Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho đến Bạch Tự Tại nghe tin võ lâm trung nguyên kéo đánh Thiên Trạch, kẻ nắm giữ trong tay nhiều Tử Kim Thần Vũ, hắn liền mò xuống ý đồ đánh bại kẻ này rồi chiếm lấy những thứ kia. Một khi tiếp tục hấp thụ hắn sẽ siêu việt Thiên Nhân mà đạt đến cảnh giới Thần Ma trong truyền thuyết.

Còn về chiến tích và hung danh của Thiên Trạch làm ra, Bạch Tự Tại có nghe nhưng lại không để vào đâu. Bởi hắn nắm giữ Thiên Nhân chi lực có thể đồ thành, những chuyện của Thiên Trạch làm ra hắn cũng có thể làm được. Và một điều nữa, Bạch Tự Tại cho đó là lời đồn thổi phồng lên, Thiên Trạch không thể có công lực mạnh hơn hắn được.

Nhưng tình huống bây giờ để hắn hoài nghi nhân sinh, vừa mới lên giao đấu với Việt Đế đã không đở nổi công kích, điều này còn để hắn suy nghĩ như trước?

Thiên Trạch từng bước đi đến, nói : “ ta tung hoành trung nguyên gặp nhiều đối thủ, trong những kẻ đó không có kẻ nào qua ngươi được, nói về to muồm thì ngươi chính là đệ nhất.”

Hắn vừa nói xong lại kéo lên một tràng tiếng cười.

Bạch Tự Tại thẹn quá thành giận, quát : “ lão phu nhìn ngươi tiểu bổi mới nhường ngươi mấy chiêu, bây giờ để lão phu cho ngươi biết lợi hại”

“ Tốt! vậy ta chơi với ngươi một chút” Thiên Trạch nảy sinh hứng thú với tên cuồng nhân này, lão già này tựa như là một cái Chuunibyou quá lứa tuổi, có phần hơi bị ảo tưởng sức mạnh một cách cố chấp.

Bạch Tự Tại gương mặt âm trầm đưa tay phải ra rút lấy bên hông bảo kiếm, ánh kiếm lóe lên quang mang khi ra khỏi vỏ, chuôi kiếm cắm phập xuống nền đá cứng rắn đến ba tấc.

Kiếm huy lên sử ra Tuyết Sơn kiếm pháp một chiêu, Phong Sa Mãng Mãng

Một chiêu này có lúc đơn sơ hời hợt như mấy cành khô, nhưng vừa xoay chuyển thì lại mau chóng thành hoa tuyết tung bay đầy trời trong cơn bão tố, khí thế sầm sập như hô phong hoán vũ.

Kiếm khí kiếm thế vừa ra, xúc động thiên địa, trong nhất thời tuyệt lại hiện giữa trời hè.

Thân hình lão như cành hoa rung rinh trong gió, lại có lúc khuất trong màn kiếm quang như lạc đà chạy đuổi nhau ở vùng sa mạc cát bay, thỉnh thoảng mới hiện ra một chút.

Thiên Trạch bỏ thương trực tiếp độn không vào kiếm thế kia, tay ngưng tụ hai thanh Luyện Khí Chi Kiếm trực tiếp xé mở kiếm thế kiếm khí của y, có thần y bảo hộ hết thảy công kích bên ngoài đều không ảnh hưởng, song kiếm xé toạt đi cùng ép đến thế công của Bạch Tự Tại.

“ĐANG!”

Chỉ một tiếng kim thiết vang lên ngay sau đó, Đế Thiên An nâng song kiếm trực tiếp chém đến Bạch Tự Tại, dưới hắn lực đạo bá đạo vạn lần sở ra trực tiếp chấn lui đi kẻ cuồng nhân này.

Bạch Tự Tại là Thiên Nhân cao thủ lại thêm kẻ kia có ý lưu lại thủ đoạn, cho nên khi bị một kiếm mạnh mẽ ép xuống đất, hắn lần nữa lại đề khí, đem tê rần cánh tay trên người chữa trị đi.

Sau đó Bạch Tự Tại không để cho kiếm thế sụp đổ, lại vung lên một kiếm xuất ra một chiêu trong Tuyết Sơn Kiếm Pháp, chiêu thức sát thương cực mạnh Hoa Mai Lục Lộ.

Mủi kiếm điểm lên trước, kiếm khí phun trào, hình thành sáu đường hoa mai xinh đẹp theo bất động phương vị công kích. Kiếm ý mãnh liệt đè nén vây lên người Thiên Trạch phía trước.

Kiếm khí lại thịnh, kiếm thế lại vững, theo thế công của Bạch Tự Tại sáu đường hoa mai kiếm khí kia cuốn đến, trông vừa đẹp nhưng lại không thiết sát cơ hung hiểm.

Sáu đường hoa mai này ẩn nấp trong tuyết rơi, khiến cho đôi khi người nhìn vào thị giác bị đánh lừa và táng thân trong đó.

Bạch Tự Tại có hùng hậu nội lực chèo chống, cho dù không phải lợi hại kiếm pháp, quyền cước chiêu thức, dưới tay hắn cũng biến thành uy lực kinh người, có thêm Tuyết Sơn kiếm pháp xảo diệu mới giúp cho Bạch Tự Tại tự ngạo kiêu căng.

Nhưng ở Thiên Trạch trong mắt, y còn không phải là đối thủ có thể gây nguy hiểm cho hắn, và hiện giờ còn đầy sơ hở.

“ ẦM!!”

Bạch Tự Tại cả kinh lên nhìn mình sử xuất ra một kiếm cực mạnh của mình lại bị nam tử lại dùng một kiếm cản lại, kiếm ý của mình đè nén lên người y hoàn toàn vô dụng, theo một kiếm bổ xuống mang theo kình thiên thực lực lại phá vở một chiêu của hắn.
“ Keng!”

Trường kiếm trên tay Bạch Tự Tại bị chấn văng ra, sau đó song kiếm mạnh mẽ chặt xuống bả vai hắn.
Bạch Tự Tại nhìn bả vai mình bị chém một đường sâu hoẳm, máu tươi đổ ra trong không trung, tâm thần rung động lên.

Bạch Tự Tại là người gặp mọi chuyện hanh thông từ nhỏ, không gì muốn mà không đạt được. Về sự nghiệp, lão có cơ duyên được uống linh dược tạo thành nội lực phi thường, trở thành đệ tử giỏi nhất phái Tuyết Sơn và chấp chức Chưởng môn.

Về mặt gia đình, lão đắc ý khi vượt qua hàng loạt cao thủ mà lấy được mỹ nhân Sử Tiểu Thúy. Bản thân lão hiếm khi đi lại trên giang hồ, suốt ngày ngồi trên ngôi cao Chưởng môn Tuyết Sơn.

Kẻ nào trước lão cũng một lòng khép nép. Một lời nói của lão truyền ra lúc nào cũng được mọi người răm rắp làm theo.

Ở môi trường đó lâu ngày, đương nhiên Bạch Tự Tại dần trở thành kẻ độc tài, tự coi mình là kẻ giỏi giang số một, cho rằng mình là kẻ duy nhất đúng, lúc nào cũng tưởng rằng võ công Tuyết Sơn phái là tuyệt đỉnh võ lâm, coi người khác bằng nửa con mắt.

Nhưng giờ đây, mỗi một thứ hắn tự hào đều đứng trước nữ nhân kia lại lép vế. Cơ hồ một chiêu yếu một chiêu, lại nghĩ đến trước đây không lâu hắn dõng dạc trước mắt thế nhân hô to gọi lớn, để cho hắn xấu hổ vô cùng.

Liên tiếp gặp ba đợt đả kích, lấy xuống ba môn hắn tự phong là “thiên hạ đệ nhất” tên tuổi, Bạch Tự Tại bây giờ nhìn lại có chút mất hồn mất vía, phảng phất cả người đều bị móc rỗng.

“Phanh!!”

Nặng nề tiếng va chạm vang lên không lâu sau, Bạch Tự Tại bị Thiên Trạch một cước đạp văng xuống dưới đất, bạo phát ra một tràng thanh âm như sấm nổ.

Khi khói bụi tán đi, một cái hố nông hiện ra, bên dưới đó là Bạch Tự Tại nằm bất động bên dưới, sinh cơ đang dần trôi qua, thất khiếu đổ máu.

“ Bản Đế nghe nói ngươi nhường Bản Đế vài chiêu và chuẩn bị cho Bản Đế thấy lợi hại, nhưng mà làm sao Bản Đế lại không cảm nhận được thế. Ta vẫn thấy to muồm mới chính là bản lĩnh thật sự của ngươi đấy” Thiên Trạch cướp đến bên cạnh Bạch Tự Tại nhạo báng nói.

“ Phốc!” có lẽ vì xấu hổ hoặc là thẹn giận đến cùng cực, hoặc là thương tích nghiêm trọng chăng? Bạch Tự Tại khi nghe xong lời nhạo báng kia hộc máu mà chết.

Y vừa chết đi khiến cho quần hào võ lâm xôn xao cả lên, hiển nhiên chim đầu đàn bị diệt cũng ảnh hưởng đến sĩ khí bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK