Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tang Hải ngoài thành, sâu trong rừng rậm một mảnh trống trải sơn núi, lúc này hơn mấy trăm người đang kết thành một vòng tròn lớn vây chặt lấy một thân ảnh nữ tử bên trong.

Một bộ hắc sắc y phục bó sát người mặc dù chỉ mười ba mười bốn tuổi thiếu nữ nhưng cơ thể phát dục không kém.

Cách đó không xa nằm dưới đất bất tỉnh là một cái trưởng thành nam tử.

Thiếu nữ gọi Tiểu Ngu, nàng vốn không phải người ở Tang Hải, mà đến từ một vùng đất xa xôi, Thục Sơn.

“ Tiểu Hắc vốn đã bị thương, trúng phải cạm bẫy của chúng nhất định thương thế càng nặng” Tiểu Ngu đưa mắt nhìn, sau vòng vây đám nam nhân là một khoảng hở, trong mắt thấy được một con báo đen lớn đang bị tấm lưới giam giữ, vùng vẩy không thoát ra được, nhìn nó nàng âm thầm suy tính.

“ He he he”

“ Con bé này cũng độc lắm, ra tay đả thương mấy huynh đệ chúng ta rồi”

“ Đúng vậy”

Bên tai nghe lấy đám người này trò chuyện, Tiểu Ngu đưa mắt nhìn về một nơi, thấy được một cái cực kỳ to lớn nam tử, ngực trận, thắt lưng hình hổ, ngồi tại tảng đá trên, sau mông là một cái rìu đốn củi sắc bén.

“Tên kia nhất định là thủ lĩnh rồi” Tiểu Ngu khắng định, đề phòng mấy tên tiến đến.

“ Con bé xinh tươi thế, nhất định phải bắt sống”

“Cẩn thận chút, chớ làm trầy xước da thịt mềm mại của nó”

“ Để ta thưởng thức”

Chỉ thấy một cái nam tử từ phía sau Tiểu Ngu chạy nhanh dẫm một cái nhảy lên, huy quyền đánh xuống.

“ Phanh!”

Trong chớp mắt, Tiểu Ngu nhảy lùi sau một cùi chỏ vào bụng, thân hình thoăn thoắt lùi về sau bắt tay chế trụ kéo y về sau, một cước đá văng y bay một đoạn, khi rơi xuống hôn mê bất tỉnh.

Còn lại sáu tên đang vây bắt ra hiệu cho nhau bằng chân đạp, sau đó lần lượt lao lên.

Tiểu Ngu phản ứng mau lẹ, thân hình mẫn tiệp như hổ báo, né tránh các đòn công kích và đánh trả vào những bộ phận hiểm yếu. Mỗi lần ra tay đều lôi đình chế trụ, sáu cái nam tử rất nhanh bị nàng đánh cho nằm trên mặt đất kêu la.

Lúc này gã thủ lĩnh cũng không để yên được nữa, từ chổ ngồi đứng dậy.

Đám người lập tức reo hò sau đó nhường một lối đi.

Tiểu Ngu đưa mắt nhìn, thủ thế phòng thủ. Đôi mắt quan sát liền thấy rõ kẻ này, y so với nam tử bình thường cao gấp đôi.

Trên tay cầm lấy một thanh rìu lớn gằn giọng chậm chạp đi đến, phía sau lưng lẫn vai phải xăm lấy hình con cọp dử tợn.

“ Vù!”

Chỉ thấy gã thủ lĩnh đi đến, tay trái xuất quyền công kích, quyền chưa đến khí đã đến.

Tiểu Ngu nhanh chóng linh hoạt lao đến né đi, đồng thời còn thuận thế bắt lấy cánh tay mượn lực xoay vòng tung người hai cước vào mặt hắn, nhưng lại không có đem hắn đánh rơi thân ảnh bị hất về sau một đoạn.

“ Hay!”

“ Hay lắm”

“ Đại ca thu thập con bé này cho anh em thưởng thức nào”

“ Yaaa”

“ Đại ca uy vũ”

Bên tai nghe được đám đông reo hò Tiểu Ngu ngưng trọng lên.

Gả thủ lĩnh sơn tặc nâng rìu nhanh chóng bổ xuống.

Tiểu Ngu lập tức xoay người né đi, thân ảnh hiện phía sau hắn sau đó dậm chân lao lên tấm lưng hắn quyền đấm cước đá vào cổ hắn, thấy vẫn không si nhê thân ảnh mượn lực lăng không tụ lực cổ tay lần nữa hạ xuống.

“Yaaa” cự hán gầm lên một tiếng hai tay vung lên lần nữa hất tung Tiểu Ngu lên bầu trời trên cao.

Tiểu Ngu trên không xoay tròn rồi lại lao xuống, cổ tay vươn ra đặt lên đầu hắn thân hình xoay vòng, thân ảnh lộn nhào về trước rồi một gối lên cằm hắn.

Tiểu Ngu biến sắc khi thấy mình một cước vận khí bảy thành mà vẫn không làm gì được, hốt hoảng lui ra sau.

“ Ha ha” gả cự hán cười lên, sau đó chớp thời cơ chạy nhanh đến dùng đầu húc.

Tiểu Ngu quá bất ngờ bị một húc này văng về sau, nhưng phản ứng mau lẹ, thuận theo thế lui lộn mấy vòng, tuy nhiên lực kình mạnh mẽ để nàng không thể đứng lên được, nhất thời một tay ôm bụng nằm trên đất.

“ Hay! Hay lắm!” đám nam tử thấy thế vui mừng reo hò.

Bọn họ là Sở quốc binh lính, từ khi Đại Việt thống nhất không chịu quy hàng mà chạy đến nơi này. Vì sinh tồn mà làm sơn tặc, săn bắn thu rừng hoặc cướp lấy thương hộ đi qua mà sinh sống.

Hôm nay không chỉ bắt được một con báo lớn mà còn dẫn ra một cái thiếu nữ, chờ đại ca hưởng thụ xong, cái nữ tử này còn không phải có phần cho bọn hắn thưởng thức ư?

Gả cự hán to con đem tay nhắc lên rìu lớn đi đến chổ Tiểu Ngu.

“ Víu!”

Bỗng nhiên, từ phương nam một vệt như lưu tinh vẻ lên bầu trời bay đi, dưới trời hoàng hôn tựa như mủi thuyền rẻ sóng nước, để lại một vệt trắng ngần trên không trung.

Vệt lưu tinh này bay rất nhanh, khí thế cũng rất lớn. Đang di chuyển với tốc độ cao lại đột nhiên dừng lại, vì quá đột ngột khiến cho không khí xung quanh mạnh mẽ bị thổi dạt ra hình thành một cơn phong bạo.

Dưới mặt đất, mấy chục cái nam tử nhìn thấy cây cối lay động còn cảm nhận được một nguồn áp lực từ bầu trời, kêu lên : “ Chuyện gì thế?”

Không ít kẻ đem mắt lên nhìn, nhìn một cái đồng tử co rút.

“ Đó... đó là...” vô số kẻ kinh sợ, bởi trên không trung bọn họ thấy được một cái thân ảnh.

“ Việt... Việt.....Đế!!”

“ Là...y”

Thanh âm hốt hoảng rất nhanh vang lên.

Kẻ dừng lại tại không trung, không ai khác chính là Thiên Trạch.

Từ khi cùng con gái phân ly, một đường trở về Đế Cung tọa trấn cho vài cái hài tử qua Thiên Khải, làm xong hắn lại thông qua Sát Na môn mà đến Tang Hải, khi đi qua nơi này thì bị động tĩnh bên dưới mà chú ý.

“ Một đám nam tử lại đi khi dễ một cái cô gái ư?” Thiên Trạch trên cao nhìn xuống, nhẹ nhàng đưa tay ra, Luyện Khí Chi Kiếm ngưng tụ sau đó bắn xuống.

Gả thủ lĩnh hoảng sợ lại luống cuống khi thấy song long trườn đến, hắn làm theo bản năng đem rìu lớn chém.

“ Đang!”

Hoa lửa băn ra, chói tay kim thiết, rìu lớn chặt xuống lại không chút hề hấn gì khi va chạm với Luyện Khí Chi Kiếm.

“ Chạy mau!” không biết là ai, đám Sở quân tàn dư theo một gả hô lên như ong vở tổ, cuốn cuồn mà chạy đi.

Dư uy của Việt Đế bọn họ ai mà không nghe, lại thêm đứng ở trận doanh đối đầu. Bây giờ y xuất hiện cho trăm cái lá gan bọn họ cũng không dám ở lại cùng y đối chiến.

“ Phốc!” Kiếm cùng rìu chỉ giằng co không được bao lâu, cự kiếm mạnh mẽ xuyên thủng phòng thủ của gả thủ lĩnh, trực tiếp xuyên tim giết.

Cả thân hình cự hán nặng nề rơi xuống đất, máu đỏ tươi chảy ra.

“Có thể sống hay không phải xem các ngươi rồi!” Thiên Trạch nhìn đám sơn tặc tháo chạy, tay đưa ra Luyện Khí Chi Kiếm ngưng tụ đầy trời, sau đó giáng xuống.

Tiểu Ngu đưa mắt nhìn, bên tai vang lên hỗn tạp thanh âm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK