhìn cái này ngây thơ mơ mộng đệ đệ một cái, gật đầu một cái, cuối cùng không nói gì, quay người hướng về nghị sự đại điện bên trong đi vào.

Theo Phù Tô đi từ từ vào đại điện, Hồ Hợi khóe miệng toát ra một đạo không rõ ý cười, ở sau lưng hắn nói: "Xem ra, phụ hoàng cũng muốn ngươi chết."

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng!" Phù Tô rất cung kính quỳ rạp xuống đất, hành khấu bái chi lễ.Đại điện bên trên, Doanh Chính lưng đối với đại môn, liền Phù Tô tiến đến cũng không có xoay người lại ý tứ.

"Ngươi đứng lên đi."

Phù Tô từ từ đứng dậy, không có nhiều lời, chờ Doanh Chính mở miệng.

« Trẫm hiểu suy nghĩ của con về Tiểu Thánh Hiền Trang, nhưng pháp luật có định hiệp lấy võ phạm pháp. Nho lấy văn loạn pháp là hai tội lớn. Nay Mặc đã diệt, Nho Gia vẫn còn không thể không xem xét" Doanh Chính trên đài cao xoay lưng nhàn nhạt dạy bảo trưởng tử mình.

Phù Tô đáp : « Nhi thần hiểu. La Võng vẫn đang giám sát ở Tang Hải, có điều »

« Con vẫn thấy không ổn ? » Doanh Chính nghiêm hỏi.

Phù Tô đáp : « La Võng là hung khí của đế quốc, sát tính nặng nề chỉ e là mất đi ý nghĩa mục đích ban đầu »

Doanh Chính cười nhạt : « Hung khí, đầu treo mũi kiếm có thể khiến chúng tỉnh táo ra. Phục Niệm vẫn còn ở Tang Hải là danh Nho của thiên hạ, chỉ e là trong suy nghĩ. Gần đây ta nghe được một tin đồn »

Phù Tô mặt liền biến sắc khi nhìn Doanh Chính nói.

Doanh Chính xoay người lại nhàn nhạt nói « Con đã biết rồi »

Phù Tô thân ảnh liền quỳ xuống đầu cúi rạp lên tiếng : « nhi thần có nghe nhưng không biết phải biện bạch thế nào »

Doanh Chính hỏi :« Con không giải thích được. Con biết Bạch Khởi không ?»

Phù Tô ngẩng đầu lên đáp : « Tần quốc đề nhất danh tướng danh xưng Nhân Đồ,có công tự kiêu, ý đồ mưu phản không thành,sợ tội liền uống thuốc độc tự sát»

« Đúng vậy, sử quan ghi chép vậy, nhưng vẫn có chổ sử quan không ghi » Doanh Chính một bên nắm lấy Thiên Vấn bên hông chậm rãi nói : « Trước khi tự sát Bạch Khởi đả nói chuyện với Chiêu Tương tiên vương. Bạch Khởi hỏi ta có tội gì, ta chưa từng có ý định tạo phản . Tiên vương bèn đáp, quả nhân biết ngươi không có ý định tạo phản. Nhưng ngươi có khả năng tạo phản, đó là tội. »

« Ngươi là trưởng tử của trẫm, đó là tội, từ ngày ngươi ra đời, ngươi đả gánh lấy tội đó. Sinh ra ở đế vương gia, đó là tội từ khi sinh ra. Sự thật thì tiên vương có quyết định sai lầm, nhưng trước khi quyết định ai biết đó là đúng hay sai chứ.Quyền lực là thuốc độc, nếu bình đựng thuốc độc đó bị rạn nứt thuốc độc sẻ lan ra. Có lẽ thuốc độc đó đả lan ra rồi, con chỉ là một nạn nhân »

Phù Tô tình cảnh cùng Bạch Khởi tương tự, tuy nhiên nhìn như không có quyền lực người, nhưng thân làm đế quốc hoàng tử, chẳng lẽ lại còn không có tạo phản năng lực sao?Ai biết phía dưới phải chăng có một đám tử sĩ đi theo? Ai biết trong triều có phải hay không có tay nắm binh quyền võ tướng đã đầu nhập hắn thủ hạ?

Tất cả những thứ này nhìn như không tồn tại, nhưng cũng không có chứng cứ chứng minh, hoàn toàn không có khả năng. Doanh Chính ý tứ rất đơn giản, lúc trước Bạch Khởi, ngay như bây giờ Phù Tô một dạng, cầm giữ có cái này năng lực chính là tội.

« Phụ hoàng soi sét, nhi thần cảm ân » Phù Tô lần nữa cúi rạp xuống nền điện lên tiếng, sinh ra ở nhà đế vương hắn làm sau không biết được chuyện này chứ.

« Con đi đường mệt mỏi lui xuống nghỉ đi. Lể xuân sắp tới hãy chuẩn bị kĩ càng » Doanh Chính lâm vào trầm tư một hồi rồi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK