Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù không rõ thanh cung ngủ sắc kia là gì? nhưng từ Thiên Trạch xuất ra ắt hắn lợi hại vô cùng. Mà tiểu tử gian manh Thiên Minh lại nhắm đến nó, người người đều rõ đây là món bảo vật không nhỏ.

“ Cung ngủ sắc, nếu lão phu nhớ không lầm, bệ hạ có một thanh cung” Ban đại sư trong nhà vuốt râu, nhớ đến một thanh vũ khí của Thiên Trạch.

“ Ta cũng nghe nói qua, Bách Hiểu Sinh xếp nó là Đế vương trong các loại cung” Từ phu tử lại chen vào.

“ Thanh cung này... Hậu... Hậu gì ấy nhỉ?” Đại Thiết Chùy không nhớ rõ.

Cái Nhiếp nói : “ Hậu Nghệ thần cung”

“ Đúng! chính là nó” Đại Thiết Chùy thốt lên.

Cao Tiệm Ly tiếp lời : “ năm xưa khi Việt Đế đến Thiên Khải từng một tiễn ép quân vương, tại 90 vạn quân Sở quốc công Đế thành, Liên Tinh Trích Nguyệt để đại quân thương vong”

“ Tiểu tử này lại nhắm đến thanh cung đó, quả là suốt ngày đều tính toán người khác mà” Đạo Chích chen vào.

“Con muốn hủy sập luôn cả Tiểu Thánh Hiền Trang à” Thiên Trạch cười hỏi.

Thiên Minh nói : “ nào có, con chỉ khoe khoang một chút thôi. Để cái đám mắt cao hơn đầu kia biết điều, hừ! cha không biết thôi bọn chúng không xem con ra gì cả”

“ Cung ngủ sắc, Hậu Nghệ cung! Không được” Như Sương lúc này cũng đã biết thứ Thiên Minh muốn xin, tuyệt đối nàng không cho tiểu tử này đạt được ý đồ.

“ Gì mà không được! cha thưởng cho ta đánh ra chiến tích thì liên quan gì đến chị” Thiên Minh có chút bất mãn nói.

Như Sương mặc đỏ lên, lời này nói không sai, nói : “ cha, con cũng thích dùng cung”

Thiên Trạch không nói lấy ra một thanh cung màu vàng.

“ Đây chính là thanh thần khí đồ diệt cả vạn người đó ư? nhưng màu sắc lại không giống lắm” Tuyết Nữ đưa mắt nhìn, thanh cung này nàng đã nghe qua nhưng lần đầu mới thấy được, ngoại hình lại không giống như nàng tưởng.

“ Này đâu phải là Hậu Nghệ cung đâu, cha định lừa con à” Thiên Minh nói.

Thiên Trạch nói : “Hậu Nghệ thần cung là thần khí nguy hiểm bậc nhất, ta khi sử dụng đều chỉ dụng một phần sức mạnh trong đó, nếu ta dùng hết sức cũng có thể bắn rơi tinh tú. Đưa cho con dùng quá nguy hiểm, còn đây là một thanh pháp bảo khác uy lực yếu hơn, thích hợp cho con dùng”

“ Bắn rơi cả tinh tú” Mấy người nghe cũng kinh sợ.

Ai cũng biết đệ nhất hung binh lợi khí của Thiên Trạch chính là Họa Kích Huyết Long Mâu, ấy vậy mà khi nghe được Hậu Nghệ cung còn mạnh hơn, khiến nhiều người than thở lẫn sợ hãi.

“ Không thể là Hậu Nghệ ư?” Thiên Minh xoắn xuýt vô cùng, hắn đã sớm thèm nhỏ dãi thanh cung kia, nhưng cũng không có dại mà đem thanh pháp bảo trước mắt bỏ qua.

Như Sương hả hê vô cùng khi thấy kết quả này : “ cha, con chưa thấy Hậu Nghệ cung cũng mấy món binh khí của cha, cho con xem một chút được không?”

Thiên Trạch ngẫm nghĩ rồi gật đầu, từ không gian của mình lại lấy ra những món tùy thân pháp bảo của mình.

“ Sát khí này” đám người cảm nhận được một luồng sát khí sát phạt vô cùng lớn bay ra, ánh hồng quang lập lòe, nhìn về thanh binh khí hai đầu đã biết nó là thanh tuyệt đại hung khí của Đế Vương.

Ngoài Họa Kích Huyết Long Mâu thì các món pháp bảo khác cũng lượn lờ phía trước.

“ Đây chính là Họa Kích Huyết Long Mâu! Truy Tinh Lôi Vân Thương, Cửu Long Tỏa, Tru Thần Tứ Đao, Ngũ hành Kiếm, Tử Kim Hồ Lô, Thanh Long Đế Y, Ngọc Long Tọa, Tật Phong Hài, Hậu Nghệ thần cung” Như Sương quan sát từng kiện pháp bảo của cha mình dựa theo Thiên Minh miêu tả liền kinh hô lên.

“ Ân” Thiên Trạch nhẹ gật đầu.

Tuyết Nữ nói : “có một điều thiếp khó hiểu, bệ hạ có thể chỉ giáo không?”

“ Nàng muốn hỏi xuất sứ của chúng ư?” Thiên Trạch hỏi.

Tuyết Nữ gật đầu.

“ Vấn đề này là cơ mật lớn nhất cũng chỉ có các thành viên nội bộ trong hoàng thất Đại Việt mới được quyền biết. Mà cho dù có biết với nàng cũng không có ích lợi gì “ Thiên Trạch chậm trả lời.

“ Ân” Tuyết Nữ đã rõ, nhẹ gật đầu thốt.

Chính lúc này, Như Sương đã tiếp cận một thanh lôi thương.

“Bành!!”

Ngay khi chạm vào, một luồng xung kích lực lượng từ trường thương tỏa ra, đem Như Sương chấn ép ra ngoài.

“ Chúng đều là pháp bảo của ta, bên trong có một sợi thần thức. Nếu không phải là chủ nhân của nó, bất cứ là ai chạm vào đều bị thần lực phản chấn.” Thiên Trạch cất lời

Thiên Minh cười khúc khích khi nhìn Như Sương bị ngả té đau.

“ Thanh thương này rất phù hợp với Vạn Tượng Giới Thần Lực của con, con muốn lấy nó” Như Sương chỉ về trường thương nói, khi thấy thanh lôi thương này nàng đã ưng ý, bởi nó tương đồng về thần lực của mình.

“ Không thể! 12 tuổi Thiên Khải, các con mỗi người chỉ được dùng một thanh thần binh, Phong Lôi Phiến của cha có uy lực không kém gì Truy Tinh Lôi Vân Thương” Thiên Trạch cự tuyệt.

“ Chỉ là một thanh thương thôi, cha còn nhiều pháp bảo như thế.” Như Sương không có từ bỏ : “ hơn nữa cha có Họa Kích Huyết Long Mâu rồi, nó có khác gì thương đâu chứ”

Thiên Trạch nói : “Long tử không chỉ có mình con, ta là nhìn con thua thiệt mới giao ra binh khí tùy thân cho con. Những thanh khác là dùng để ban thưởng sau này, một mình con lấy 2 thanh đám ở nhà ầm ĩ lên ta cũng đủ nhức đầu rồi”

Nói xong hắn đem các kiện pháp bảo thu vào trong.

“ Hẹp hòi!” Như Sương chống chế nói.

Thiên Trạch nói : “ ta đã cố xử sự công bằng cho các con! con có biết Phong Lôi Phiến có bao nhiêu đứa xin không hả. Đừng nói con cả các Đế Phi khác cũng đánh tiếng không? ta cũng thích nó, đem cho con ta thiếu đi một thanh có thể khoe khoang trang bức đấy”

Như Sương nghe xong đưa mắt nhìn.

“ Phốc xuy” Tuyết Nữ cười nhẹ : “ chả trách Thiên Minh cứ thích làm dáng, hóa ra là bị nhiễm bệ hạ”

Xích Luyện nói : “ nghĩ lại thì bệ hạ cũng ưa thích làm dáng, trước nay không phải luôn thích phô trương thanh thế ư?”

“ Đi ra giang hồ quan trọng là tạo hình, khí thế, như vậy mới ngầu được.” Thiên Trạch không để ý cười nói : “ đây cũng là một môn thường thức, trước tạo thế công tâm sau thì công người. Khí thế đã đủ người nhìn vào cũng phải e ngại, lĩnh vực này Thiên Minh học rất khá”

Thiên Minh một bộ tiểu nhân đắc ý.

“ Khoe khoang cũng là một môn nghệ thuật. Luyện đến cao thâm người khác nhìn mà than thở kẻ kia là bậc tao nhã đại tài vô hình trang bức trí mệnh, chưa đến hỏa hầu thì chọc người tức chơi. Còn chưa thành thì khiến người đố kỵ. Không phải rất vui ư?” Thiên Trạch lại cười nói.

“ Phốc xuy” Như Sương, Cao Nguyệt che miệng cười, đầu gật lia lịa.

Nhiều người khác thì im lặng suy nghĩ.

“Nói như vậy con cũng phải luyện môn này ư?” Như Sương nói.

Thiên Minh nói : “ môn nay cô không luyện được đâu? Chỉ dành cho bọn con trai chúng ta thôi?”

Như Sương bất ngờ nói : “ Vì sao thế?”

“Cái này cha nói, dùng để tán tỉnh con gái, lòe mắt bọn họ.” Thiên Minh cười nói.

Thiên Trạch ho khan.

“ Ah!” Cao Nguyệt, Như Sương phá lệ bất ngờ thốt lên, không nghĩ Thiên Trạch đến cái loạn thất bát tao này cũng dạy.

“ Từ Tình Thánh bệ hạ xuất thủ hiển nhiên là bất phàm, chả trách năm xưa có vô số nữ tử mê mẩn không chịu rời Đế Cung, vô số mỹ nhân cam nguyện vào cung hy sinh tuổi xuân của mình.” Xích Luyện bắt đầu đâm thọc : “bệ hạ quả là một tay tình trường thánh thủ, môn tuyệt học này cũng đem truyền ra ngoài rồi, tiểu Thiên Minh cũng học được ít chân truyền rồi đó”

“Đã làm trai ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông, hồng trần ngạo nghễ đứng thân trai, sống làm sao cho gái nò thèm.” Thiên Trạch ngâm nga một chút : “ Con trai thì lúc nào cũng hiếu động tinh nghịch hơn mấy đứa con gái, chúng nó phá phách bày đủ trò, ta vì dẫn chú ý của chúng nên bông đùa một chút. Cái bọn quỷ nghịch ngợm này lại xuyên tạc lại”

Đám người cười khúc khích.

“ Cha! Ngươi đúng là đồ xấu! thơ gì đâu?” Như Sương mặt cũng ửng đỏ lên, nàng đối với thi từ ca phú có một tay, ba cao đầu ý cảnh vô cùng hay tốt lẫn phóng khoáng nói lên chí trai giữa đất trời, nhưng mà câu cuối lại lọt hố, tao vô cùng.

“ Ukm!” Cao Nguyệt mặt cũng ửng đỏ lên đồng ý.

Xích Luyện, Tuyết Nữ, Đoan Mộc Dung cũng phá lệ nở nụ cười, những người khác không biết nói sao cho phải với vị tuyệt đại đế vương này.

“Tình Thánh bệ hạ đích xác đã luyện đến môn công phu Khổng Tước xòe đuôi này đến đăng phong tạo cực. Đế Cung mỹ nữ như mây, xuân sắc đầy vườn. Chỉ là tiểu Thiên Minh đã lòe được cô gái nào chưa? Tiểu muội muội này cũng khả ái lắm đấy” Xích Luyện vừa đâm thọc Thiên Trạch lại trả lại Thiên Minh trước kia trêu cợt mình.

Lời này vừa ra Cao Nguyệt mặt đỏ lên, ngượng ngùng vô cùng.

Mà Thiên Minh cũng lúng túng xấu hổ, bất quá hắn bị trêu cợt nhiều đã quen rồi, cười đáp lại : “ đến cả cha còn luyện chưa đại thành, có nương nương tại cung trong còn chạy ra ngoài, con chỉ học được da lông thì làm sao múa rìu qua mắt thợ”

Xích Luyện bị nó xoắn lại cũng phá lệ tức cùng muốn cười.

“Khổng Tử nói duy nữ nhân và trẻ nhỏ khó dạy. Còn ta thì duy nữ nhân cùng trẻ nhỏ là khó chơi. Xét về phương diện nào đó, vô lý, ngang ngược, bốc đồng, cứng đầu, thù dai cũng không khác gì” Thiên Trạch chen vào : “ một lớn một nhỏ muốn đấu với nhau thì ra ngoài đấu đi, cũng nói móc ta vào làm gì?”

Xích Luyện nói : “ còn không phải tiểu quỷ kia trêu ghẹo ta ư?”

“ Hừ! là trước kia cô khi dễ ta trước” Thiên Minh lẩm bẩm nhỏ giọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK