Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù biết rõ Đế Thiên An rất hòa đồng, nhưng mà từ khi dựng xong Thiên Hạ Vô Song thành, Đế Thiên An hoàn toàn rất ít có mặt trong tầm mắt dân chúng, chỉ có ba vị vương phi là thường xuyên xuất hiện trong đô thành.

“ Được rồi, bình tĩnh ta có đáng sợ như vậy sao” Đế Thiên An cười nói, đem tay nhận lấy hai phần lớn nhỏ rồi nhanh chóng rời đi, dù sau đám người này gặp hắn chính là một dạng như vậy có phần kích động nhiệt tình quá mức.

“ Phải chi có nước mắm nữa là ngon” Đế Thiên An trong đầu lẩm bẩm, đôi đủa gắp lấy mảnh cá chiên được xoay nhuyễn ra, sau đó được chiên giòn bởi mở heo ăn lấy.

Thời đại này gia vị cực kỳ thiếu thốn muối còn hiếm lấy đâu ra nước mắm mà dùng, đa phần đầu bếp chế tạo các món ăn đều là nhạt không có mặn mà thấm thía.

Nhưng hiện giờ những thiếu thốn đó dần biến mất, khi bốn quận từ nước Sở xác nhập vào thổ địa Bách Việt, chỉ cần thông qua sông Dương Tử liền có thể theo dòng sông ra biển.

Có những con thuyền hơi nước, tha hồ mà bắt cá hay quy hoạch làm những ruộng muối quy mô lớn. Muối là thứ sa xỉ trước kia cũng nhanh chóng trở thành hàng đại trà tràn ngập trong các khu chợ của Bách Việt mà thôi.

“ Rộp rộp” Mộng Dao hiếp mắt đem những đầu tôm nướng chấm lấy sốt me ăn lấy, răng nhỏ không ngừng nhai lên thích thú không thôi. Sau một hồi hướng về một mảnh cá chiên ăn lấy, liền ngây người ánh mắt sáng rực đem muỗng nhỏ sắt đôi nó ra, liền nhìn hắn nói : “ Ca, đây là mộc nhĩ”

“ Đúng vậy, thế nào ăn ngon không” Đế Thiên An vừa nói xong liền thấy đầu nhỏ nàng gật đầu, nói : “ Ăn nhiều một chút”

Mộng Dao nhẹ gật đầu, nàng đối với thứ này không có ghét bỏ, ngược lại rất ưa thích, cho nên miệng nhỏ mở ra trực tiếp ăn lấy.

Không nhanh không chậm, từ phía sau vọng đến từng cái thanh âm :

“ Tham kiến vương hậu! tham kiến vương phi!!!!”

Đang một mực ăn lấy thức ăn Mộng Dao đình chỉ, nghiêng đầu qua một bên liền thấy ba vị tỷ tỷ của mình đang chậm rãi đi đến : “ Linh Cơ tỷ ! Mỹ Nhân tỷ , Minh Châu tỷ ”

“ Đến rồi à!” Đế Thiên An cười nói.

Hồ Mỹ Nhân đi đến gần nam nhân mình, oán trách nói : “ bọn thiếp chạy một đường đến đây, đại vương lại cùng nhỏ nghịch ngợm này dùng bữa…”

“ Ha ha! Là lỗi của ta, Mỹ Nhân tha thứ cho” Đế Thiên An chủ động nhận lỗi, tay vươn ra đem bắt lấy tay nhỏ của nàng trực tiếp kéo vào lòng.

Đám người trong trang lẫn binh sĩ cung nữ lập tức cúi đầu hoặc quay ánh mắt đi nơi khác, dù sao đại vương cùng vương phi âu yếm bọn họ cũng biết cái gì nên nhìn thì nhìn, không nên nhìn thì càng không à!

“ Mộng Dao mới không nghịch ngợm! Ông Hồ nói Mỹ Nhân tỷ càng so Mộng Dao nghịch ngợm” Mộng Dao một bên bỉu môi nói.

Hồ Mỹ Nhân từ người Đế Thiên An đi ra, nàng không ngại cùng hắn thân mật nhưng dù sao còn có rất nhiều người, trực tiếp vươn tay đem cái mủi nhỏ của Mộng Dao ngoắt một cái, giả vờ giận mắng : “ đang ăn cơm không được phép nói chuyện!”

“ Hừ!” Mộng Dao hừ nhẹ một tiếng giận dỗi, bỉu môi quay đầu một bên không để ý đến đáng ghét Mỹ Nhân tỷ tỷ, tiếp tục ăn lấy thức ăn của mình.

“ Mộng Dao nói đúng à! Mỹ Nhân bằng tuổi Mộng Dao còn nghịch ngợm hơn” Diễm Linh Cơ đi đến gần nam nhân mình ngồi xuống.

“ Nào dám so với vương hậu tỷ tỷ chứ!” Hồ Mỹ Nhân đáp trả lại, tuyệt đối không chịu thua thiệt với tỷ muội của mình.

“ Thật là!” Hồ Minh Châu lắc đầu, rồi đi đến bên cạnh chiếc bàn ngồi kế bên Mộng Dao.

Ở phía sau thị nữ thiếp thân của ba người nhanh nhẹn đi đến, thay chủ mình chọn lấy phần thức ăn.

Thời gian lại qua đi gần nữa tiếng, sau khi bữa ăn kết thúc Đế Thiên An mang theo người di chuyển đến một gian tiểu đình trong nông trại nghỉ ngơi.

“ Ca! đây là thứ gì? Nhìn thật xấu!”

Mộng Dao đôi mắt to tròn nhìn một thị nữ tiếp nhận nhân viên trong trang một cái khay gỗ, ngay khi cung kính đặt vào trên bàn đá liền không nhịn được mà mở hạp, bên trong khai gỗ là từng viên như long nhãn và có màu nâu.

“ Là đường đen!” Đế Thiên An cười nói, đem một viên lên đưa đến miệng nhỏ em gái.

Mộng Dao miệng nhỏ hé ra đem viên đường đen kia ăn vào, ngay lập tức đôi mắt to tròn híp lại, cả gương mặt giản ra đầy ý cười, đường đen vào miệng lập tức một vị ngọt lịm để cho Mộng Dao mê mẩn lấy.

“ Là thứ chàng nói trước đây à” Diễm Linh Cơ nhíu mày nói, miệng hé ra để cho nam nhân mình uy lấy, sau đó liền như Mộng Dao bị vị ngọt lịm kia mê mẩn.

Sinh sống thời cổ đại, lương thực quý giá gia vị khan hiếm. Chỉ có vương tôn hoàng thất quý tộc giàu có mới có thể ăn no, hoặc thưởng thức qua các gia vị. Mà đồ ngọt gia vị là mười phần quý giá và được giới thượng tầng kim tự tháp thời đại này truy phủng.

Cổ đại gian khổ, vị ngọt cực ít. Mà thường dể tìm đến nhất chính là mật ong, bách tính thông thường muốn ăn được cơ phần không có.

Tại hiện đại đường cát đường trắng đầy ra, tại cổ đại muốn có đường ăn cơ hồ là chuyện rất khó thực hiện được. Song vấn đề này đã được Đế Thiên An giải quyết sau khi hắn tìm được một loại cây- Mía.

Chỉ việc trồng một cánh đồng nhỏ, đợi lớn rồi thu hoạch, đem thân cây ép ra mật mía.Sau đó đun sôi qua chưng cất mà thành đường thô.

“Hảo ngọt!” Hồ Minh Châu ngượng ngùng tiếp nhận nam nhân mình thân mật, nhưng sau khi cắn nhẹ một miếng đường, cái ngượng ngùng kia liền bị nàng ném quăng đi và thay thế bởi dư vị ngọt lịm mê say mà nàng cảm nhận.

“ Crac! Crac!” Mộng Dao càng trực tiếp, đem viên đường trong miệng cắn lấy, răng rắc nhẹ bể nát vang lên, từng mảnh nhỏ đường bể ra rồi theo cuống họng tan vào bụng nàng.

Mộng Dao đôi mắt cũng đã mở ra, hai tay trực tiếp vươn đến khay gỗ đem mấy viên màu đen hình cầu kia bắt lấy, tựa như sợ bị ba vị chị dâu mình cướp ăn hết một dạng, đem nhét vào miệng trong, chẳng mấy chốc hai má liền căn phồng.

Mộng Dao cái biểu hiện này quả thật là khả ái cực điểm, một bên Đế Thiên An nhìn mà muốn cười, lại thấy cô muội muội háo ăn định nhét tiếp một viên vào miệng, đem tay cản lại, cười nói : “ từ từ ăn! Có ai cướp của muội đâu chứ”

“ Hảo ngọt à! So với mật ong càng thích ăn! Thiên An! Chàng lợi hại thật” Hồ Mỹ Nhân từ trong ngọt vị đi ra, đem tay bắt lấy một viên đường đen khác, yêu thích vô cùng cũng không quên đối với nam nhân mình tán thưởng.

“ Thật ngọt, vừa vào miệng lại tan! Cắn một ngụm lại muốn ăn tiếp” Diễm Linh Cơ cũng không chậm trể đem một viên khác cho vào miệng ăn, cười nói : “ sau này mỗi ngày đều thưởng thức thứ này, quả thật vui sướng”

“ Ukm!” Hồ Minh Châu nhẹ gật đầu, nàng đối với thứ đồ ăn mới này của nam nhân mình đem ra quả thật không biết chê chỗ nào.

Thích ngọt đừng nói là trẻ nhỏ mà trưởng thành người cũng mê luyến. Nhất là tại cổ đại thiếu thốn nhiều thứ, đường đen ra đời chính là trọng đại lực hấp dẫn. Thậm chí đối với vương hậu vương phi Bách Việt nó còn vượt xa cả nước hoa.

Dù Đế Thiên An đem ra không ít cây lương thực có thể ăn được cùng các món ăn mới lạ, nhưng đường đen thứ này đối với tam nữ mà nói, chính là bài danh thứ nhất vị.

Không lấy gì lạ khi khay gỗ đựng ba mươi viên đường đen đã bị đám người ăn sạch.

“ Có chuyện gì thế?” Hồ Minh Châu chú ý đến Mộng Dao trên tay còn giữ ba viên đường, nhưng bộ mặt như muốn sắp khóc một dạng, nghi hoặc hỏi.

“ Mộng Dao bụng no không ăn thêm được nữa! Làm sao giờ?” Mộng Dao thương tâm vô cùng nói ra nguyên nhân.

“ Phốc xuy!” Nghe được tam nữ bất giác cười lên, hiển nhiên bị Mộng Dao manh lấy.

Đế Thiên An chen vào : “ Mộng Dao có thể đem về, sau này đói có thể ăn tiếp”

“ Đúng à! Thập ca! Mộng Dao muốn đem thêm về được không?” thương tâm cái gì đó được Mộng Dao ném lên chín tầng mây, đầy mặt tham lam mong ngóng nói.

“ Đúng là cái đồ tham ăn” Diễm Linh Cơ một ngón tay mảnh khảnh đem dí lên trán nhỏ của nàng, trêu chọc : “ tất nhiên là không được!”

“ Linh Cơ tỷ tỷ là đồ xấu xa! Thập ca, tỷ ấy khi dễ Mộng Dao” Mộng Dao non mềm thanh âm cất lên, cả thân hình nhỏ nhắn vội ôm lấy thập ca mình, xuất ra tất sát thủ đoạn làm nũng đại pháp.

“ Ăn nhiều không tốt đâu! Nó có thể dẫn đến cơ thể tăng cân nhanh, muội ăn nhiều sẽ biến thành như Tiểu Kim, bay cũng không nổi, đi cũng không được” Đế Thiên An từ tốn dỗ dành cô em gái : “ Mộng Dao có muốn trở thành như vậy không?”

“ Không muốn! Không muốn!” Nghe đến đây Mộng Dao lắc đầu liên tục, nghĩ đến mập đô đô đáng yêu Tử Kim, nàng quả thật không muốn giống như nó có cánh mà lại không bay được à.

“ Tăng cân!” Diễm Linh Cơ mày nhíu lại, xoắn xuýt hỏi : “ là thật à”

Vóc dáng cùng dung mạo là hai nữ mà bất cứ nữ nhân nào cũng chú ý, Diễm Linh Cơ cũng không ngoại lệ. Đường đen xác thực để nàng mê luyến, nhưng mà nghĩ đến việc tăng cân ảnh hưởng vóc dáng của mình, nàng đúng là thịt đau vô cùng.

“ Thiên An, ăn nhiều thứ này sẽ tăng cân ư?” Hồ Minh Châu đồng dạng quan tâm

Hồ Mỹ Nhân không nói, nhưng đôi mắt cũng thể hiện rõ, nàng đối với chủ đề này mãnh liệt muốn biết đáp án.

“ Ukm!” Đế Thiên An nhẹ gật đầu, hắn đương nhiên rõ ràng ba nữ lo lắng phương diện, cười nói : “ cho nên các nàng phải khắc chế, dùng quá nhiều sẽ dẫn đến thừa cân, năng lượng quá nhiều cũng không tốt, muốn giữ dáng vóc ổn định khi ăn xong phải tích cực hoạt động, cơ thể tiêu trừ năng lượng bên trong”

“ Sau chàng không nói sớm” Hồ Mỹ Nhân oán trách nói , trong lòng hối hận mình lúc này ăn hơn chục viên đường.

“ Chàng là cố ý đúng không?” Diễm Linh Cơ ánh mắt nguy hiểm nói, cơn thèm chưa ăn đủ của nàng đã không cánh mà bay.

“ Ha ha” Đế Thiên An qua loa cười lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK