Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc trời sắp tới bình minh, giữa bầu trời rơi xuống một tầng sương mù, nhượng tất cả xung quanh có vẻ có chút mông lung huyền ảo.

"Mọi người xem kìa" một tên Hạng thị đệ tử lên tiếng, ánh mắt của mọi người hướng về hắn chỉ phương hướng nhìn lại, mênh mông sương mù bên trong, có yếu ớt ánh sáng lấp lóe, có một cái thân ảnh mờ nhạt đứng tại đó trong.

Này ánh sáng gần rồi, mọi người mới thấy rõ là một cái mười một mười hai tuổi bé gái, trong tay nàng nhấc theo một chiếc đèn lồng.

Tiểu cô nương kia một thân màu cam váy ngắn, mái tóc sơ thành hai cái bím tóc, lỗ tai trên mang theo tinh xảo thủy tinh trang sức. Trên mặt thiển cười tủm tỉm, da quang trắng hơn tuyết, hai mắt tự một trong suốt thanh thủy, như nước trong veo ở mọi người trên mặt xoay một cái, quả thực là linh động phi thường.

"Dung tỷ tỷ hiện đang cứu trị một người trọng bệnh, cho nên mới để cho ta tới nghênh tiếp các vị.Mong rằng các vị đại ca tiền bối thứ tội." Cô bé này không chỉ có khí chất cao quý dung nhan thanh lệ, liền ngay cả âm thanh cũng là nhu hòa trong mang theo lanh lảnh, hảo như minh ngọc trai rơi mâm ngọc, không nói ra được xinh đẹp khả nhân.

Phạm Tăng Hạng Lương vừa nghe đại hỉ, Phạm Tăng nhảy xuống ngựa xe, tiến lên phía trước nói: "Hóa ra là bạn của Mặc gia, thực sự là quá tốt rồi."

"Ta họ Cao, tên Nguyệt, mọi người có thể gọi ta Nguyệt Nhi." Tiểu cô nương nhẹ giọng cười nói.

“Mấy năm không đến y trang, không ngờ Dung cô nương có một muội muội đáng yêu như thế này” Hạng Lương cất lời.

Mà Thiên Minh từ khi thấy Nguyệt Nhi xuất hiện thì mắt sáng lên, lập tức dò hỏi Thiếu Vũ bên cạnh : “ Này cô bé Nguyệt Nhi kia là ai thế,còn Dung cô nương kia là thế nào?”

“ Ngươi hỏi han kỹ như thế làm gì?” Thiếu Vũ lên tiếng, sau đó tiến nhập theo Nguyệt Nhi đi về phía trước, vừa đi vừa giải thích cho kiến thức hạn hẹp ở sau :“ Mặc Gia là môn phái trượng nghĩa nhất trong Chư Tử Bách Gia, tổ sư gia Mặc gia và Sở gia chúng ta có giao tình nhiều năm. Trong cuộc chiến phản Tần thế lực thì Mặc Gia và Sở gia chúng ta là hai lực lượng trung kiên nhất. Kính Hồ Y Trang là một cứ điểm bí mật của Mặc Gia. Nếu không có Mặc gia dẫn đường, người bình thường không thể nào tìm được.”

Thiếu Vũ vừa đi vừa giải thích cho Thiên Minh, sau đó nhảy xuống một chiếc thuyền nhỏ, về phần Cái Nhiếp đã được khiên cán mang theo: “Hiện giờ Tần quốc truy lùng gắt gao mọi người cần thận”

Ban đêm trên mặt hồ nổi lên sóng ánh sáng đá lởm chởm, Thiên Minh một bên nghe Thiếu Vũ nói chuyện, lại nhìn lên trên trời ánh sao sáng, hắn cảm giác cực kỳ xinh đẹp.

Ngược mặt trăng ánh sáng hồ nước nổi lên từng đợt khói xanh, cho người ta một loại tựa như là tiến vào Thiên Giới đồng dạng chỗ thần kỳ, chung quanh mây mù mịt mờ, lại thật giống như là cảm giác không chân thật.

Thiếu Vũ lại nói tiếp : “Ở đây còn có một cô nương bất phàm, niên kỷ cô ấy chẳng lớn hơn ta bao nhiêu nhưng lại là thần y nổi danh của Mặc gia, cô ấy họ kép Đoan Mộc đơn danh một chữ Dung ”

“ Hả” Thiên Minh kinh ngạc, trong đầu thầm loạn lên: “ Một người điếc “Lung” mà có thể là thần y sao, vui thật”

Qua đi gần mươi phút, Hạng Lương chậm rãi vươn vai xoay người, nhìn một chút hiện ra ngân bạch sắc sắc trời, nhớ lại nguy hiểm đã qua cảm thán nói: "Trời sắp sáng rồi, cuối cùng cũng qua được đêm nay..."

Mọi người cùng nhau gật đầu, cẩn thận nhớ lại không lâu trước như là một cơn ác mộng, đàn sói hung tàn Thương Lang Vương truy sát, chỉ sợ cả đời đều ký ở trong lòng.

“Nguyệt cô nương tuy tuổi nhỏ, nhưnglại là trợ thủ đắc lực của Đoan Mộc cô nương, cũng là một cô nương bất phàm.” Thiếu Vũ đối với Cao Nguyệt cất lời khen ngợi.

Hắn vừa nói xong, một mình ngồi ở mũi thuyền Nguyệt Nhi, nhẹ nhàng chuyển động đèn lồng đỉnh chóp, sau đó xốc lên cái nắp, từng con từng con đom đóm liền từ bên trong bay ra, nguyên lai này đèn lồng nguồn sáng dĩ nhiên là những này con đom đóm nhỏ trên người tản mát ra, không trách vừa nãy nghe thấy đập cánh âm thanh.

Ánh sáng đom đóm từ trong đèn lồng bay ra, chiếu vào trên thiếu nữ thanh lệ mặt trứng ngỗng , cấu thành một bức kỳ diệu cảnh tượng.

Thiếu Vũ lại khen ngợi: "Mặc gia thực sự là một môn phái thần kỳ, nơi đâytoàn những thứ kỳdiệu."

Thiên Minh ánh mắt tất cả đều rơi vào Nguyệt Nhi trên người, thành đàn đom đóm từ đăng trong lồng bay ra ngoài, ở Nguyệt Nhi bên người chiếu rọi xuất điểm điểm ánh huỳnh quang, lông mi thật dài rung động, không nói ra được xinh đẹp đáng yêu.

Sắc trời dần dần trở nên sáng ngời, thoải mái chập trùng dãy núi như ẩn như hiện, từng con từng con thuỷ điểu dán vào mặt nước bay qua, rơi vào mặt nước trong nháy mắt nắm lên một cái cá nhỏ, lập tức đập cánh bay đi.

Sóng nước dập dờn, rõ ràng trong nước rong dáng dấp yểu điệu, lẳng lặng ngồi ở mũi thuyền Cao Nguyệt lại như khí chất cao quý che giấu không được trong lòng tịch liêu cô độc.

“Nhanh, phía trước đã đến.”

Mọi người không kiềm hãm được tăng nhanh tốc độ, từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ rất nhanh lướt qua mặt hồ, dừng ở đảo giữa hồ lên tiểu bến tàu trước.

Cả hòn đảo nhỏ bao phủ ở đại trong sương, chỉ có tiểu đảo trên không lộ ra vàng rực rỡ ánh mặt trời, ngờ ngợ có thể nhìn thấy tiểu đảo trung ương là một toà thấp bé gò núi, mặt trên đủ loại cổ tùng cổ bách, liên miên không dứt dãy núi hướng về phương xa lan tràn, gò núi bị sương mù nhẹ nhàng bao phủ, lộ ra một luồng thần bí.

Dưới chân núi có xây một tòa đình viện, bốn phía là cành cây làm thành ly ba tường, bên trong là mấy gian cỏ tranh phòng, đây chính là Mặc gia cứ điểm một trong, thần bí khó lường Kính Hồ Y Trang.

Thật ra nó vốn không phải là Mặc gia cứ điểm, chính xác là Y gia. Nhưng từ khi Niệm Đoan bị Đế Thiên An ngoặc chạy thì nơi này cũng chuyển qua, dưới sự cố ý an bài trở thành Mặc gia một cái cứ điểm.

“Chư vị đại ca tiền bối mời đi theo ta.” Cao Nguyệt trước đi về phía trước dẫn đường, đem mọi người dẫn tới một mảnh ngắn gọn nhã trí, tràn ngập tự nhiên hơi thở tiểu trước nông trang.

“Sao ta chẳng đọc được những chử trên kia?” Thiên Minh bị y trang trước một khối tràn ngập Yên quốc chữ viết thẻ gỗ hấp dẫn lực chú ý.

Thiếu Vũ liền giải thích cho Thiên Minh, nói “ Đây là văn tự của Yên quốc trước kia, từ khi Tần quốc thống nhất văn tự thì nó đã bị cấm rồi. Có điều ở đây chẳng cần để ý đến pháp luật nước Tần”

“ Trên đó viết gì thế” Thiên Minh dò hỏi

Thiếu Vũ giải đáp :“Đây là quy củ y trang mà Đoan Mộc Dung cô nương đặt ra, gọi là ba điều không cứu.”

“Ba không cứu?” Thiên Minh nghi hoặc không rõ mấy chữ này hàm nghĩa.

Một bên Nguyệt nhi nhìn thấy Thiên Minh dáng vẻ, nhịn không được cười ra tiếng, nàng mở to mắt to nháy nháy, cười nói : “Dung tỷ tỷ nàng y thuật cao minh, nhưng có ba loại người, tỷ ấy sẻ tuyệt đối không chữa trị: Thứ nhất người nước Tần không cứu. Thứ hai, không cứu người họ Cái. Thứ ba,đó là không cứu những người tranh hùng háo thắng, tỷ kiếm bị thương”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK