Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, hừng đông lại bắt đầu.

Mặc gia người lại di chuyển.

Thiên Trạch từ khi cùng Tuyết Nữ trò chuyện rời đi liền chuẩn bị thêm một bàn ăn sáng khác, hiển nhiên là dành cho con gái cùng nữ nhân mình. Lần này chỉ hai người, không thêm phần của ai khác.

“Hừ! còn biết chuẩn bị đồ ăn cùng lễ vật à!” Như Sương vén rèm che lên thấy được phía trước khay gỗ có mấy đạo món ăn nóng hổi, ngoài ra còn mấy hộp lễ vật xinh đẹp đặt bên.

Tuyết Nữ thấy con gái trong ngoài không giống, nói : “ nếu con không thích có thể đưa cho Thiên Minh”

Như Sương ngạo kiều, nói : “ xem ở ông ta cố gắng, con mới miễn cưỡng nhận”

Nói xong đem khai gỗ mang vào, đem tay mở hai nắp đậy của chén ngọc lên, là hai chén cháo súp hải sản, hương thơm ngào ngạt khiến người không nhịn được muốn ăn.

“ Ực” Như Sương nuốt một ngụm nước bọt, nàng đã sớm dùng nước bạc hà cùng cành liễu súc miệng qua, cho nên nàng không do dự đem thìa bạc dùng lấy, vừa dùng lại không kìm được dừng lại động tác.

Tuyết Nữ nhìn con gái mình, nếu không phải do nàng có lẽ nó còn được hưởng cuộc sống tốt đẹp hơn, một lúc dời mắt đi đem tay hấp lấy lễ vật đặt bên khay gỗ, nàng phát giác ra được mặt dưới lại đặt một cuộn giấy.

Mở ra nàng liền đem nó đặt lại, cùng đẩy gói quà đến cho con gái.

“ Cho con à!” Như Sương đã chú ý từ lâu, chỉ là nàng không biết là cho mình hay mẹ, nàng cũng không vội, nàng hiện giờ còn đang làm giá, không thể để cho người kia thấy được mình thật vui mừng y.

“ Ukm!” Tuyết Nữ cười nói.

Như Sương đặt bát ngọc xuống, đem cuộn thư mở lên, đập vào mắt là văn tự Bách Việt, loại chữ viết này nàng đã được mẹ dạy từ nhỏ cho nên nhận ra ngay.

Thư viết : “ Mừng ngày sinh của con! Món quà nhỏ hy vọng con gái yêu thích”

Như Sương khóe miệng nhích lên độ cong nhỏ, nói : “ thủ đoạn có một tay, chả trách năm xưa mẹ lại bị ông ta mê hoặc. Hừ! để ta xem thử! nếu mà đồ quá kém, ta mới không nhận đâu!”

Tuyết Nữ cười mắng : “ còn mạnh miệng”

“ Mẹ!” Như Sương kêu lên một cái, sau đó cẩn thận đem lụa hồng buộc trên hộp chữ nhật gỗ tinh xảo mở ra, tiếp đến cạy nắp.

Nắp vừa trượt, một luồng lam quang tản sáng.

Bên trong hạp gỗ chính là một bộ y phục, tản ra quang mang, bên trên khảm nạm ngọc thạch, trang sức cài đầu, vòng tay, giày nhỏ...

“ Thích không?” Tuyết Nữ dò hỏi.

Như Sương mặt đỏ lên đem từng món đem ra, con mắt nàng sáng lên yêu thích không nở, nhưng miệng ngoài thì nói : “ nhất định là ông ta đi trộm nơi nào rồi! có khi là ở Đế thành đem ra”

Tuyết Nữ cười nhẹ, nói : “ mặc xem thử, để mẹ xem thử có dư thừa chổ nào không?”

“ Mẹ ra trước đi” Như Sương nhỏ giọng nói.

Tuyết Nữ vén rèm đi ra giúp canh giữ không cho người khác chiếm tiện nghi, chừng được ba phút bên trong vọng ra thanh âm thì nàng lại đi vào.

Như Sương đã khác biệc, cơ hồ như không nhận ra được.

Rất bắt mắt y phục, lam xanh cùng vàng nhạt phối sức, một bộ váy dài vượt qua đầu gối một tấc. Đôi chân đi một đôi giày cao gót thấp không rõ chất liệu màu lam xanh, nổi bậc nhất chính là phía sau lưng một cái trường bào màu vàng phất phới.

Trang sức phối sức trên tay cùng cổ, trâm cày lên đầu tóc. Vốn đã có mỹ nhân ẩn hiện dung mạo, giờ này càng để cho Như Sương thêm phá lệ tăng thêm nhan sắc. Trên đó còn thêm anh khí, quyền quý.

“ Được không mẹ?” Như Sương ngượng ngùng hỏi.

Tuyết Nữ vừa nói lại thấy một cái gương thủy tinh : “ mẹ cứ tưởng tiên nữ nào chứ”

“ Nào có” Như Sương nghe vui mừng, ngượng ngùng trả lời, lại chống chế : “ bộ này quá bắt mắt, lòe lẹt, thẫm mỹ thật có vấn đề”

Miệng thì chê trách nhưng Như Sương hiện giờ cực kỳ hài lòng, dù sao đây là món quà đầu tiên của người cha mình cấp cho, rất xinh đẹp lại đúng tông màu nàng ưa thích nữa.

Vì đang lên đường cho nên Như Sương cũng không có đi ra được, lại tận dụng trong thời gian này cùng mẹ mình dò hỏi năm xưa chuyện cũ của hai người. Có điều Tuyết Nữ cũng chỉ qua loa ứng đối cho nàng.

Nhàm chán thời gian trên xe ngựa, hai mẹ con đành dùng Cờ Tướng để tiêu khiển.

Mãi đến hoàng hôn buông xuống, đoàn người Mặc gia dừng lại, Như Sương cùng Tuyết Nữ mới từ khung xe ngựa đi xuống.

“ Kia là...!”

“ Cô gái bên cạnh Tuyết Nữ thống lĩnh là ai vậy?”

“ Lạ quá... không lẽ”

“ Như Sương!!”

“ Như Sương ư!”

Mấy cái Mặc gia đệ tử như bị hớp hồn một dạng, ai nấy thấy Như Sương ngoại hình khác lạ bị kinh trụ một hồi, sau đó bàn tán không ngừng.

“ Ngươi... ngươi là Như Sương!” Đại Thiết Chùy một bộ thấy quỷ một dạng, hắn không có nhận ra được thiếu nữ quý khí đi cùng Tuyết Nữ, hoàn toàn khác biệt,

Như Sương vừa đắc ý hớn hở lại ngượng, che đi xấu hổ trừng mắt : “ Đại Thiết Chùy, có cần như thấy quỷ như vậy không chứ! chỉ đổi một bộ y phục mà thôi”

Đạo Chích chen vào : “ Như Sương! Nhìn không ra đấy, quả là mỷ mạo thiên tiên”

“ Ba hoa” Như Sương nhẹ mắng, đột nhiên nàng cảm nhận được một luồng áp lực từ sau tiến đến, liền biết người nào đến.

Đám thủ lĩnh Mặc gia nhìn Đế Vô Song đi qua cũng im lặng, người ta với mình có xích mích, lại thêm đến tìm con gái cùng Tuyết Nữ là chuyện riêng tư, không phải là của bọn họ nữa.

“ Ông! Nhìn cái gì?” Như Sương thấy cha mình nhìn mình chằm chằm, vừa ngượng vừa chờ mong khen ngợi, ngạo kiều hỏi.

“Nước nhà còn mất bởi cơ trời
Sao cứ Tây Thi đổ lỗi hoài?
Tây Tử nếu làm Ngô mất nước
Thì xưa Bách Việt bại bởi ai?”

Tây Thi lớn lên ở chốn sơn khê song hương sắc tuyệt trần, thông minh hơn người và có lòng yêu nước. Thời cuộc loạn lạc,Việt quốc suy yếu, Việt Vương Câu Tiễn thất bại nên đành chịu thần phục Ngô quốc lân bang.

Biết được Ngô vương Phù Sai là kẻ đam mê tửu sắc, Việt Vương Câu Tiễn lại được các minh thần Phạm Lãi, Văn Chủng phò trợ và hiến kế, Việt Vương Câu Tiễn cho tìm người đẹp về cung để áp dụng “mỹ nhân kế” phục thù Ngô quốc. Thiếu nữ Tây Thi vùng sơn khê bắt đầu bước ra chính trường từ đó, và sóng gió cuộc đời cuốn nàng đi xa hơn những gì nàng mong đợi cũng là từ đó.

Trong 3 năm khổ cực rèn luyện tác phong quý phái và học cách làm hài lòng Phù Sai tại Việt cung Cối Kê, Tây Thi – cùng với một người đẹp khác là Trịnh Đán – được giao phó trọng trách làm thê thiếp Phù Sai với mục tiêu hướng Phù Sai đắm chìm trong tửu sắc và lơ là chuyện chính sự nhằm mục tiêu cuối cùng là tiêu diệt Ngô quốc để trả “quốc hận” cho nước Việt.

Biết được âm mưu của Câu Tiễn, trung thần Ngô quốc là Ngũ Tử Tư hết lời can ngăn nhưng đều bị thất bại, sau này Ngũ Tử Tư liên tục ngăn cản Phù Sai mà dần bị thất sủng và cuối cùng phải nhận cái chết thương tâm.

Ngô vương đã bị choáng ngợp bởi hương sắc của mĩ nhân và bất chấp mọi lời can gián vẫn thu nhận hai nàng làm thê thiếp.

Tây Thi đã dẫn dắt Phù Sai vào mê cung tình ái mà quên bổn phận làm vua của mình.

Sau mười năm nghị hòa, cốt để gây dựng lực lượng, Việt quốc dưới sự phò trợ của hai nhân tài Văn Chủng và Phạm Lãi đã dấy binh diệt Ngô quốc nhân lúc Ngô Vương Phù Sai dẫn binh lên bắc để “hội ngộ Trung Nguyên”. Ngô quốc suy vong. Tây Thi trở về Việt quốc.

Cuộc đời nàng kết thúc trong sự bí ẩn mà cho đến nay người ta vẫn còn tranh luận mãi không thôi. Có ngươi cho rằng nàng là một cái nữ trung hào kiệt hi sinh bản thân, tận trung báo quốc. Nhưng cũng nhiều cho rằng nàng mối họa loạn triều cương, mỹ nhân khiến vương triều sụp đổ.

Tại thế giới này Tây Thi số mệnh thay đổi không ít, nàng được đưa đến bên cạnh Phù Sai nhưng sau đó bị Thiên Trạch cướp về, sau đó lại trở thành một trong các mỹ nữ ở chốn hậu cung của hắn.

Về phần Ngô quốc liền bị Thiên Trạch công phạt và sát nhập vào Đại Việt thổ địa, không ít trung thần dân chúng Ngô quốc cựu hoài nước nhà, bọn chúng không chỉ buông lời mắng nhiếc hoặc mưu đồ phục quốc, trong đó Tây Thi cũng trở thành một trong những chỉ trích hoặc đổ lỗi cho Ngô quốc suy bại.

“Cái gì mà nước nhà... cơ trời... Thiêu Thi...” Thiên Minh đầu cảm thấy quay mong mòng, đối với Đế đại thúc ngâm thơ chẳng thông.

“ Đồ đần, là Đế đại thúc của ngươi nhắc lại điển tích Việt vương Câu Tiễn năm xưa dùng mỹ nhân Tây Thi khiến Ngô vương say mê nhan sắc, sau đó bị bạo đế Thiên Trạch diệt quốc” Thiếu Vũ tiếp lời.

“ Là thế ư? nhưng mà thúc ấy ngâm nga làm gì chứ?” Thiên Minh khó hiểu.

Cao Nguyệt cười khúc khích : “ thúc ấy là tán thưởng Lăng Sương à, Thiên Minh thật đần à”

“ Này... không phải là nói Lăng Sương là hồng nhan họa thủy ư?” Đại Thiết Chùy ở gần, hắn cũng chả hiểu nhiều thi từ nhưng nghe Thiếu Vũ cùng Cao Nguyệt nói thì thốt hô lên.

“Thô bỉ chi nhân đúng là đáng sợ” Thiên Trạch hướng Đại Thiết Chùy khinh bỉ.

Đại Thiết Chùy nóng giận : “ ngươi nói cái gì?”

“ Đại Thiết Chùy” Cao Tiệm Ly ngăn lại : “Đế tiên sinh là tán thưởng dung mạo Lăng Sương, thất bại là do quân vương thất đức mà chuốc lấy chứ không phải”

“ Là vậy à! nói rõ không phải tốt hơn ư?” Đại Thiết Chùy ngượng nói

Tuyết Nữ nói : “Thiết Chùy đại ca trong miệng nói Như Sương là hồng nhan họa thủy, vậy ta cũng không khác gì đâu nhỉ?”

“ Nào có! nào có! không phải! không phải?” Đại Thiết Chùy hai tay đưa ra không ngừng phân bua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK