Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ, ai cũng đoán ra, bà là ai! Thạch Quan Âm!

Bà là Thạch Quan Âm! Ai cũng muốn nói ra câu đó, song không ai dám nói.

Quy Tư Vương ngã ngồi trên ghế, thần sắc thê thảm vô cùng,lão hỏi: “Bổn vương chẳng cần biết bà là ai! Nhưng vương phi của bổn vương.... không lẽ bà đã hạ sát rồi?”

Thạch Quan Âm dịu giọng: “Chẳng nên đau đớn! Tuy bà ấy chết song còn thiếp đây! Thiếp chưa chết mà! Chẳng lẽ thiếp không sánh bằng bà ấy! Chẳng lẽ thiếp không thỏa mãn nổi Vương gia?”

Quy Tư Vương kêu lên: “Bà....”

Tỳ Bà tức giận : “ bà có mục đích gì?”

Thiên Trạch nói : “ cha nàng dưới gối không con chỉ có hai công chúa, ngày nào đó Vương gia và công chúa có bề nào, ngai vàng bỏ trống, bao nhiêu ngươi đổ máu mà tranh đoạt. Nhưng nàng ta không phí chút công vươn tay ra là quyền uy nắm trọn”

Thạch Quan Âm lạnh lùng nhìn Thiên Trạch một lúc, bỗng cười lên một tiếng thốt : “ chàng quả thật là gả đàn ông thông minh nhất thế gian này, kế hoạch của thiếp đều bị chàng phá hủy sạch sẽ”

Chính lúc này, Tỳ Bà công chúa cũng đã vọt đến rồi.

Nàng vung chủy thủ.

Một cái chớp nháng lên, nàng đánh đúng ba chiêu, nhắm vào ba yếu huyệt của Thạch Quan Âm.

Nhưng một cái ánh kiếm đã ngưng hiện ở giữa cản lại chủy thủ của Tỳ Bà, đồng thời một luồng lực lượng vô hình đem Tỳ Bà hấp ngược về sau.

Tỳ Bà công chúa hét lên: “ buông ra, ngươi làm sao cản ta”

Thiên Trạch nói : “ nàng không phải là đối thủ của nàng ta”

Tỳ Bà dậm chân nói : “ Nếu không phải bị cản thì bà ta đã mất mạng rồi!”

Thạch Quan Âm vẫn cười: “Ngươi tưởng với chiêu đó hạ nổi ta?”

“Tại sao lại không?” Tỳ Bà công chúa hừ một tiếng, nàng lại tỏ lộ vẻ cao ngạo, to tiếng tiếp: “Chiêu công của ta rất kín đáo, chủy thủ bao trùm quanh người bào, bà không thể nào tránh khỏi!”

Thạch Quan Âm thở dài: “Ngươi đúng là một con ếch, nằm đáy giếng sâu nhìn trời tưởng trời chỉ bằng miệng giếng! Trẻ con ngây ngô quá chừng! Nếu chiêu công của ngươi lợi hại, thì làm sao Đạo Thánh hóa giải dễ dàng được chứ?”

Tỳ Bà công chúa giật mình, không nói được tiếng nào.

Thiên Trạch buông eo ra, nói : “ Nàng chỉ mới là Tự Tại Cảnh sơ giai mà thôi, còn nàng ta chính là Thiên Nhân cảnh, chênh lệch quá mức lớn, ở nơi này, trừ ta ra không ai có thể giết được nàng ấy”

Đám người biến sắc, Thiên Nhân cảnh không phải là chuyện đùa. Đây chính là cấp bậc đồ thành người, là đỉnh tiêm cường giả trong cường giả.

Mỗi một cái đều là hô phong hoán vũ một vùng.

“ Thiên Nhân cảnh, nói như vậy Đạo Thánh cũng là....” Sở, Cơ, Hồ cả ba thầm nghĩ, ánh mắt nhìn về Thiên Trạch thêm sở động, trong lòng đã rõ y vì sao lại hung hăn càn quấy không sợ trời sợ đất như vậy gây án.

Thạch Quan Âm cất lời : “ngươi tưởng là chiêu vừa rồi kín đáo, nào biết đâu có bảy tám sơ hở lớn?”

Nói xong vung tay biểu diễn bảy tám tư thế đoạn tiếp

Thạch Quan Âm nói : “Ngươi xem đó, nếu ta phản công như vậy liệu ngươi có sống sót nổi không?”

Tỳ Bà công chúa sững sờ, có Thiên Trạch nói cùng nhìn tận mắt nàng đã biết mình không thể nào phản ứng kịp trước thủ pháp của Thạch Quan Âm.

Nếu bà ta muốn giết nàng, thì bà thành công dễ dàng, dễ hơn thò tay vào túi lấy đồ.

Nàng biến sắc như màu đất, mồ hôi lạnh xuất ra, đẫm ướt y phục.

Thạch Quan Âm cười nhẹ: “Bây giờ, ngươi đã biết rồi chứ! Chiêu thức chân chính kín đáo, chẳng những các ngươi chẳng bao giờ xử dụng nổi, mà có lẽ suốt đời cũng chưa thấy đến một lần! Trẻ con biết mình còn quá non nớt chưa?”

Những chiêu bà cừa biểu diễn, làm cho y suy nghĩ mông lung.

Những chiêu đẹp như điệu vũ say hồn, phảng phất có tiếng nhạc điệu huyền diệu đưa đẩy.... Vô luận là ai, thấy vũ điệu đó rồi tất cả phải mê mẩn tâm thần, niềm sảng khoái len vào cơ thể, biến tất cả thành mây khói lâng lâng phiêu tưởng giữa bầu không khí.

Rồi, trong lúc thần hồn tản mác bị bà ta lấy tính mạng dễ dàng.

Bà gặt hái tánh mạng đối phương, như gặt hái một đóa hoa một chiếc lá bên vệ đường.

Hồ Thiết Hoa nghĩ mãi, tìm cách hóa giải những chiêu thức đó. Nếu Thạch Quan Âm dùng những chiêu thức đó, đối phó với y thì y cầm chắc là phải ngã gục.

Y không cần biết là bà còn những chiêu thức nào khác nữa chăng. Bởi, cao thủ giao đấu, chỉ một chiêu thôi cũng đủ định phân cao thấp.

Cơ Băng Nhạn Sở Lưu Hương bình tịnh như thường, song mồ hôi lạnh từ trán rơi chảy dài theo cạnh mắt. Hiển nhiên hắn cũng mơ hồ như Hồ Thiết Hoa.

“ Đạo Thánh thấy thế nào?” Thạch Quan Âm hỏi.

Thiên Trạch nói : “ chiêu thức tinh mỹ xinh đẹp”

Hồ Thiết Hoa hỏi: “Vừa rồi bà biểu lộ võ công gì đó?”

Thạch Quan Âm thản nhiên đáp: “Cho ngươi biết cũng chẳng sao! Chiêu đó có cái tên là Nam Nhân Kiến Bất Đắc!”

Hồ Thiết Hoa giật mình: “Nam Nhân Kiến Bất Đắc? Võ công gì chứ?”

Thiên Trạch chậm nói : “ không hồi đầu, cái chiêu này do nàng sở ra đúng là nâm nhân tất sát kỹ”

Thạch Quan Âm nói : “ Đạo Thánh cũng là nam nhân đấy, tiện thiếp cũng rất muốn biết, Đạo Thánh có mất mạng với chiêu này không?”

Thiên Trạch nói : “ nàng không giết được ta”

Thạch Quan Âm cau mày, quả thật Đạo Thánh cho nàng uy hiếp không nhỏ, trước nay nàng chưa từng gặp gả đàn ông nào cũng như cao thủ nào cho nàng uy hiếp như y.

Hồ Thiết Hoa cau mày: “Tại hạ muốn biết võ công đó thuộc môn phái nào?”

Thạch Quan Âm mỉm cười: “Trong thiên hạ, có môn phái nào sáng chế nổi chiêu thức đó? Đừng nói là những môn phái nhỏ, ta hãy lấy một phái lớn như phái Thiếu lâm, mà luận võ công của phái nầy vô dụng quá chừng! Nhiều đường, nhiều lối, phức tạp, xem thì nhiều song thực ra chẳng có gì, bọn giữ ngựa, đẩy xe, chèo thuyền, ham lắm, chứ người chân chính nghiên cứu võ học, chẳng thích chút nào! Bởi võ học càng rườm rà càng phù phiếm! Có cái danh rộng song mất cái thực sâu!”

Thạch Quan Âm mỉm cười tiếp nối: “Còn vũ công của phái Vũ Đương thì phù bạc quá, phù bạc đến độ gần như thiếu sót, chẳng khác nào một món ăn mà đầu bếp quên cho gia vị vào! Cái mã võ rất đẹp, cái chất võ không tinh. Người ta dễ chận!”

“Hai phái đó, sở đắc rất tầm thường, thế mà vẫn có thinh danh lừng lẫy, thật là lạ lùng! Càng lạ lùng hơn nữa, là điều đặt tên cho những chiêu thức! Cái gì là Đao Phách Sơn Nhạc? Cái gì là Hoàng Long Phục Hổ? Cái gì chứ? Thực ra, chỉ đáng gọi là Phách Mộc Sài, là Hoàng Miêu Phục Cẩu, không hơn không kém! Cho nên ta không dẫm dấu của họ, không dùng những danh từ rỗng tuếch, ta chỉ gọi đơn giản là Nam nhân bát kiến Đắc. Cái giá trị ở chỗ diệu dụng chứ không ở danh từ.”

Hồ Thiết Hoa thở dài: “Như vậy những chiêu thức đó, do bà sáng chế ra?”

Thách Quan Âm gật đầu: “Muốn sáng chế một môn riêng biệt, phải am tường tất cả môn công của các phái hữu danh. Ngoài ra, phải sành tâm lý của con người! Sáng chế chiêu Nam nhân bất kiến đắc, ta hiểu rõ nhược điểm của nam nhân. Cho nên ngoài ta ra, mà đừng hòng ai làm nổi!”

Hồ Thiết Hoa trầm ngâm một lúc lâu, cười khổ mà nói: “Phải! Bà nghiên cứu nam nhân rất kỹ!”

Thạch Quan Âm ánh mắt nhìn Thiên Trạch hỏi: “Bây giờ, ngươi còn tưởng là nên động thủ với ta không?”

Thiên Trạch đưa tay ra, Luyện Khí kiếm ngưng tụ nói : “ ta đã nói nàng không phải là đối thủ của ta, không chỉ nàng toàn bộ người thế gian này cũng thế”

“ Phép thuật!” Quy Tư Vương và không ít người thốt hô lên.

Thạch Quan Âm chay mày, nói : “ từng nghe Đạo Thánh ngưng khí thành binh, ảo diệu vô song, quả là phi phàm, không biết đây là võ công gì?”

Thiên Trạch nói : “ Luyện Khí Quyết, ta lấy khí đất trời mà ngưng luyện, hóa vô hình thành hữu hình. Trên trời dưới đất thiên hạ vô song”

Đám người nghe mà ngẩn người.

Nếu như Thạch Quan Âm dùng hai đại phái võ công mà sáng lập nên Nam Nhân Bất Kiến Đắc đã là thế gian tuyệt học, thì Luyện Khí Quyết của Thiên Trạch chính là tuyệt học trong tuyệt học.

“ Vừa hay ta cũng muốn xem thử Nam Nhân Bất Kiến Đắc của nàng thế nào?” Thiên Trạch đưa kiếm trước ngực, một tay vuốt lên thân chậm nói : “ bại, nàng nghe ta hiệu lệnh, từ nay bán mệnh cho ta, thắng ta cho nàng mệnh, thế nào?”

Thạch Quan Âm nghe xong nói : “ được thôi! tiện thiếp vui lòng phụng bồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK