Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tiếng sau.

Lý Tư đứng ở giữa chính điện thao thao bất tuyệt nói : “ Một con gà có chân, 1 con chó có 4 chân. Giả sử tổng số con nhỏ hơn gấp 100 lần, chỉ có 36 con và 100 chân tất cả. Nếu tất cả là gà như vậy có tổng cộng 72 chân thừa ra là 28 chân”

Ngừng một hơi Lý Tư tiếp tục nói : “ Còn dư là số chó, mà chân chó lại gấp đôi chân gà. Đem số còn lại phân nữa ra thì vừa tròn 14. Chó và gà là 36 con, chó là 14 như vậy đem bớt đi thì được 22 con. Hai con số này thỏa mãn 36 con và 100 chân.”

Đế Thiên An gật gù đả trang thì trang cho hết, bên tai lại nghe : “ Như vậy chỉ cần gấp 100 lần lên là có được số chó và gà, câu trả lời này không biết đả đúng chưa?”

“ Bộp bộp bộp” Vỗ một tràng pháo tay nhìn về Lý Tư nói : “ Chính xác, vị này không biết tên gọi là gì”

“ Tại hạ Lý Tư” Lý Tư chắp tay nói, trong lòng cảm kích lấy Đế Thiên An đây là cơ hội mà đối phương đưa cho hắn, thành công hắn danh chính ngôn thuận lấy được chức quan lớn, dù sao giúp quốc thể đoạt lại danh dự là công lớn đây.

“ Lý Tư tiên sinh đả giải được câu đố, có chơi có chịu 10 vạn hoàng kim ta sẽ chuyển cho ngài. Tiên sinh học thức uyên thâm không biết vấn đề thứ hai có thể giải đáp được không?” Đế Thiên An lên tiếng tán thưởng, còn không quên nhắc nhở Lữ Bất Vi nhớ chung chi đừng xù nợ.

“ Xì xào xì xào” Lần nữa trong đại điện âm thanh xì xào bàn tán từ đám văn vỏ triều thần vang lên, khó ai mà ngờ được Lý Tư một tên bé nhỏ quan lại có thể cứu thua một màn cho cường Tần.

Lý Tư nghe được liền nói : “ Có thể”

Trong ánh mắt mong đợi của đám người một tên nội thị nhanh chóng bước vào bên trong đại điện, trên tay mang theo một khay nhỏ trên đó đừng một chiếc dĩa cũng một hộp nhỏ khiến cho đám người đều chăm chú nhìn vào.

“ Kiến” Đám người trong đại sảnh hô lên một tiếng khi thấy Lý Tư mở chiếc hộp nhỏ ra để lộ một con kiến càng.

“ Ghê gớm, ghê gớm” Đế Thiên An tiếp tục trang bức, chắp tay thi lễ nói : “ Tiên sinh đại tài, ta sẽ dử lời 20 vạn hoàng kim sẻ chuyển đến cho ngài”

Câu đố này chính là hắn lấy từ mẫu truyện dân gian cậu bé thông minh của made in Việt Nam. “Tang tính tang! Tính tình tang! Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang ...., Bên thời lấy giấy mà bưng, Bên thời bôi mỡ kiến mừng kiến sang” gì chứ người Việt trí tuệ không kém nước nào, nếu 1 1 so lo thì đều không ngán bất cứ nước nào nhưng lại có một nhược điểm chết người đó chính là khâu làm việc nhóm.

Nếu chỉ tính một người thì người Việt, Mỹ, Nhật, Hoa... thì năng suất làm việc lẫn trí tuệ của người Việt méo sợ bố con thằng nào thậm chí có thể nghiền ép.

Người Việt Nam làm việc rất thông minh, cần cù, khi được các chuyên gia hướng dẫn thì họ biết phải làm gì và học hỏi rất nhanh và thực tế làm việc tốt hơn 3 lần so với người Nhật, nhưng chỉ là khi làm một mình. Song khi làm việc tập thể thì làm không tốt bằng người Nhật, 3 người Việt Nam mới bằng 1 người Nhật.

Nhìn Đế Thiên An rời khỏi đại điện đám quân thần thở phào một hơi đồng loạt nhìn về thân ảnh Lý Tư ở giữa đại điện, bên tai lại nghe Doanh Chính thanh âm : “ Lý Tư, lời giải câu đố này là thế nào”

Lý Tư cúi đầu lên tiếng : “ bệ hạ chỉ cần đem sợi chỉ buộc ngang hông con kiến đồng thời...”

Vừa nói hắn bắt đầu công việc của mình đem sợi chỉ mảnh buộc ngang hông con kiến càng rồi đem nó đi đến vỏ ốc, sau đó bịt một đầu bằng giấy lại bên kia bôi lấy mở để một bên chờ đợi con kiến này nghe được mùi mở bò qua mà thôi.

“Ahh” Tiếng kinh hô vang lên trong đại điện khi bọn họ thấy ở chuôi ốc con kiến mang theo sợi chỉ bò ra lổ nhỏ, phương pháp này không ai có thể nghĩ ra được đám người bội phục người ra đề đồng thời cả người giải đề lấy.

Mặc kệ đám quân thần nước Tần thế nào, Đế Thiên An liền trở về Thanh Y Lâu chuẩn bị biến động tiếp theo.

Khi mà Lữ Bất Visẽ không để yên cho mọi chuyện, xấu nhất chính là La Võng sẻ dạ tập trường hợp Thiên cấp La Võng ghé thăm hẳn có khi mà liên tục vả mặt Lữ Bất Vi.

“ Bang chủ, có người đả giải được câu đố” Ngay khi trở về Tử Lan Hiên, A Trung một tên thuộc hạ, hướng về hắn bẩm bảo.

“ Ồ” Đế Thiên An có chút kinh ngạc lên, hứng thú muốn biết được rốt cuộc là ai có thể giải đáp được hai câu đố này, chân nhanh cất bước đi đến một gian phòng.

Cũng không mất thời gian nhiều tầm gần hai mươi phút đả đi đến được một gian nhã phòng, đẩy nhẹ cửa bước vào trong.

Nhìn dáng người phía trước linh lung thon dài, một đôi đùi ngọc, tại cái kia màu xanh da trời dưới làn váy, thỉnh thoảng hiển lộ ra, hoàn mỹ cực điểm, vòng eo tiêm ấu, trong suốt không chịu nổi một nắm, nàng cái kia cao ngất núi non, càng có đánh vào thị giác lực, đem vạt áo trước cho hung hăng chống .

Cái cổ trắng ngọc tuyết trắng, hạt dưa khuôn mặt nhỏ, tinh xảo tìm không ra một tia tì vết, chỉ làm cho người nhìn một chút, đều sẽ phát ra từ nội tâm cảm thấy kinh diễm...Ba ngàn sợi tóc, tại búi tóc rủ xuống, như là thác nước, thẳng cùng kiều đồn .

“Hình dáng của nàng.
Nhẹ nhàng như chim hồng bay,
Uyển chuyển như rồng lượn
Rực rỡ như cúc mùa thu
Tươi rạng như tùng mùa xuân
Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp
Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên
Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm.
Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong.
To nhỏ vừa chuẩn
Dài ngắn vừa thích hợp
Vai như vót đẽo thành
Eo như lấy dải lụa thắt lại
Cổ trước sau thon dài
Da trắng hé lộ
Sáp thơm không cần thêm
Phấn màu chẳng cần thoa
Búi tóc cao như mây bồng
Lông mày cong thon
Môi son rực rỡ bên ngoài
Răng trắng tinh khiết ở trong
Con ngươi sáng liếc nhìn
Má lúm đồng tiền hiện trên má
Phong tư kiều diễm phiêu dật
Dung nghi tĩnh lặng nhàn nhã
Dáng vẻ nhu mì khoan thai
Tiếng nói đầy mê hoặc.
Trang phục nàng diễm lệ lạ thường không có trên đời
Cốt cách tướng mạo như trong tranh vẽ
Mặc áo lụa bừng sáng
Ngọc đeo tai toả màu biếc
Đeo lông chim phí thuý vàng làm trang sức ở tay
Kết ngọc minh châu đeo quanh người.
Rồi chợt thân thể nhẹ nhàng bay bổng làm sao
Đeo giày viễn du thêu hoa văn
Quần lụa nhẹ nhàng phấp phới.
Ẩn trong hương thơm nồng của hoa lan,
Bồi hồi dạo bước bên sườn núi”

Ngay khi Đế Thiên An đẩy cửa bước vào, ngâm nga, giai nhân bên trong cả gương mặt bất chợt đỏ thẩm hồng vân xuất hiện, ngượng ngùng khi nghe tên này đọc lên bài thơ. Đối với bài thơ này hoàn toàn quen thuộc, bởi vì chính y là người nhiều năm trước viết tặng cho mình.

Mặc dù trước đây không thiếu người ngâm thơ tặng nàng đây, nhưng mà Dược Thiên Sầu lại khác biệc, là nam tử mà khiến phương tâm nàng thẹn thùng lấy, từ lần tham dự giải đấu cờ hàng năm ở Tề quốc, đã bị tên này trêu chọc, cũng bị hắn tài hoa cho ái mộ.

Đế Thiên An nhìn thiếu nữ thẹn thùng hơn, thì cười lớn bước vào : “ Thì ra là vô song tài nữ nha, hôm nay mỹ nhân quá bước chẳng trách ngày hôm nay không khí gian phòng lại khác biệc hẳn ra, làm lòng người say mê”

“ Trang chủ, ngài lài cứ đùa” Kỷ Yên Nhiên như chuông bạc cất lời, nàng với y cũng không phải là lần đầu gặp, cũng biết tính cách đối phương thế nào.

Kỷ Yên Nhiên có thể nói chính là đương thời tài nử ở đất Ngụy, đa tài đa nghệ, văn thao vũ lược, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, năm gần 22 tuổi, một thân võ công cũng không thấp. Đây là một cái kỳ nữ, tính cách kiêu ngạo, người bình thường rất khó nhập nàng mắt, nhưng lại không thiếu uyển chuyển hàm xúc, thoải mái. Tài năng của nàng danh chấn khắp các nước.

Năm phút sau, Đế Thiên An nâng lên chung rượu nhẹ lắc, uống một hớp bên tai lắng nghe Kỷ Yên Nhiên mở lời : “ Chó hơn gà 2 chân, nếu đem chặt đi mổi thứ hai chân như vậy chỉ còn lại là chân chó mà thôi”

Kỷ Yên Nhiên lại tiếp tục nói : “ Khi đó số chân còn lại là 10000 bớt đi gấp đôi 3600 chân, thì được 2800 chân. Vì chân chó chỉ còn một nữa nên lại bớt đi một nữa được 1400. Từ đó kết hợp ban đầu đem 3600 bớt đi 1400 thì được 2200 con gà”

Đế Thiên An buông chung rượu xuống, ánh mắt lay chuyển nhìn nàng đang mong đợi từ hắn nói : “ Phép toán nàng biết từ ai”

Thiên văn con số không phải muốn trừ là trừ được, nếu như chỉ 36 con và 100 chân còn dể tính nhưng đây gấp 100 lần số chân rất lớn, trong khi thời này số đếm chỉ là nhất (1), nhị (2)...thập (10) cứ qua thập thì bắt đầu lại chẳng hạn như 11 là thập nhất, đến 100 thì gọi bách, hàng ngàn là thiên,lên đến bốn con số là vạn.

Kỷ Yên Nhiên trong thời gian ngắn như vậy muốn tìm ra kết quả trừ khi tụ tập được số lượng lớn chó gà tổ hợp không thì tìm ra được phép toán.

Quả nhiên như hắn đoán Kỷ Yên Nhiên chính là biết được phép cộng trừ cùng với con số ả rập từ người của hắn, khi mà nàng thường đến Thanh Y Lâu chơi cờ phát hiện những thuộc hạ của hắn ghi lại số sách lẫn đánh số những bàn trên đó.

Sau lại chung đụng với Lăng Sương cũng rõ hết thảy,từ lâu nàng đả giải được nhưng không có phá cục.

Kỷ Yên Nhiên ánh mắt áy náy nói : “ Yên Nhiên nhất thời tò mò biết được nó, mong công tử...”

Đế Thiên An đương nhiêu hiểu ý nàng muốn nói gì, việc tự tiện không có sự đồng ý lại học lấy kiến thức của người khác chính là đại kỵ đây.

Nhất là thời này Bách Gia tranh minh sư môn mấy thứ này đâu dể truyền ra, hơn nữa hắn trong thân phận cấm chỉ con dân không được phép đem những thứ này truyền bá ra ngoài, nếu phát hiện chính là phản quốc tội danh.

Với Đế Thiên An mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không đợi nàng nói hết mở lời : “ Trí hải vô nhai, có thể lọt vào mắt xanh của mỹ nhân, khiến ta thật vinh hạnh đây, chỉ cần nàng đừng truyền ra ngoài là được.”

“ Công tử” Kỷ Yên Nhiên gò má có chút ửng hồng lên.

Đế Thiên An tiếp tục trêu ghẹo nói : “ Cách giải của nàng có làm ta kinh ngạc, bài toán này có thể giải theo cách khác là một dạng toán, cho dù thay đổi số lượng con số như thế nào cũng có thể giải được”

Kỷ Yên Nhiên ánh mắt lấp lóe trong lòng tò mò muốn biết, lại nghe bên tai : “ nàng đã biết những con số bảng chữ cái lẫn phép cộng trừ sơ bộ” liền gật đầu.

Đế Thiên An tay vươn ra đem chiếc hộp gỗ phía trước lấy ra bút lông chấm lấy mực đen bắt đầu viết lên trang giấy nói : “ dạng toán này gọi là toán hai ẩn số”

“ Hai ẩn số” Kỷ Yên Nhiên mắt đẹp lưu chuyển.

Đế Thiên An gật đầu, tiếp tục nói : “ Gọi chó là ẩn số x, gà là ẩn số y khi đó ta có như sau : x+ y = 36. Chó có 2 chân là 4x, gà có 2 chân là 2y : 4x+2y = 100”

Kỷ Yên Nhiên như lọt vào sương mù ngưng trọng nhìn trên trang giấy trắng, mày nhíu lại tiếp tục nghe lấy : « Chọn một trong hai, đây x=36-y thay vào bên dưới (36-y) 4+2y =100 »

« Đúng rồi ngoài phép cộng trừ ra còn có nhân chia » Đế Thiên An tiếp tục giảng giải cho Kỷ Yên Nhiên.

Theo thời gian trôi đi Kỷ Yên Nhiên đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, tâm tình lên xuống kích động lẫn sùng bái có khi lọt vào bến mê sa mạc rồi lại bắt gặp ốc đảo ở đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK