Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc gia thống lĩnh Thanh Kiếm muốn ngăn lại Bạch Hổ cơ quan rơi vào tay địch, song bất quá hắn đánh giá cao lực lượng của mình, chỉ một kích không những không tiến lên được mà còn bị đẩy lùi.

“ Hừ!” Thiên Trạch hừ lạnh ném mạnh hung binh của mình.

Họa Kích Huyết Long Mâu bắn mạnh về một khung Bạch Hổ, tực tiếp đem khớp đầu đoạn đi, ba tên điều khiển Mặc gia đệ tử rơi ra ngoài lăn lốc ở trên mặt đất.

Còn chưa kịp hồi thần, một cái bóng đen đã phủ lên thân ảnh.

“A h!”cả ba đồng tử co rút thần sắc sợ hãi khi thấy được một hình thể to lớn.

Minh Xà không một chút dơ dự, miệng lớn há xuống đem lần lượt 3 tên Mặc gia đệ tử nuốt sống.

“ Đi!” Lục Chỉ Hắc Hiệp quan sát tình hình, nhanh chóng hạ quyết định, nếu không rời đi còn ở lại nơi này các đệ tử chỉ hy sinh vô ích.

Lời hắn vừa ra các thống lĩnh cùng Bạch Hổ cơ quan thoát khỏi chiến trường.

“ Vù!!”

Một luồng dao động trong không khí từ xa truyền lại, chỉ thấy trên bầu trời một đầu chim khổng lồ bay lên trên, đặc biệc nó đều làm bằng gỗ hiển nhiên cũng là Cơ Quan Thú một loại, Tứ Linh Thú khác của Mặc gia- Chu Tước.

“ Bệ hạ, có cần truy sát chăng?” Mông Ngao dục ngựa lại gần lên tiếng dò hỏi, chờ đợi mệnh lệnh của Thiên Trạch.

“ Không cần! chỉnh đốn đội hình công đánh Thọ Xuân” Thiên Trạch không có truy kích Mặc gia, nói xong nhảy đến Minh Xà trên.

“ Bệ hạ có lệnh! Công đánh Thọ Xuân” Mông Ngao cao giọng hô, sau đó dẫn người mà đi trước.

Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh lập tức đuổi theo soái tướng của mình.

Thiên Trạch mở ra Thần Ma Thái Cực Đồ dời hết thân xác lẫn binh khí dưới chiến trường vào bên trong, đến khi giải quyết hết thì nhảy đến Hắc Long trên.

Khu Thi Ma, Vô Song Quỷ rất nhanh theo chủ tử mình nhảy lên Hắc Long.

Liền sau đó lấy Hắc Long đi trước, đại quân Đại Việt nối gót theo sau.

Sở quốc có bề dày lịch sử hơn ngàn năm, từ Xuân Thu đến Chiến Quốc đã là chư hầu mạnh mẽ, đất đai rộng lớn binh hùng tướng mạnh. Nhưng theo Thiên Trạch phát lệnh công Sở, thổ địa nước Sở không ngừng mất đi.

Bách Việt như tằm ăn lá, thế không thế đở một đường bắc tiến, không một tòa thành nào một chi quân nào có thể chống đở trước Thiên Trạch thế công như vũ bảo.

Nguy nan của Sở quốc không chỉ đối mặt với đại quân chính quy của Bách Việt, mà còn phải đối mặt với các thế lực nương nhờ Bách Việt khác. Chẳng hạn như U tộc từ mặt đông đánh qua, Âm Quỳ phái trà trộn trong giang hồ quấy nhiễu, các thế lực cát cứ một phương trên đất Sở.

Hoặc Tần quốc, Bắc Ly, Hàn quốc, Tây Hạ, Triệu quốc, Ngụy quốc.... các nước nhân cơ hội chia một chén canh xen vào.

Sở quốc bị nhiều thế lực xâu xé cuối cùng từng bước từng bước suy tàn.

Hiện giờ đã vào tháng tư, Việt đánh Sở đã qua ba tháng, Sở quốc mỗi ngày đều đón nhận hung tin.

Sở Khảo Liệt vương lúc này so với trước kia tiều tụy vô cùng, tại vương tọa của mình mà đứng ngồi không yên.

“ Báo!” một tên Sở quân vội vả từ bên ngoài chạy vào trong chính điện, cung kính quỳ gối xuống hành lễ : “ bẩm báo đại vương, Bách Việt đại quân đang tiến về đô thành”

“ Cái gì!” Sở vương thất kinh.

Không chỉ hắn mà cả triều thần cùng hoang mang lên, trong mấy tháng nay Việt Đế vũ dũng ai nấy nhận tin mà cũng kinh sợ khiếp vía.

Hoàng Yết vội nói “ Bệ hạ! Thọ Xuân không thể giữ được, xin người mau di giá”

Chưởng quản 150 vạn quân trong thành, Gia Cát Thần Hầu nói : “ bệ hạ Việt Đế vũ dũng, thiên hạ không ai cản được, có Bá Đạo Công Thâu Gia Cơ Quan Thú công thành chỉ là sớm muộn, xin ngài di giá bảo toàn long thể”

Sở Khảo Liệt vương lo cho mạng mình liền đồng ý ngay, không nói một lời rời khỏi chính điện để thuộc hạ lo liệu phần sau.

Chừng mười phút sau, Sở Khảo Liệt Vương từ chính điện leo lên một khung xe ngựa xa hoa, đi trong hộ tống của Cấm Vệ Quân rời khỏi hoàng cung, một đường theo cổng bắc rời khỏi Thọ Xuân.

Vì quá gấp gáp cho nên Sở Khảo Liệt Vương cũng không đả động gì đến hậu cung của mình, chỉ mang theo quốc khố quân lương, một ít trọng thần cùng hoàng hậu Lý thị cùng hai cái con trai nhỏ vội vả rời đi.

Tuy nhiên đô thành không phải không có ai chưởng khống, Gia Cát Tiểu Hoa là tổng giáo đầu của 150 vạn quân, là người ở lại đoạn hậu.

“ Chuyện gì xảy ra vậy?”

“ Đó là Cấm Vệ Quân!”

“ Lẽ nào Việt Đế đánh đến rồi”

“ Cái gì?”

“ Mau! Mau kiếm chổ trốn nhanh!”

Sở Khảo Liệt vương di giá ra khỏi thành hiển nhiên gây ra động tĩnh không nhỏ, một số bách tính ven đường chứng kiến Cấm Vệ Quân như rồng rắn rời đi, bất đầu to nhỏ nghị luận không ngớt.

“ Rầm! rầm! rầm!”

Sở Vương rời đi được nửa tiếng, vó ngựa tề minh kéo lên bụi mù từ trước công nam Thọ Xuân, một chi đếm không hết quân mã, cờ hiệu san sát kéo đến càng ngày càng gần.

“ Đến rồi!” thủ thành binh sĩ nhìn thấy đoàn người phía trước không ít kẻ nuốt nước bọt, có phần sợ hãi.

Dù sao hung danh của Thiên Trạch quá thịnh, sự tích của hắn quá thần, Đế thành lại như chốn thần tiên, một cái có thể diệt hơn trăm vạn quân sắp mang quân đến đồ thành ai mà không lo không sợ chứ?

“ Trời ơi! Con rắn đó” không ít binh sĩ kinh hoảng.

Dẫn đầu không ai khác là Thiên Trạch, Minh Xà hình thể dọa người băng băng trườn trên mặt đất, từ xa đã để cho chúng nhân trong Thọ Xuân kinh sợ.

Cho đến khi cách cổng thành ngàn mét theo Minh Xà dừng lại, chi quân phía sau bắt đầu ghìm lại tốc độ.

“ Chúng ta nên làm gì đây?”

“ Áng binh bất động, chờ thời cơ chúng ta hổ trợ mở cổng thành, có thể lập được đại công lớn”

“ Đồ ngu! Việt Đế còn phải cần mở cổng thành ư? ta nghe nói y chỉ cần một tiễn đã hủy đi cổng thành rồi”

“ Chạy mau! Đánh đến đô thành rồi”

“ Thì ra là Sở vương bỏ trốn!”

“ Sở vương chạy rồi chúng ta thế nào đây?”

Càng ngày càng nhiều thanh âm náo động trong Thọ Xuân, từ các kiến trúc cao mà thấy được bên ngoài tường thành Thọ Xuân, bách tính trong thành nhốn nháo, kẻ hoảng sợ mang theo gia quyến chạy đi, kẻ thì kiếm chổ trú ẩn cũng có kẻ mưu tính làm loạn trong đô thành....

“ Các ngươi ở đây chờ lệnh!” Thiên Trạch lớn tiếng hạ lệnh, cũng bất quản đám người khinh thân mà đến trước cổng thành.

“ Bắn tên!” thủ thành binh sĩ trên nhìn thấy người đến hốt hoảng hạ lệnh.

Theo một lệnh này mưa tên trút xuống không ngừng.

“ Graooo!”

Long ngâm vang vọng, song long thả ra thần lực đem vô vàn mủi tên bắn xuống đều bẻ gãy nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK