Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tiếng sau.

Hoàng Hà sông trên, hai con thuyền gỗ, một lớn một nhỏ theo dòng mà trôi, trong đêm tản mát ra ánh đèn chiếu sáng.

Trên thuyền năm nam bảy nữ đang ngồi cùng nhau trò chuyện.

“ Ba!”

Nhẹ nhàng một tiếng, như trống rỗng không gian nứt ra vậy, một cái thân ảnh hiện.

Mười một người đưa mắt nhìn, họ thấy một cái nam tử cao lớn đứng nghiêng nhìn bờ sông, trường bào hoàng kim phất phới tung bay, y cầm một cái cái nhạc cụ giống tỳ bà, nhạc cụ đỏ như lửa, dây đàn cả thảy sáu dây óng ánh lục sắc.

Lấy bọn họ nhãn lực tự nhiên nhận ra đây là một thanh nhạc cụ cực quý.

“ Đạo Thánh” một nam một nữ thốt lên, ánh mắt tràn đầy ngưng trọng cùng kiêng kỵ nhìn gả nam nhân kia.

“ Đạo Thánh huynh!” Đoàn Dự vui mừng thốt lên.

Giang Ngọc Yến vui mừng : “ đại ca”

Thiên Trạch gật đầu ánh mắt đảo qua, có chút bất ngờ khi phát hiện có thêm hai thân ảnh khác, hắn cũng không để ý nhiều, nhẹ nhàng gãy dây đàn.

“ Tranh!!”

Thanh âm du dương, sóng âm lại như gió quét qua.

Mà khi tiếng đàn vươn ra, cả bảy người ánh mắt thay đổi.

“Còn bao nhiêu yêu thương thế gian
Còn bao nhiêu đau thương ái oan
Vô duyên hay hữu duyên tại thiên
Ngàn vạn xuân thu đến nay
Bao người đi qua kiếp này
Cứ mêng mông đường thênh thang mờ xa
Nụ hồng xinh nhưng sao lắm gai
Chờ một ai yêu thương đến đây
Thương yêu mau đến nhưng vội đi
Thời gian trôi tâm sao vấn vương
Duyên tình xưa trong tim nhớ hoài

Thế gian sao đổi thay quá vô tình
Nhìn giang sơn mỹ nhân anh hùng
Cùng bên nhau thề nguyện trọn đời không đổi thay
Là hảo hán, có chi phai sợ
Bốn phương vang lừng danh hào hùng xướng tên
Đời người kia tưởng dài mà ngắn
Vậy ta uống say không về
Nâng chén lên ta cạn chén cảnh đẹp ta bên mỹ nhân
Bao gió sương một đời khó
Vậy ta uống say quên sầu
Không vấn vương không cưỡng cầu kiếp này”

Thanh âm trầm ấm hòa lẫn với tiếng đàn ngân vang khắp cả sông nước.

Cả tám người tựa như lọt vào một thế giới khác, ai nấy sững sờ đắm chìm trong nhạc khúc mà Thiên Trạch vừa ca hát.

Cho đến khi ca hết đàn dừng đám người vẫn chưa đi ra.

“ Ba! Ba! Ba!”

Tĩnh mịch thanh âm ngắn ngủi nhanh bị một tràng pháo tay phá bĩnh.

“ Lưu Hương có nghe tiếng đàn của Khoáng Tu, Liễu Ấm, Quãng Lăng có thể khiến người lạc vào cõi mộng. Ta không tin, hôm nay nghe được Đạo Thánh một khúc ca này, mới hay quả thật có người có thể tấu lên khúc nhạc rung động lòng người đến vậy?” Sở Lưu Hương cất lời tán thưởng.

Mà theo đó từng người cũng tỉnh lại.

“ Khúc nhạc này là?” Lý Hồng Tụ đem cảm xúc đè xuống, dò hỏi.

Thiên Trạch nói : “yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân”

Từ ý cảnh bọn họ cảm nhận được đã hiểu rõ nội dung của khúc ca nhạc, bây giờ nghe lấy càng cảm thấy phù hợp.

“ Nghe xong khúc nhạc vừa rồi, tôi nghĩ huynh nên đổi thành Tình Thánh đi thì hơn” Tô Dung Dung nói vào.

Tống Điềm Nhi nói vào : “ không ngờ Đạo Thánh cầm nghệ thật là có một không hay, ca xướng cũng có một tay. Chỉ là từ lời ca đến khúc nhạc tiểu nữ đều chưa từng nghe qua, lẽ nào là Đạo Thánh sở sang ư?”

Thiên Trạch nhẹ gật đầu, nói : “ tự bêu xấu, các vị không chê cười đó chứ”

“ Nào dám! Đạo Thánh quả là bậc tình trường thánh thủ, tại hạ bội phục rồi” Sở Lưu Hương cười nói.

“ Không nghĩ Đạo Thánh là tên trộm khét tiếng còn là tay có cầm nghệ siêu phàm như vậy, hôm nay nghe quả là mở rộng tầm mắt” bảy ngày trước nàng tình cờ lại gặp nhóm Sở Lưu Hương trên sông, nàng chủ động tiếp cận thông qua đó biết được bọn họ, mấy ngày nay lại giống như Sở Lưu Hương tĩnh xem kỳ biến.

Không nghĩ là đêm nay Đạo Thánh lại xuất hiện ở nơi này, để cho Trầm Lạc Nhạn bất ngờ, thêm một cái là hắn cầm nghệ cũng siêu phàm. Từ trò chuyện với Sở Lưu Hương nàng đã biết y kiếm pháp siêu tuyệt thế nào, kỳ nghệ cao bao nhiêu, bây giờ lại thêm hắn ca xướng cùng cầm nghệ đề nàng cảm thán, y quả thật là tài hoa.

Thiên Trạch đi đến trước Cao Á Nam, cười nói : “ mỹ nhân thấy thế nào?”

Cao Á Nam có chút ngượng, nói : “ ngươi hỏi ta làm gì?”

“ Khúc nhạc này ta tặng cho nàng, tất nhiên phải xem thử nàng có thích hay không? từ đó ta còn biết cách mà trộm tâm của nàng chứ” Thiên Trạch trêu đùa : “ chẳng hay một khúc kia đã chạm đến lòng nàng chưa?”

Cao Á Nam mặt lại đỏ lên, nhưng nàng là cái dám yêu dám hận người, nói : “ ngươi tên lưu manh này, ta sẽ không bị ngươi lừa gạt”

Giang Ngọc Yến ánh mắt ảm đạm đi.

“ Ha ha” Thiên Trạch cười lên : “ Á Nam như rượu ngàn năm ủ, ngắm nàng chưa uống lòng đã say”

Cơ Băng Nhạn nhìn người thương tán tỉnh, hiển nhiên không dễ chịu gì, nhưng hắn làm sao được? hắn và Cao Á Nam chỉ mới gặp nhau không lâu, cũng không phải như bọn Tống Điềm Nhi quen biết thế gia chứ.

“ Đạo Thánh, hóa ra mỹ nhân trong mắt huynh là Thanh Phong Kiếm Tiên, chúng ta nơi này không tính là mỹ nhân à” Lý Hồng Tụ chen vào mở lời, hóa giải cho Cao Á Nam lúng túng.

“ Là ta sơ sót” Thiên Trạch buông tha trêu đùa Cao Á Nam.

Tống Điềm Nhi nói : “ Đạo Thánh nếu biết sơ sót vậy sao không mau lấp lại đi, chi bằng gãy thêm vài khúc ca thêm vài bài”

Thiên Trạch nói : “ ta mà hát thêm vài khúc ca thêm vài bài chỉ sợ góc tường của Nhân Hiệp cũng bị đào mất, mà Á Nam lại mất hứng thì không hay”

Cao Á Nam ngượng mắng : “ ai là ngươi Á Nam, không biết xấu hổ cũng lễ phép”

Cơ Băng Nhạn không muốn kéo dài chủ đề này, thấy được thanh đàn của Thiên Trạch đem dời đi chủ đề : “ thanh tỳ bà này thật khác biệc”

Lời này vừa ra đám người từ lâu đã chú ý thanh tỳ bà mà Đạo Thánh gãy khác so với các tỳ bà mà bọn họ biết.

Tỳ bà có nhiều loại, song hầu như tất cả đều có thân đàn hình quả lê, mặt đàn thường làm từ nhẹ, xốp, để mộc. Phía mặt cuối thân đàn có một bộ phận để mắc dây gọi là ngựa đàn, và chỉ có bốn dây.

Đầu đàn cong hoặc thẳng có chạm khắc rất cầu kỳ, khi là hình chữ thọ, khi là hình con dơi hoặc hình tròn trắng, bên trong chạm nổi bông hoa, rồng phượng hay hình lá đề tuỳ từng loại. Nơi đầu đàn gắn bốn hoặc năm trục gỗ để lên dây tuỳ từng loại tỳ bà hay cả liễu cầm.

Nhưng cây tỳ bà của Đạo Thánh lại khác, tuy chiều dài toàn bộ thân đàn cũng là một thướt, nhưng hình dạng cây tỳ bà trên tay y lại là hình hồ lô. Phần trên hơi nhỏ hơn phần dưới và khoét tròn một lỗ ở trên, cả thảy có sáu dây.

“ Tỳ bà thường là bốn dây nhưng cây tỳ bà của Đạo Thánh lại có 6, hơn nữa vẻ ngoài cũng khác biệc, hơn nữa cách búng dây đàn của huynh lại ngược lại với búng dây của tỳ bà sư” Tống Điềm Nhi xuất thân thế gia lại đối với cầm kỳ thi họa yêu thích, cho nên nàng rõ ràng sự khác biệc của cây tỳ bà Thiên Trạch.

Cơ Băng Nhạn tận lực dời đi đề tài : “ có thể thỉnh giáo vấn đề này được chăng?”

Thiên Trạch nhìn về cây gita của mình, nói : “ các ngươi có thể xem như là tỳ bà biến thể, nó thành một loại nhạc cụ khác”

Tô Dung Dung hỏi : “ Không biết vị đại sư nào sở sang ra?”

“ Đang ở trước mắt nàng đây” Thiên Trạch cười nói.

Tống Điềm Nhi nói : “ Đạo Thánh quá là ghê gớm mà, còn tinh thông nhạc lý, đem tỳ bà mở ra một lối khác, thật là để Điềm Nhi bội phục.”

Sở Lưu Hương nói : “Thời Chu Uy Liệt Vương, Tây Vực có quốc vương triều Bắc Châu Võ, Quy Tư quốc vương là Tô Kỳ Bà đưa tay đàn tỳ bà hữu hạng cùng Đột Quyết Hoàng Hậu vào đất hán, từ đó tiếng đàn tỳ bà làm say mê mọi tầng lớp dân chúng. Cái giai thoại đó còn lưu truyền đến nay, tại hạ may mắn được nghe ít nhiều. Đạo Thánh không phải trung nguyên chi sĩ, lại tinh thông tỳ bà, mà huynh lại nói quốc gia huynh bị diệt, lẽ nào là Quy Tư quốc”

Thiên Trạch đối với Sở Lưu Hương từ tỳ bà lần mò mình thân phận không để ý, nhẹ lay đầu nói : “ đào sâu vào thân phận ta là một chuyện nguy hiểm”

Sở Lưu Hương cười nói : “ là tại hạ thất thố rồi, xin dùng chén rượu này tự phạt vậy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK