Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhã Hồ tiểu trúc đại môn chạy vào một khung xe ngựa, một mạch dừng ở tiểu lâu.

Ở đây đã có sẵn năm chiếc xe ngựa, rõ ràng ngoài họ còn có thêm mấy người khách đã đến trước.

Từ bên trong khung xe ngựa đi ra một cái nam tử.

Mái tóc y có thể nói không tiền tuyệt hậu, dài và óng mượt, làn da còn trắng trẻo mịn màng hơn cả nữ nhân, đôi mắt phượng long lanh, bước đi uyển chuyển, ưỡn ẹo, nếu y giả làm nữ nhân thì đảm bảo y sẽ là một tuyệt sắc mỹ nhân.

Y dáng vẻ thon thả, khiến cho người ta có cảm giác y là một người đàn bà. Bộ võ phục đang mặc trên người càng cầu kỳ hơn, phía dưới là màu đen, phía trên có hình hoa văn thêu bằng kim tuyến rất đẹp. Chiếc mão hổ đầu y đang đội càng đặc sắc hơn, chiếc mão ấy được tạo hình trông rất trang nhã, phía sau mão lại có đuôi vải dài.

Y là Long Dương Quân là kẻ được Ngụy An Ly vương sủng ái nhất trong triều đình.

Khi y đi xuống bước lên bậc tam cấp, hai thị nữ phục thị gã rất tử tế, tỉ mỉ phủi bụi trên y phục gã rồi đưa khăn ướt cho gã lau mặt.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Long Dương Quân cùng hai cái thủ bước vào đại sảnh.

Long Dương Quân dẫn đầu bước vào, lập tức có hơn quá nửa số người ở bên trong đại sảnh đứng dậy thi lễ, trong đó những người khác là lần đầu tiên gặp Long Dương quân, lúc này mới biết y là ai nên cũng vội vàng đứng dậy chào.

“ Yên Nhiên gặp qua Long Dương Quân” tại giường của mình trên, Kỷ Yên Nhiên khách sáo một câu, tuy Long Dương Quân là người được Ngụy An Ly vương sủng ái, nhưng nàng tại Ngụy quốc danh vọng cùng địa vị cũng không nhỏ.

“ Kỷ muội muội, ta nghe muội muội có được ý lang quân, hôm nay là tò mò muốn đến xem thử là vị thần thánh phương nào, mong muội muội chớ trách” Long Dương Quân cười nói, giọng điệu dịu dàng dễ nghe, nửa nam nữa nữ vọng lên.

Lấy hắn nhãn quang có thể nhìn ra được Kỷ Yên Nhiên không giống như trước kia, khí chất trên còn thêm cái chỉ có thành thục Nữ tử mới có. Mười phần ả ta đã cùng với cái gả lang quân gì đó âu yếm rồi, hắn càng tò mò rốt cuộc kẻ nào?

Kỷ Yên Nhiên nói : “ nào dám”

Long Dương quân mỉm cười, nói với giọng eo éo : “Bổn nhân hôm nay đến đây là muốn xem bản sắc nam nhi, khí khái anh hùng của lang quân Kỷ muội muội, rốt cuộc là vì nào mới có thể đoạt được phương tâm của Kỷ muội muội đây”

Nhã Hồ tiểu trúc trong vòng 5 ngày không tiếp khách nhân, ngày thứ 6 từ trong truyền ra Kỷ Yên Nhiên thả ra tin đã tuyển được lang quân ưng ý, sẽ không tìm kiếm tình lang nữa cũng như chào đón nam nhân bái phỏng.

Tin này vừa ra cả thành Đại Lương sôi trào, tuyệt sắc mỹ nhân tài mạo song tuyệt kia đã có nam nhân.

Đây là tin khiến cho rất nhiều nam nhân trong thành khó thụ được, đồng thời đối với kẻ may mắn kia muốn biết, rốt cuộc hắn là ai? có bản lĩnh gì mới đem được vị tài nữ kia lấy đi phương tâm.

Không ít người muốn đến bái phỏng song đa phần liền bị từ chối, chỉ có một số người có địa vị thân phận lớn liền được vào trong.

Long Dương Quân cũng là một trong đó người.

“Chàng ấy bất luận tài trí lực đều là vạn người có một, Yên Nhiên cùng lang quân đàm luận liền đem lòng sở mến. Chàng ấy không thích phiền nhiễu lại đang thụ thương, cho nên các vị thứ lỗi cho” Yên Nhiên uyển chuyển nói

“Thật càng khiến bổn nhân tò mò hơn rồi”Long Dương quân cười vui vẻ, nói : “ nhưng mà bổn nhân biết có rất nhiều nam nhân vì mộ danh Kỷ tiểu thư mà đến, trong đó có không ít tuấn kiệt Ngụy quốc ta, bây giờ hay tin Kỷ tiểu thư có lang quân, không biết có thể cho bổn nhân hay tin lang quân của Kỷ tiểu thư là vị tuấn kiệt chi sĩ nào không?”

Lời này của Long Dương Quân cũng là phần đông nam sĩ ở đây muốn nói.

Bọn họ ái mộ Kỷ Yên Nhiên, bây giờ hay tin nữ nhân mình mến mộ hoa đã có chủ làm sao không tiếc cho được chứ. Cùng với đó cũng muốn biết cái tên cướp đi Kỷ Yên Nhiên phương tâm rốt cuộc là ai?

Tuy bọn họ đến nơi này dò hỏi, nhưng bị Kỷ Yên Nhiên cho đợi cả buổi, mãi gần đây mới xuất hiện. Còn chưa đôi ba câu thì Long Dương Quân đã đến rồi, may mắn là vị sủng thần của Ngụy Vương kia lại hỏi ngay điều họ muốn biết.

“Ba! Ba!Ba!”

Có tiếng vỗ tay đôm đốp có người phụ hoạ.

Đại hán khôi ngô cao lớn, tay mạnh mẽ mọc đầy lông, trán có quấn một dây vải màu bạc, mặt bạnh ra, vai rộng, mắt rất lanh lẹ, mang một vẻ giảo quyệt, vẻ ngoài rất cao lớn, toàn thân thoát ra một mê lực tà dị.

Kỷ Yên Nhiên quay sang, lấp lửng : “Vị này là....”

Ngao Ngụy Mâu ưỡn ngực, giống như một con thú đực đang khoe mẽ, lớn tiếng :”Bổn nhân là Ngao Ngụy Mâu nước Tề, không biết tiểu thư có nghe qua chưa?”

Kỷ Yên Nhiên có chút kinh ngạc : “Té ra đây là Ngụy tiên sinh, người đã đề xướng học theo cầm thú, xin hỏi nếu người và thú không khác nhau, thiên hạ làm sao đại loạn như thế này?”

Ngao Ngụy Mâu có được cơ hội khoe chữ với người đẹp nên không chịu bỏ qua, vui vẻ cười đáp: “Tiểu thư sống lâu trong thành, đương nhiên không biết thế giới của loài cầm thú. Ngao mỗ từ lâu coi thiên nhiên là thầy, quan sát lối sống của dã thú chim muông, biết rằng chỉ cần thuận theo thiên tính, không đi ngược với thiên nhiên, mới có thể hưởng thụ cuộc sống theo quy luật vĩ đại của thiên nhiên, nếu cưỡng ép thì chỉ có hại mà không có lợi, từ đó con người sẽ biến thành những kẻ hư ngụy, trong ngoài không thống nhất với nhau.”

Kỷ Yên Nhiên nhìn gã, nói: “Lang quân nhà ta cho rằng người và cầm thú không tương đồng nhau được? Những loài thú khác nhau thì cũng đã có cách sống khác nhau.”

Đổi lại trước kia nàng sẽ bị Ngao Ngụy Mâu học thuyết cho hứng thú, nhưng cùng Thiên Trạch đối ẩm nàn thế giới quan mở rộng hơn rất nhiều. Chỉ trong ba ngày nàng bị hắn rộng lớn kiến thức cho chinh phục, từ đạo trị quốc cho đến thiên văn địa lý....

Mà một cái coi trọng học thức như nàng mà nói, Thiên Trạch quả thật chính là sức hút chí mạng. Đến ngày thứ 4 nàng đã không còn điều gì hỏi, tâm cũng bị hắn đoạt luôn, cuối cùng trao thân cho y

“Dù cách sống khác nhau nhưng bản tính giống nhau” Ngao Ngụy Mâu cười lạnh lùng.

Kỷ Yên Nhiên nhìn y mỉm cười, mở miệng: “người và cầm thú khác nhau là ở chỗ không bị bản năng và dục vọng sai khiến, thậm chí có thể vì lý tưởng mà hy sinh đi tính mạng quí giá của mình. Cầm thú đi bằng bốn chân, nhưng chúng ta có thể đứng thẳng, hai tay vì không cần đi trở nên linh hoạt, có thể tạo ra nhà cửa và các vật dụng, cầm thú có bản lĩnh ấy không?”

Ngao Ngụy Mâu rõ ràng đã nghiên cứu về vấn đề này nên nói một cách mỉa mai : “ lang quân của tiểu thư nói là bản lĩnh chứ không phải là bản chất, chim muông có thể bay, người bay được chăng, cá có thể sống dưới nước, người có thể sống dưới nước chăng?”

Kỷ Yên Nhiên nghe được nhất thời á khẩu, tên kia biện luận nhất thời khó phản bác.

Ngao Ngụy Mâu được đà tiến tới, hướng học thuyết của mình bảo vệ : “ chi bằng để Ngao mỗ cùng y đối luận, chỉ rỏ y chổ ngộ nhận”

Mặc dù đám người đối với Ngao Ngụy Mâu không ưa cũng chả thích, nhưng cơ hội để ép vị lang quân của Kỷ Yên Nhiên ra cũng hưởng ứng, ai nấy lời ra tiếng vào.

“ Đã ngu muội lại cứ thích trang vẻ hiểu biết”

Một đạo thanh âm đột ngột vang lên cắt đi đám người ồn ào.

Như cơn gió thoáng qua, một cái thân ảnh xuất hiện bên cạnh Kỷ Yên Nhiên đưa lưng mà đứng, một tay cầm chén rượu.

“ Chàng!” Kỷ Yên Nhiên thấy Thiên Trạch xuất hiện cũng có phần lo lắng, dù sao thân phận Đạo Thánh không có mấy thanh danh tốt.

Thiên Trạch vừa hiện thân trực tiếp chấn nhiếp đám người ở đây.

Dù xoay lưng đứng, nhưng vóc dáng cao lớn cường tráng khí thế cùng y phục cho người cảm nhận như trích tiên nam nhân, hơn nữa từ người y tản ra một cố thượng vị giả khí chất, một cổ vô hình không giận tự uy.

Theo y xoay người lại, đôi mắt phong bế giống như người mù, dung mạo bị che dưới một tấm mặt nạ bạc, dù không rõ nhưng góc cạnh khuôn mặt cũng có thể đoán ra y tuyệt trên cơ Ngao Ngụy Mâu nhiều lần.

Chỉ bằng ngoại hình cùng khí chất mơ hồ đã chấn nhiếp gần hết khách nhân.

Long Dương Quân ánh mắt thoáng qua quang mang, cười tủm tỉm nói : “ thì ra là lang quân của Kỷ muội muội, hảo tuấn tú à “

Lúc này Ngao Ngụy Mâu bị Thiên Trạch giận nói : “ các hạ nói ta ngu muội, vậy Ngao mỗ cũng thỉnh các hạ trả lời vấn đề vừa rồi”

Thiên Trạch đáp : “ xét về bản chất, người cùng cầm thú có cấu tạo cơ thể khác nhau, thiên sinh quyết định tập tính cùng sinh hoạt. Cầm thú vòng đời chỉ thỏa mãn đời sống vật chất và sinh tồn, ăn no thì ngủ, đến lúc thì giao phối với nhau, cầm thú bị động với thiên nhiên, chịu môi trường sở chết. Còn con người khác ở chổ, trừ đời sống vật chất còn có đời sống tinh thần. Nghe nhạc đánh đàn ngâm thơ, hưởng thụ thú vui phong nhã. Con người đứng trước thiên tai có thể chủ động phòng tránh, biết xây thành đắp đê ngăn lũ, biết thành lập quy cũ luật pháp. Mà mấu chốt của sự khác nhau đó chính là ở chổ, não bộ của con người so với cầm thú khác hơn. Con người có thể không ngừng mà tiến bộ, thời mông muội con người ăn lông ở lổ không khác gì cầm thú, nhưng qua thời gian con người biết được tiến bộ phát triển, khiến cho con người ngự trị được cầm thú.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK