Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên quan lộ độc mộc, năm khung xe ngựa chậm rãi di chuyển.

Trái ngược với khung xe đầu dùng để chở người, thì bốn chiếc xe sau hoàn toàn là chở đồ vật, trên xe lại chất đầy các rương gỗ, mỗi xe chất đủ mười rương xếp thành hai tầng đều.

Đặc biệc tại lớp trên cùng, rương thùng lại bật nấp hiển lộ bên trong cất chứa, là hoàng kim bảo ngọc xếp ngăn nắp trên đó.

Năm khung xe chậm rãi mà thẳng hướng đến sơn đạo phía trước, một đường mà đi trong sắc trời đã ngả chiều dần.

Thời gian ước chừng qua một nén hương.

“ Vù vù vù!!”

Từ hai bên con đường, đột ngột bắn ra các chi mủi tên bắn nhanh đến hai bên ba khung xe ngựa.

“ Hí hí hí!!

Ba con ngựa kéo xe không cách nào né được các chi mủi tên bắn lên, trực tiếp đổ ngả xuống mặt đất, trước khi sinh mạng kết thúc kịp cất lên vài tiếng hí cuối cùng.

“Sưu Sưu!!”

Từ hai bên, ẩn nấp trên các cành cây và bụi rậm, cả thảy ba mươi lăm người mang theo binh khí phóng nhanh ra, hướng về khung xe ngựa đầu tiên mà nhảy đến, trên tay binh khí ngấn lên chút quang mang.

“ Bành!!!”

Thủng nhiều chổ khung xe ngựa, đột ngột vở nát từ hai phía, từ bên trong theo gỗ vụn bắn về xung quanh, các căn mủi tên xuyên thủng qua khung xe ngựa lại vút nhanh ra bên ngoài, hướng về vị trí của những gả nam tử tập kích này mà đến.

“ Keng keng keng!!”

“ Phập!!”

“Phốc xích!!”

Bất ngờ mủi tên lại bắn ngược từ trong khung xe ngựa đầu tiên ra, trực tiếp giết và trọng thương ba cái thân ảnh lao đến đầu tiên. Còn lại ba mươi hai người khoảng cách có phần xa hơn, kịp dùng thân thủ của mình nâng lên vũ khí cản lại.

“ Vù!!”

Ngay khi mủi tên từ trong khung xe ngựa bắn ngược ra, từ bên trong một cái bóng ảnh lao ra ngoài.

“ Xoẹt!! Xoẹt!!”

Nhanh như chớp giật, bóng ảnh kia lao đến, trước khi ba cái thân ảnh xui xẻo trúng tên ngả xuống, trên tay trường kiếm hoa lệ hoành không mà đến hai tên nam tử khác.

Đồng tử của mười hai kẻ tập kích đột ngột co rút lên khi thấy bóng ảnh tiếp cận mình, nhất là ba tên ở gần với y nhất. Vì tốc độ quá nhanh không kịp ứng đối chống đở, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm kia cắt qua.

“ Phanh!! Phanh!!!”

Hai cái thân ảnh khác như diều dứt dây văng mạnh về hai phía, tiếng xương cốt vở vụn vang lên, còn cả máu tươi từ trong miệng phun ra trong không trung.

“Xoẹt!!”

Chớp giật lại hiện ra, trên tay y trường kiếm vừa kết thúc sinh mạng của ba gả nam tử xấu số lại thoát ly, như tên rời cung lao đến bảy cái thân ảnh còn lại.

Khoảng cách quá gần, tốc độ phi kiếm lại quá nhanh, cả bảy người đều không kịp làm ra phản ứng kịp thời, chỉ có thể để trường kiếm lướt qua. Một kiếm đoạn hầu!

Bóng ảnh ở trên không tung ra hai cước, chậm rãi hạ xuống đất, y cả người khoác lên một bộ y phục như nhuyễn giáp màu tím vàng, thắt lưng là một cái thắt lưng hình rồng uy vũ, mủ trùm liền áo che phủ đầu, và đeo một cái mặt nạ quỷ, nhìn không ra được dung mạo.

Chỉ có một đôi mắt như sao trời phát sáng, tại đồng tử là những bông hoa màu vàng xếp quanh lên nhau, còn có cả những chiếc vòng tím sắc tại đó trên có những huyết sắc câu ngọc, quả là một đôi kỳ dị song đồng.

“ Xoẹt”

Chỉ thấy một đường kiếm quang xanh rờn hiện lên, trong mấy giây ngắn ngủi cả thân hình tử kim nam nhân như ánh chớp mà lướt qua những kẻ tập kích, trường kiếm nơi tay hoa lên từng người.

“ Phốc xích!” Theo bóng ảnh dừng lại, từng cái thân ảnh lần lượt ngã xuống đất, từ người máu huyết bắn ra nhiễm đỏ mặt đất, có tay chân đứt đoạn, có binh khí bị cắt lìa… toàn bộ đều không còn ai sống sót.

Thời gian bắn ra mủi tên và giết chết những kẻ này quá ngắn, cơ hồ còn chưa đến một phút đồng hồ. Với bằng ấy thời gian, cơ hồ đám người vì tiền làm mờ mắt này hoàn toàn không phải là đối thủ của y, mặc sức cho hắn chém giết,

“Ta từ trước giờ chỉ quen đi cướp người khác, làm gì có chuyện để các ngươi cướp lại được chứ.” Đế Thiên An nhìn đám người đã chết cười nhẹ.

Sau đó hắn mở ra nội thiên địa đem dời hết hoàng kim bảo ngọc vào bên trong. Lập tức thiên địa dị biến ngay, vô tận thiên địa linh khí như lốc xoáy hội tụ vào hắc động.

Làm xong, hắn dẫm chân một cái lướt nhanh đến bên phải con đường, không ngừng bỏ lại cảnh vật phía sau, không mất nhiều thời gian chừng ba phút đã dừng lại.

Gò núi có phần trống trải, ước chừng cách khung xe ngựa của Đế Thiên An hơn ngàn mét, vị trí cao chừng năm mươi mét hơn. Tại đây phóng mắt nhìn xuống có thể nhìn rõ được ba khung xe ngựa của Đế Thiên An.

“ Đại nhân.. đại nhân.. tha mạng.. tiểu nhân có mắt như mù.. đại nhân tha mạng”

“ Mong đại nhân khai ân.. tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa!”

“ Đừng giết ta.. ta cho ngươi hết!”

“ A Tề.. mau tỉnh lại.. đệ không được chết”

Đủ loại thanh âm phát ra từ một nhóm người, đều là nam tử tuổi tầm 18 đến 35, số lượng lên đến gần ba mươi. Những người này y phục bình phàm là vải đay kết thành, song ở trên tay nắm giữ lại là các chuôi vũ khí.

Trên mặt đất máu tươi đỏ tươi nhộm đỏ, mười mấy cổ xác chết cứng đờ sinh cơ đều tận, những kẻ còn sống có người đang ôm tay chân bị đứt chặn lại máu tươi đổ ra, có kẻ thoi thóp gần chết, có kẻ sợ hãi run rẩy cầu xin.

Chỉ độc duy nhất một cái nữ tử đứng ở nơi này, trên người nhuyễn giáp bó sát toàn thân, để lộ các đường cong lồi lỏm chết người. Tóc đen dài đến lưng, trên mặt mang lấy một tấm mặt nạ che phủ một nữa dung mạo.

Nữ tử cảm nhận được có luồng khí tức quen thuộc đến gần mình, khẻ nghiêng đầu nhìn thấy người đến, cất lên thanh âm kiều mị : “ Tú Nương còn tưởng ngài ở dưới chơi đùa thêm một thời gian chứ?”

Đế Thiên An cười đáp : “Vốn định chơi một chút, nhưng ta lại lo lắng thuộc hạ của ta! Xinh đẹp như vậy bị thương đúng là khiến ta đau lòng”

Mắt phượng lóe lên quang mang, Tú Nương cho hắn một cái phong tình ánh mắt :“ Tú Nương không biết ngài còn là thương hoa tiếc ngọc hạng người đấy”

Đế Thiên An không nói, khẻ hất cằm.

“ Crac!! Crac!!!”

Liên tiếp thanh âm như xương vở vụn phát sinh ngay khi Tú Nương bắt được tín hiệu của Thiên Trạch phát ra, mười đầu ngón tay của nàng khẽ động, từng sợi tơ trong suốt mắt thường khó mà thấy được giăng kết trong không trung, đem đám người còn sống trói buộc không ngừng co lại.

“ Ah ah!!!”

“ Đau quá! Tha mạng! xin tha mạng!!”

“ Phốc xích!!”

“ Không!! Đừng!! đừng.. Ahh!!”

Thanh âm kinh hoảng, thần sắc tràn đầy sợ hãi của những gả nam tử này không ngừng phát ra, dưới những sợi tơ trong suốt giăng kết thành một tấm lưới đem bọn họ siết chặt, da thịt dưới những sợi tơ cũng bị cắt rướm máu, xương cốt kêu lên tiếng vở nát.

Rất nhanh chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, toàn bộ những kẻ còn sống trên gò núi này đều bị những sợi tơ bé nhỏ kia kết thúc sinh mạng. Máu tươi từ da thịt rướm ra ngấn lên sợi tơ, trong sắc trời chiều dưới những tia nắng để lộ từng đoạn hồng sắc sợi tơ.

Đế Thiên An đem tay vươn ra sờ lấy một sợi tơ, cười nói : “ Trảm đoạn tơ tình! Chém người như đay. Đám thổ phỉ sơn tặc các ngươi có thể chết dưới Vô Tình Ti của Tú Nương, cũng lời rồi.”

Tú Nương một bên nghe y tán dương mình, liếc mắt nhìn từng cái chấm sáng bay ra hội tụ vào tấm lệnh bài màu đen, mặc dù không rõ vật này cùng những chấm sáng bay ra từ các thân thể có can hệ gì, nhưng mà vật này tuyệt không phải là phàm vật.

Nàng khẽ động ngón tay, nhìn đám người chết mở miệng : “ thật đáng thương, cứ tưởng là dê béo nhưng ai ngờ là đại hổ. Chờ các ngươi phát hiện được đã không còn mạng”

Nhìn vô số sợi tơ đan thành một tấm lưới lớn liên kết với cây cối đá tảng, các điểm mắt xích bắt đầu đứt rơi, Đế Thiên Anđi đến gần nử nhân : “ Tú Nương là đang trách ta à”

“ Tú Nương nào dám trách ngài, chỉ là nhìn đám người này cảm khái mà thôi” Tú Nương để mặc cho hắn thân mật, đáp lại.

Đế Thiên An tay vươn ra nâng cằm nàng lên, nói : “ cũng may nhờ chút thủ đoạn này ta mới có thể bắt được một mỹ nữ thuộc hạ đây. Ta thương hoa tiếc ngọc nhưng cũng vùi hoa dập liễu à, đắc lực như vậy thuộc hạ thật muốn hảo hảo thương yêu một chút”

Tú Nương nội tâm có chút xao động lên, nhưng nhanh bị trấn áp đi, nở lấy nụ cười, bàn tay vươn đến lồng ngực hắn, các ngón tay di chuyển trên đó, đáp : “ mạng của Tú Nương đều do ngài định đoạt. Ngài muốn thương hoa hay vùi hoa đều được cả”

“ Ha ha” Đế Thiên Annghe xong cười ha hả, đợi cho nội thiên địa cướp đoạt hết tinh khí cùng sinh mệnh tinh hoa, hắn cũng đem nó đóng lại sau đó rời đi.

Chặng đường lên đường đến Tề quốc cũng không có vô vị, Đế Thiên An đem tài bảo ra làm mồi, dụ ra không ít kẻ vì tiền mà mờ mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK