Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả thân thể Vũ Canh mất đi nơi bám trụ, liền rơi xuống.

Đúng ngay lúc này, một cái bàn tay phóng nhanh duổi xuống bên dưới tóm lấy Vũ Canh, người bắt lấy là Khương Thượng.

Nhưng hắn thân thể cũng đả ngả xuống hố sâu, chỉ còn mổi đôi chân còn ở lại.

Song hắn không có rơi xuống, bởi A Thạch đả kịp giữ đôi chân của hắn lại, sau đó dùng sức kéo lên.

A Kim cùng Lưu Si bình tâm lại đến mép hố sâu hợp lực với Khương Thượng kéo lấy Vũ Canh lên.

Tiếng hét thất thanh của Bạch Thái vẫn vang vọng trong cái hố sâu, truyền đến tai đám người ở đây.

“ Nguy hiểm quá!” Vũ Canh thoát khỏi hiểm cảnh, mồ hôi tuôn ướt người.

A Thạch nhìn xuống cái hố sâu đen tối kia, khuôn mặt lo lắng : “ Bạch Thái bị rơi xuống hố sâu rồi, làm sao giờ”

“ Cái hố này không thấy được, cô ấy chỉ e....” A Kim lấp lửng nói.

Không cần nói tiếp đám người cũng biết đến tình cảnh nguy hiểm của Bạch Thái, rơi xuống cái hố sâu như vậy cho dù không chết cũng bị gãy chân tay à.

Khương Thượng nói : “ chúng ta mau nghĩ cách cứu cô ấy! mau kiếm sợi dây thừng, chúng ta thử xuống bên dưới xem!”

Chủ ý này vừa ra, sáu người liền đem sợi dây thừng một trong những dụng cụ khai khoáng từ gùi trúc đan thành lấy ra, rồi đem nối lại với nhau thành một sợi dây thừng dài hơn.

“ Được rồi đấy!” Vũ Canh thắt xong sợi dây thừng cuối cùng của mình, rồi nói : “ để ta xuống thử xem, các ngươi ở trên giữ chặt”

Đây là chuyện nguy hiểm đến tính mạng, sơ xảy là hắn chết không toàn mạng. Nhưng Bạch Thái có ân cứu mạng với hắn, bản thân lại chiếm thân xác của chồng nàng ta, cho nên về tình về lý hắn đều thiếu nợ Bạch Thái cả.

“ Được” A Thạch lên tiếng, hắn đem dây thừng quàng lên tay mình rồi bước về sau.

Khương Thượng đi đến trước người A Thạch, rồi hai tay siết lấy dây thừng, nói : “ A Cẩu ngươi an tâm đi, chúng ta ở trên sẻ giữ chặt”

A Cẩu gật đầu đem sợi dây thừng của sáu người quăng xuống cái hố sâu.

Hố đen thâm sâu bên dưới.

Bạch Thái cả người ở trong hắc động thâm uyên rơi xuống, hoảng sợ bất lực không thể vùng vẩy được, chí có thể la hét.

“ Ầm”

Một tiếng nổ vang vang lên, từ dưới sâu bên dưới giống như một thứ gì đó nổ tung, không lâu sau một cơn đỏ hồng quang mang bay vụt lên phía trên, xé rách cái đem tối thâm uyên, kèm với đó là nóng bỏng khí tức khủng khiếp lan tỏa trong không khí.

Nháy mắt đem không khí xung quanh đo đốt ấm lên.

Bạch Thái kinh sợ không thốt thành lời, nàng muốn thoát khỏi cái thứ quang mang kia bắn lên trên, nhưng mặc sức nàng vùng vẩy cuối cùng chỉ có thể buông xuôi, để không khí có phần nóng bức phả vào gương mặt mình.

“ Chết cũng tốt! A Cẩu muội đến tìm huynh!” Bạch Thái nỉ non lên, chờ đợi tử vong ập đến mình.

Đột ngột, ngay tại vị trí của Bạch Thái lóe lên một cái vầng quang mang tím vàng, đem cơ thể Bạch Thái rơi tự do tiếp lấy.

“ Ta.... ta chết rồi ư?” Bạch Thái nhắm tịt mất lại, lẩm bẩm.

Nhưng chờ đợi vẫn không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không có bất cứ đau đớn gì cả, ngược lại có thứ gì đó quang mang dập dờn trước người nàng, không có đau đớn mà ngược lại đó là ấm áp.

“ Muội làm sao lại đến đây chứ! Có biết là nguy hiểm lắm không?”

Một cái thanh âm trầm bỗng quen thuộc rơi vào tai Bạch Thái.

“ Ca ca” Bạch Thái nhận ra cái thanh âm này vui mừng thốt lên, vội vở con mắt mình ra nhìn lấy.

Nhìn một cái nàng liền ngây dại.

Kia hoàn toàn không phải là ca ca của nàng như nàng quen biết.

Một đầu tóc dài rực rở như hỏa diễm đang thiêu đốt xỏa tung, vẫn là cái gương mặt tuấn lãng không một chút góc chết kia. Nhưng một đôi đồng tử như sao trời phát sáng trong đêm, tại con mắt trog có những vòng tròn màu vàng cùng những chấm đen phân bố trên đó, còn có cả những bông hoa xếp chông lên nhau tại con ngươi.

Cả linh hồn của nàng cứ như bị đôi nhãn đồng lại hút mất, để rồi trầm mê lạc lối vào tận sâu thâm uyên vậy.

Nhưng còn chưa hết, một đôi cánh chim xinh đẹp từ phía sau lưng mọc lên, đôi cánh tím vàng phủ bọc lấy quang mang tím vàng.

“ Xem ra bị dọa ngốc rồi” Đế Thiên An cười nói.

Tâm niệm khẻ động Đế Viêm thoát ly ra ngoài hấp nạp lấy hỏa nguyên tố trong lòng dung nham mới phun lên, lại khống chế đem lớp dung nham đả chết hay đá tảng gần đó chẹn lấp lại cái hố mà hắn phá ra.

Làm xong mang theo Bạch Thái bay nhanh lên phía trên, chân thân cũng nhanh thu hồi trở về nhân dạng.

“ Đám các ngươi gan cũng lớn nhỉ” Đế Thiên An thân hình phiêu phù ở không trung, nhìn thấy được Vũ Canh cái miệng cắn lấy ngọn đuốc, hai tay nắm giữ dây thừng đang đu xuống dưới hang sâu.

Đột ngột thanh âm vang lên cũng dọa cho Vũ Canh cũng như đám người ở trên một trận, làm cho vài kẻ tim đập chân run.

Song Vũ Canh từ nhỏ đã ngang ngạnh, gan lớn hơn người, luận về độ dũng cảm tuy là đứa bé nhỏ tuổi nhất trong 6 người nhưng lại là về nhất về khoảng này.

“ Là hắn” Vũ Canh trong đầu hô lên một cái, thầm thở phào một hơi lẫn vui mừng.

Đế Thiên An mang lấy Bạch Thái rất nhanh bay lên trên không, vẫn công chúa ôm lấy nàng đặt chân xuống nền đá dung nham.

“ Đại ca! Bạch Thái”

A Thạch đám người chứng kiến hai cái thân ảnh kia vui mừng thốt lên.

Đế Thiên An không trả lời, thân ảnh nhanh đến một cái tảng đá mà ngồi xuống, đặt lấy Bạch Thái lên đùi mình, cười nói : “các ngươi không ngũ lại chạy đến chổ của ta, gan cũng lớn nhỉ”

Vũ Canh lúc này đả leo lên thoát khỏi hố sâu, dù sau hắn chỉ mới xuống chưa đến 2 mét hơn mà thôi. Cho nên cũng chẳng mất bao lâu.

“ Tốt quá! Bạch Thái không sao rồi” A Thạch mừng rỡ kêu lên.

Khương Thượng đi đến gần cười nói : “ đại ca biến mất mấy ngày, Bạch Thái cô ấy lo lắng nên mới đi kiếm huynh, chúng ta nghe được cũng không an tâm cho nên đi trợ giúp lấy.”

“ Đại ca, huynh đúng là lợi hại” A Kim cùng Lưu Si sùng bái nhìn.

Đế Thiên An một tay vuốt cái đầu nhỏ của Bạch Thái, sau đó búng nhẹ lên tráng nàng, cười nói : “ lần sau đừng làm việc nguy hiểm như vậy nữa biết chưa?”

“ Vâng!!” Bạch Thái đáp, nhưng con mắt vẫn nhìn chằm chằm Đế Thiên An, nàng có thể khẳng định những thứ vừa rồi nàng thấy không phải là ảo giác.

“ Ca.... huynh....” nàng còn chưa nói hết đôi môi đả bị một ngón tay chặn lại.

Đế Thiên An nháy mắt, nói : “ đây là bí mật nho nhỏ của ta, muội giữ giúp ta nhé”

Bạch Thái khẽ gật đầu, trong lòng cảm xúc ngổn ngang lên, nhất thời không cách nào yên bình được.

Cái ngoại hình kia của Đế Thiên An nàng có thể khẳng định, vị ca ca của mình không phải là người phàm được.Tuy nàng chưa từng gặp qua Thần Tộc, nhưng nàng cho rằng y chính là Thần tộc cao quý.

Nhưng nàng không rõ, Thần Tộc luôn xem thường nhân loại, coi nhân loại là sinh vật hạ đẳng. Mà nàng chính là tầng lớp nô lệ thấp kém nhất trong giai tầng nhân loại, ấy vậy mà Đế Thiên An lại nhận nàng muội muội.

Để cho nàng vui mừng lẫn sợ hãi, có tự ti lẫn bất an, cũng như sinh ra một tia xa lạ kính sợ.

“ Bí mật!” đám người Khương Thượng thầm hô lên, ánh mắt quan sát lấy hai người.

A Kim mở lời nói : “ Thiên An đại ca, huynh làm sao ở dưới cái hố sâu kia vậy?”

Lưu Si hỏi : “ cái động này là đại ca đào ư?”

Khương Thượng thì hiếu kỳ : “ huynh làm sao mà lên được vậy?”

A Thạch thì hàm hậu một bên nhìn, nhưng ánh mắt hiếu kỳ hắn cũng muốn biết.

Đế Thiên An không có trả lời mấy người này vấn đề, nhìn Bạch Thái nói : “ mấy ngày nay ta dưỡng thương không để ý lắm, có đói bụng không?”

“ Có” nhất thời nàng trả lời theo quán tính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK