Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Vô Tâm đột nhiên hành động, bóng trắng lóe lên một cái đã tới trước mặt Cẩn Tiên công công, tay phải xuất chưởng đẩy về phía hắn.

Song y chỉ việc vung kiếm chém ra một đường kiếm khí đả buộc Vô Tâm lùi lại, rồi ẩn mình vào trong huyễn cảnh, Cẩn Tiên nhận ra thủ pháp vừa rồi, nói : “ Đại Sưu Hồn Thủ!”

Trường kiếm của Cẩn Tiên công công vung lên, một luồng sương khí đánh về phía trước buộc Vô Tâm nghiêng người né đi. Lại trốn trong ảo cảnh sau đó từ phía sau tập kích, xong Cẩn Tiên đả né người qua.

Ngay đúng lúc này thân ảnh Vô Tâm nhảy bổ qua người Cẩn Tiên, đôi mắt của hắn phát sáng, con ngươi lại chuyển sang màu vàng, các cánh hoa sen nở rộ. Chính là Tâm Ma Dẫn thứ võ công khiến cả Vong Ưu cũng nhập ma.

Cẩn Tiên công công sửng sốt một chút, vội nhắm mắt, nhưng hắn chậm đả chậm, con mắt của hắn đả nhìn vào đôi mắt kia, cảm thấy như suy nghĩ toàn thân đều đang tiêu tán, đại não bên trong ký ức phủ bụi bắt đầu đổ về.

Một trận hỏa hoạn cháy suốt một ngày một đêm, người trong cả thành trì đều đang kêu khóc, cha hắn đứng trên tường thành giơ kiếm gào thét nhưng lại bị một mũi tên bắn ngã.

Hắn cảm thấy tuyệt vọng chưa từng thấy, tất cả thân nhân đều mất mạng trong trận hỏa hoạn này, thành sẽ bị phá rất nhanh, đến lúc đó thiết kỵ của Đại Lương sẽ phá tan mảnh đất này, hắn sẽ bị buộc roi ngựa vào cổ, bị kéo lê đến chết.

Nghe nói binh sĩ của Đại Lương hết sức tàn nhẫn, cho dù mình chết rồi bọn chúng vẫn sẽ lột da mình ra.... Chết đầy khuất nhục như vậy, chẳng bằng tự mình giải thoát. Hắn nhìn thanh đoản kiếm trong tay.

Chẳng thà giải thoát như vậy đi.... Một giọng nói nhẹ nhàng thốt lên.

Vô Tâm lại trốn vào bên trong huyễn cảnh, khi thấy được Thẫm Tịnh Chu lại thoát ra được, cất lời : “ Cẩn Tiên công công làm sao thế, nhìn cũng không nhìn ta một cái, sọ Tâm Ma Dẫn của ta như vậy sao?”

Thẫm Tịnh Chu đem Phong Tuyết kiếm huy lên, miệng lớn tiếng :“Phá”

Chỉ thấy sương khí ngang dọc, chùa miếu xà ngang cửa sổ thượng cũng dính vào một tầng sương trắng, sau đó nhanh chóng kết thành băng. Thậm chí huyễn cảnh do Vô Tâm tạo ra cũng bị đóng băng dừng lại.

“ Phong Tuyết kiếm Thẫm Tịnh Chu, quả nhiên danh bất hư truyền” Lôi Vô Kiệt than thở nhìn một kiếm vừa rồi.

“Năm đó Thẫm Tịnh Chu mười bảy tuổi bước vào giang hồ, đánh ra danh tiếng của Phong Tuyết Kiếm, mà nay hòa thượng này cũng đang mười bảy tuổi." Tiêu Sắt chậm rãi lên tiếng.

Đế Thiên An một bên nghe lấy, ánh mắt nhìn về bên dưới, Vô Tâm chắp hai tay, nhắm chặc hai mắt, mà Thẫm Tịnh Chu thân ảnh liền động Phong Tuyết Kiếm lao nhanh đến hắn.

Ngay khi mũi kiếm chỉ còn cách hắn một tấc Vô Tâm chợt mở mắt, tại hắn trước mặt lại hiện ra một chuông đồng to lớn ảo ảnh, Thẫm Tịnh Chu kiếm một kiếm đâm xuyên qua chuông đồng, nhưng dừng lại ở Vô Tâm trước mũi tầm 3cm.

Nhưng Vô Tâm lại chợt mở mắt, trước mặt hắn hiện lên hư ảnh chuông đồng to lớn, chiêu kiếm của Cẩn Tiên công công xuyên qua chuông đồng nhưng ngừng lại trước ngực Vô Tâm một tấc.

“Bàn Nhược Tâm Chung.” Thẫm Tịnh Chu thầm hô, nhìn lưỡi kiếm của mình bị chung vàng giữ lại, mũi kiếm cách ngực Vô Tâm hai tấc không hơn.

“Vô cùng bàn nhược tâm tự tại, ngữ mặc động tĩnh thế tự nhiên.” Vô Tâm nhỏ giọng nói, đây là Phật môn một môn tuyệt kỹ một trong, thiện về phòng ngự.

Bàn Nhược Tâm Chung thần công! một môn cũng không là La Sát Nội Đường mật thuật, mà là hắn sư phụ Vong Ưu sở truyền. Vong Ưu thiền sư cả đời không thích cùng người tranh đấu, liền dốc lòng nghiên tập một môn Bàn Nhược Tâm Chung, lấy Phật Đà lòng, ngăn cản giết hại kiếm.

Thẫm Tịnh Chu, nói tiếp : “Hòa thượng, hỏi ngươi cuối cùng có muốn đi theo ta hay không?”

Vô Tâm cười nói : “Ngài nói như vậy, thật muốn cùng ta đi trốn vậy. Hòa thượng ta đỏ mặt mất, cái tên thái giám không đứng đắn này”

Thẫm Tịnh Chu sững sốt một chút cất lên một tràng cười nhẹ, rồi nói: “ hòa thượng thú vị như vậy, giết đi thật đáng tiếc”

Lời vưa dứt cổ tay lắc nhẹ, hàn khí bức người tỏa ra xuyên thủng chung đồng của Vô Tâm, nhưng hắn cũng đả nhanh chóng ngả người xuống, huyễn cảnh do Vô Tâm tạo ra giống như từng mãnh băng tan vở.

Có điều Thẫm Tịnh Chu không ngờ được ngay khi Vô Tâm ngã xuống đôi đồng tử hắn phát ra màu vàng quang mang, thi triển Tâm Ma Dẫn mượn đại chiêu bị phá phản chiếu qua các tấm băng vở.

“ Tiêu rồi” Thẫm Tịnh Chu chỉ kịp thốt lên một tiếng, thân hình đả trúng phải Tâm Ma Dẫn của Vô Tâm.

Lần nữa chìm lại trong ký ức cũ, thấy được lúc nhỏ mình nhỏ bé.Hắn đột nhiên mỉm cười.Thần sắc trong mắt vốn từ từ tiêu tan lại ngưng tụ, ảo cảnh chậm rãi biến mất, Cẩn Tiên công công trở lại trong hiện thực, hắn nhìn kiếm trong tay mỉm cười: “Đã rất lâu rồi không nhớ lại ngày đó, khi đó đúng là đứa trẻ hèn nhát.”

Vô Tâm mỉm cười sầu thảm: “Lòng của công công vững như đá tảng.”

Thẫm Tịnh Chu đem bảo kiếm của mình để lên bàn tay vuốt ve, nói : “ Ta ở Côn Luân luyện kiếm sáu năm, từ lâu lòng đã lạnh như tuyết trên núi Côn Lôn rồi,Tâm Ma Dẫn đối với ta tới nói, vô ích thôi, hừ chết đi”

Theo cái phất tay của hắn một luồng lạch lẻo thấu xương lao đến, thân ảnh Vô Tâm nhảy lên gương mặt biến sắt khi thấy bên dưới mình hàn khí ngưng tụ thành những lớp gai băng nhọn, rồi từ bên dưới vở nát một luồng lạnh lẽo hàn khí bức người lao đến hắn.

“ Đang” một tiếng chuông vang lên theo hai tay Vô Tâm chắp lại, hư ảnh chung vàng hiện ra ngăn đón lấy, nhưng lần này chung vàng cũng bị hóa thành băng chung, thân ảnh của Thẫm Tịnh Chu từ lúc nào đả xuất hiện ở phía trên lưng Vô Tâm trên tay Phong Tuyết Kiếm chém xuống.

“ Ầm” Vang dội tiếng nổ vang lên, băng vụn văng khắp nơi trong không gian, chỉ thấy nguyên bản vị trí Vô Tâm sau lưng một đôi song nhận tử sắc chặn lấy hàn khí, kịp thời hóa giải một kích nguy hiểm cho Vô Tâm.

“ Muốn giết hắn, đã hỏi qua ta chưa” Đế Thiên An xuất hiện chặn lại một kích.

Đế Thiên An tiếp tục nói : “Chậc chậc chậc, nếu mà ngươi đổi một bộ y phục nữ tử, thêm một chút trang sức , khó mà phân biệt được đây, tiểu Vô Tâm hắn đả là thái giám còn đem nữ nhân ra quyến rũ thật là ngu à, nếu như đổi lại thân ảnh của Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt biết đâu nhân gia đả thần hồn điên đảo đây”

“ Muốn chết” Thẫm Tịnh Chu nộ lên khi mà đối phương chẳng xem hắn ra gì, dù hắn là thái giám đi nữa nhưng địa vị hiện giờ bất cứ ai cũng phải cung kính, cả người nội lực tuôn ra hàn khí lạnh lẽo ngưng tụ.

“ Ầm ầm” Thêm hai tiếng nổ vang dội đinh tai nhứt óc vang lên, chỉ thấy ngay khi Thẫm Tịnh Chu thu kiếm về một cơn bão tuyết lạnh lẽo ập đến người Đế Thiên An, ngay lập tức Tụ Khí Thành Nhận lưỡi đao trên tay hắn thúc dục chém mạnh về phía Thẫm Tịnh Chu, đem chặt đứt đi bảo tuyết.

Hơi lạnh tràn qua đem vô số kiến trúc nơi này đóng thành băng tinh, giá lạnh nhiễm lên người Đế Thiên An không một chút ảnh hưởng.

“ Ngươi là ai?” Thẫm Tịnh Chu nhìn về thân ảnh Đế Thiên An mũi chân đạp lên một thanh gai băng nhọn hoắc, vừa rồi giao thủ hắn chính là bị một đạo tử khí bức lùi ra sao, chỉ một chiêu giao thủ cho hắn biết được đối phương thực lực không kém hắn chút nào.

Đế Thiên An thu lại song nhận, từ bên hông rút ra cơ quan quạt ngọc, phe phẩy tạo hình lên tiếng : “ nếu ngươi đả thành tâm muốn biết, thì ta từ bi nói cho ngươi hay.Thiên hạ người như rồng như phượng, thế gian chỉ có một Đế Thiên An, thiên hạ vô song công tử, Mỹ Nam phái môn chủ chính là”

“ Ai” Trên lầu Tiêu Sắt thở dài một cái.

Lôi Vô Kiệt đem tay lên sờ cằm nói : “ Tiêu Sắt ngươi nói ta so với hắn ai giới thiệu khí thế hơn”

“Đế Thiên An, thiên hạ vô song công tử, Mỹ Nam phái môn chủ ” Cẩn Tiên công công nhìn nam tử phía trước phe phẩy quạt ngọc.

“ Đừng nhìn ta, ta chỉ hứng thú mỹ nhân, thái giám như ngươi ta không ưa thích, ngàn vạn lần đừng tơ tưởng ta.” Đế Thiên An cười cười đáp.

Vô Tâm lùi về sau nhìn Cẩn Tiên công công sát khí bức người, một tay lại chém ra kiếm khí lạnh lẽo nhưng bị y dể dàng né đi, thân ảnh tung người lên mũi kiếm đâm thẳng về yết hầu, song Phong Tuyết kiếm lại bị quạt ngọc nhẹ nhàng chặn lại.

“ Bành” Chỉ một cước thân ảnh Cẩn Tiên bị bức lùi về sau, cả người trượt dài trên mặt đất.

“ Khí lực mạnh quá” Cẩn Tiên nhìn cánh tay mình khẽ run khi chỉ một cước vừa rồi để cho hắn kinh sợ, gương mặt ngưng trọng nhìn về lòng bàn tay của y ngưng tụ màu tím khí cầu.

“ Uỳnh Uỳnh Uỳnh Uỳnh” Chỉ thấy từ bên dưới mặt đất ngay khi quả cầu tím biếc dung nhập vào lòng đất, từ bên dưới mọc lên vô số lưỡi đao tím biếc đem mặt đất cày xới khiến Cẩn Tiên không ngừng né tránh.

“ Tiêu Sắt, đây là công pháp gì” Lôi Vô Kiệt đứng trên đài cao nhìn lúc này Đế Thiên An thu lại quạt ngọc, hai tay tụ khí hình thành hai lưỡi đao tím biếc dài đến gần chục mét to lớn, gương mặt há to ra.

“ Không biết” Tiêu Sắt trong lòng cũng bài sơn đảo hải không thôi, võ công mà Đế Thiên An bày ra để cho hắn khiếp sợ, khi mà những thứ võ công này hắn không hoàn toàn biết đến.

Hai người công qua thủ lại, nhưng người quan chiến đều thấy rõ được Đế Thiên An áp đảo Cẩn Tiên công công. Mỗi một lần song nhận va chạm, thân ảnh của Cẩn Tiên đều bị đánh lùi về sau.

“ Không hay” Tiêu Sắt kinh hô lên một tiếng, khi thấy trên không trung Cẩn Tiên công công bị song nhận của Đế Thiên An chặt đẩy đến gần mình, vẻ ngoài của hắn hiển nhiên sẻ không dấu được Cẩn Tiên.

Quả nhiên hắn thấy được con mắt y mở lớn, xem thấy phản ứng này hắn chỉ có thể thở dài một cái. Chỉ mấy giây sau hắn bị Lôi Vô Kiệt thốt một tiếng kéo về thực tại, chỉ thấy Đế Thiên An dưới đất đả xuất hiện phía sau Cẩn Tiên, song nhận hung hăn chặt mạnh xuống, bức Thẫm Tịnh Chu rơi xuống lại mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK