Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chậm rãi, Tiêu Vũ Đình cũng đem chuyện giấu kín nhiều năm kể ra.

Mọi chuyện bắt đầu từ 22 năm trước, khi Sở Sở Vân Khê cùng Tiêu Vũ Đình thủ mộ trên Cốc Tử, tuy nhiên thân phận khác nhau, một người là tiểu thư, một người là nha hoàn.

Cả hai quan hệ vẫn bình thường cho đến khi Hàn Thiên Khiếu được Hàn thị phân phó đến Cốc Tử mộ Thủ Mộ, cả hai nữ nhân cùng lúc phải lòng Hàn Thiên Khiếu.

Hàn Thiên Khiếu cũng nảy sinh tình cảm, sau đó cùng Sở Vân Khê thành hôn.

Ngày thành thân, Tiêu Vũ Đình đã chuốc say Hàn Thiên Khiếu, rồi nhân lúc tiểu thư không hay cùng y có phu thuê chi dạ. Sau đó, cả hai đều có thai, đến cả thời gian sinh con cũng giống nhau.

Tiêu Vũ Đình vốn nghĩ đợi khi sinh con song. Có thể nói với tiểu thư, có thể danh chính ngôn thuận ở bên chàng. Nhưng đáng tiếc đứa bé vừa sinh ra đã chết, nam nhân không đem lòng yêu thương con lại chết thảm, Tiêu Vũ Đình quyết tuyệt đến tìm hai người kia để đòi mạng.

Song sự tình của Tiêu Vũ Đình bị Sở Vân Khê phát hiện, đem Hàn Thiêu Khiếu đuổi ra khỏi cửa. Ngày sinh không có trượng phu ở bên, may mắn sinh con lại thuận lợi, bất quá cũng thoát lực mê man.

Tiêu Vũ Đình đánh tráo đứa bé, cũng là ôm lấy con đẻ của Sở Vân Khê.

Sở Vân Khê sau khi tỉnh dậy tính tình thay đổi hẳn. Đi khắp nơi tìm giết hai người. Cuối cùng, Hàn Thiên Khiếu biến mât không dấu vết, Tiêu Vũ Đình và Hàn Thiên Lạc thì bị bị bắt giữ, bị giam cầm trong Cốc Tử mộ.

“Vũ Đình! Ngươi hận ta ta không có gì để nói, ngươi muốn giết ta ta cũng tuyệt không phản kháng. Nhưng cầu xin ngươi, cầu xin ngươi hãy cứu Thiên Khiếu, ngươi cũng yêu chàng mà!”

Sự tình đã rõ, mối oán hận đã không còn, Sở Vân Khê hướng Tiêu Vũ Đình khẩn cầu.

Tiêu Vũ Đình dù hận muốn giết Sở Vân Khê nhưng Hàn Thiên Khiếu thì khác, nàng đến bây giờ vẫn còn chưa dứt tình với hắn, cho nên đi đến bên cạnh từ trong tay áo lấy ra một viên màu đen thuốc giải.

“ Bỏ đi! Vũ Đình đã muộn rồi” cơ thể mình thế nào Hàn Thiên Khiếu rõ ràng, độc lực cắn trả vào tâm tạng, bây giờ dùng thuốc giải cũng chỉ là vô ích : “ tất cả nghiệp chướng này ta dùng mạng để trả, nàng đừng hại người khác nữa”

Kịch độc cắn trả, Hàn Thiên Khiếu lại ho ra vài ngụm máu, ánh mắt lại chuyển qua một nơi, tràn đầy từ ái cùng nuối tiếc : “ Thiên Lạc”

Hàn Thiên Lạc nghe một tiếng này, bi thương đứng dậy được vài bước đi thì như mất sức quỳ gối, nàng cố gắng đến gần, gọi một tiếng tan nát cõi lòng một tiếng mà rất lâu rồi nàng đều muốn gọi : “ Cha!!”

Hàn Thiên Khác một tay chạm gò má, cuối đời có thể nghe được nữ nhi gọi một tiếng này hắn cũng đã mãn nguyện.

Chính lúc này, vốn một mực đã tọa Thiên Trạch cũng đứng dậy, cướp đến trước người Hàn Thiên Khiếu, đưa tay không ngừng kết ấn, từng đạo quang mang văn tự không ngừng nỗi lên, rồi dung nhập vào Hàn Thiên Khiếu.

“ Nhớ kỹ mạng ông là ta cứu, sau này vì ta hiệu lực” Thiên Trạch từ tốn nói, khống chế thần lực dung nhập vào cơ thể Hàn Thiên Khiếu.

“ Vô ích thôi!” Hàn Thiên Khiếu lắc đầu.

Hàn Thiên Lạc như bắt được cọng rơm cứu mạng : “chỉ cần huynh cứu cha muội, Thiên Lạc nguyện đi theo huynh hiệu lực”

“ Ngươi nếu cứu chàng ấy, lão thân cũng nguyện dùng mạng già còn lại giúp ngươi” Sở Vân Khê run giọng nói.

“ Ngươi còn trong người Sở Độc Sương Mù, nếu cưỡng ép vận công sẽ chết” Tiêu Vũ Đình cảm kích nhưng cũng nhắc nhở lấy thiếu niên này.

Thiên Trạch xem thường : “ độc ư! lúc trước ta bất cẩn mới trúng, bây giờ đã vô dụng”

“Quá muộn rồi! Trúng Sở Độc Sương Mù đã nhập vào tim phổi, cho dù thần tiên cũng khó cứu” Mộc Tuyết Ly mở miệng đệm vào, dù Đạo Thánh có thể hồi phục nhanh chóng cũng để nàng kinh ngạc, nhưng nàng không tin y có thể cứu được chẳng qua là lời dụng người ta lúc khó khăn muốn lôi kéo Hàn Thiên Lạc mà thôi.

“ Giun dế thì biết được cái gì!” Thiên Trạch khinh thường nói.

Mộc Tuyết Ly nghe mà phát giận, lạnh giọng : “ vậy bản Thánh Sứ dõi mắt mong chờ”

“ Tốt nhất thì ngươi cũng độc phát thân vong đi” Mộ Dung Diệp âm trầm, thầm cầu nguyện cho kẻ kia bị Sở Độc Sương Mù cắn trả mà ngã xuống.

Thiên Trạch không để ý, càng nhiều thần lực dung nhập vào người Hàn Thiên Khiếu, trong ngắn ngủi cơ thể hắn như phát quang.

“ Đây....thật....” Hàn Thiên Khiếu vốn một mảnh tử chí, nhưng theo một luồng lực lượng dung nhập vào cơ thể để hắn sinh thay đổi, độc tố ngấm vào lục phủ ngủ tạng kinh mạch dứt đoạn dưới luồng lực lượng này chậm rãi ôn dưỡng.

Thiên Trạch chậm rãi điều thần lực vào những nơi quan trọng, bảo vệ tính mệnh đang treo chỉ mảnh một chân bước vào quan tài của Hàn Thiên Khiếu.

Đám người an lặng quan sát, có cho mình tâm tư riêng.

Một nơi khác, Cốc Tử mộ tầng thứ 5.

Đại điện rộng lớn, vách tường dựng đứng trên bố trí các gương mặt quỷ to lớn, ngoài ra còn các đầu rắn hổ mang nằm bên dưới, miệng rắn mở ra như đang phun nọc độc, miệng lại ngậm một viên Dạ Minh Châu to lớn bằng nữa cái đầu người.

Nhìn qua khiến người rùng rợn sởn gai ốc.

Giữa điện có đặt một cái bục, trên bục đặt một cái lư hương.

Từ ngoại điện đi vào một cái nam nhân, chừng hai lăm đổ lại, bên hông đeo một cây đao có cán ngọc trắng.

Ở phía sau hắn là mười mấy cái nam nhân đeo đao.

“ Sách đại nhân!”

Từ hậu điện vọng ra thanh âm mừng vui, tại ghế thái sư lớn đi xuống một cái nữ tử.

Đỏ thắm y phục, trên đó họa tiết không ít bông hoa, y phục bại lộ không ít da thịt, dung mạo xinh đẹp khí chất mê người, mị hoặc tận xương.

Họ Cừu tên Ngự Linh, trên giang hồ có hung danh không nhỏ được gọi là Linh Ma thị huyết, là Đại Chu hung danh môn phái Âm Ma đảo.

Tuy là hung danh nhưng có Mộ Vương Thành lên tiếng, vốn bị truy sát Cừu Ngự Linh được Mộ Dung Diệp cất nhắc thay sư tỷ đã chết của mình trở thành Thủ Mộ Nhân.

“ Linh Ma, chuyện thế nào rồi” Sách Liên Thành hỏi.

Cừu Ngự Linh đáp : “ Đạo Thánh xuất hiện phá vở kế hoạch của đại nhân, Tần đại ca giấu trên mình thuốc giả cũng bị Sở phu nhân phát hiện, Tần đại ca bị áp giải xuống lao ngục cũng bị giết rồi”

Cốc Tử mộ biến loạn, Cừu Ngự Linh nhận được mệnh lệnh của Mộ Dung Diệp tụ hội Hiển Nguyệt Trì, bất quá lại không có mặt chính là chạy xuống nơi giam Tần Tứ Hải muốn giải cứu cho hắn thoát thân.

Không nghĩ đến là Tần Tứ Hải đã bị chết ngay trong ngục, từ vết kiếm trên cổ nói ra người giết chính là Mộ Dung Diệp.

Mà nàng sở dĩ muốn cứu Tần Tứ Hải bởi sớm đã cùng qua lại, không phải bán mạng cho Mộ Vương Thành mà làm việc cho người nam nhân này, Thần Bộ môn của Đại Chu, Sách Liên Thành.

“Đạo Thánh náo loạn là điều ta không nghĩ đến, bất quá lấy hắn bản lĩnh có thể giúp ta dẹp trừ không ít trở ngại” Sách Liên Thành nghĩ ngợi một chút nói.

Linh Ma đệm vào : “ không sai, tinh anh của Mộ Vương Thành trong Cốc Tử mộ đều bị y giết gần hết, còn đoạn cả một tay Kỳ Lân Ti của Độc Cô Mạc”

“ Tốt! chúng ta cũng nên đi gặp vị Xích Mi Quân này rồi” Sách Liên Thành cân nhấc một chút rồi nói.

Linh Ma nghe xong xoay người dẫn đường : “ giờ này chắc bọn chúng đang đánh nhau sống chết dưới đó, chiêu trai có đánh nhau ngư ông hưởng lợi của đại nhân thật diệu”

“ Ha ha ha” Nghe Linh Ma lấy lòng, Sách Thiên Thành cười lớn lên.

Linh Ma dẫn đường cho Sách Thiên Thành mang theo thuộc hạ, từ tầng 5 thuận lợi đi xuống tầng thứ 7.

Khi đến Can Thi trận Sách Liên Thành cùng Linh Ma biến sắc khi thấy được nhóm người Thiên Trạch tụ tập.

“ Linh Ma!” Sở Vân Khê nhận ra ngay Cừu Ngự Linh mang người vào, trong ngắn ngủi liền đoán ra Cừu Ngự Linh phản bội Mộ Vương Thành.

Hàn Thiên Lạc đám người ngưng trọng nhìn, hiện giờ Thiên Trạch vẫn chưa thương cho Hàn Thiên Khiếu, nhóm người Linh Ma đến ngoại hình bên ngoài tuy không phải là tử sĩ Mộ Vương Thành, nhưng đêm nay người vào mấy kẻ là thiện ý.

“ Ai nha! Đây không phải là Sở phu nhân ư?” Cừu Ngự Linh một bộ kinh ngạc thấy đã lâu chào hỏi.

“ Linh Ma! Thị Huyết Linh Ma! Xem ra ngươi cũng không trung thành với Mộ Vương Thành” Lâm Thủy Dao nhìn một cái liền đoán ra được Cừu Ngự Linh đã phản với Thủ Mộ phái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK