Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất là hiện tại Thất Tuyệt Đường lớn mạnh thành hắc bang lớn nhất trong thành, có kẻ tuyệt đối không muốn hắn sống tốt.

Vệ Trang tiếp lời : “Ngươi Thất Tuyệt Đường không tính thất bại, nhưng cũng không thể nói là thành công.”

Đối với Tân Trịnh thành chuyện lớn chuyện nhỏ, Vệ Trang có cho mình tinh báo riêng rõ ràng lấy, cho nên tại định ngày hẹn Đường Thất thời điểm, mới cố ý lựa chọn nơi này.

“ Từ tình hình tháng trước xem ra Độc Hạt Môn chuẩn bị qua cầu rồi” Vệ Trang âm thanh như cũ lạnh nhạt nói.

Đường Thất cười nhạt nói : “ Xem ra Độc Hạt Tử đả tìm được chổ chống lưng rồi”

“ Phủ tướng quân, ông cũng nhanh chân thật » Vệ Trang tán thưởng : “ Thời gian ngắn như vậy hấp thu 20 bang phái lớn nhỏ, Thất Tuyệt Đường cỏ lẻ nên đổi tên thành Thất Mãn Bang, Cửu Mãng Bang được rồi”

Trước đây trong các hắc bang trong thành thì Thất Tuyệt Đường cùng Độc Hạt Môn là hai cái bang phái lớn, lấy trước mắt cây cầu kia làm giới hạn, riêng phần mình chiếm hữu một phần tư cái Tân Trịnh Thành, làm một chút trong tối sinh ý.

Nhưng từ khi Thất Tuyệt Đường đổi chủ, trong một tháng nay thế lực này bành trướng thâu tóm hết thảy thế lực hắc bang lớn nhỏ, tài lực thu về cũng là một con số lớn. Khi mà các cửa hàng tửu điếm lẫn sòng bạc mọc lên chưa kể còn tiền ăn chia với Tử Lan Hiên.

Thất Tuyệt Đường mạnh mẽ trở thành hắc bang độc đại trong thành Tân Trịnh, hoàn toàn đem Độc Hạt Môn bỏ xa lại phía sau.

Đứng trước sức ép đó, Độc Hạt Môn bợ đỡ được phủ tướng quân, thế lực trong vòng một đêm nhận được đề thăng, cho nên mới dã tâm bừng bừng, chuẩn bị qua cầu, chiếm đoạt Thất Tuyệt Đường thế lực.

« Đều nhờ bang chủ cả, lão già này chỉ góp ít sức » Đường Thất vuôt râu cười nói.

Vệ Trang đem tay vươn ra trên tay là một tấm lụa trắng mực đen trên đó vẻ lại đồ hình con dấu Chết Huyết Thệ, liền nói : “ Nếu như ông gặp được, có thể cho ta biết đây là cái gì không?”

Đường Thất nhìn qua tấm khắn, rồi nói : “ Đây là...Bách Việt”

Vệ Trang thản nhiên nói :“Ta biết ông từng tòng binh ở đó, còn lập được công lao”

“ Công lao, ta cũng chẳng tự hào về chuyện đó lắm”Đường Thất liền nói,cảm xúc có chút kích động, rõ ràng cái này chạm tới hắn không muốn nhắc tới đến chuyện cũ.

“ Công lao phải do xương khô mà đắp thành”Vệ Trang trầm giọng nói : “ ông có thể cho ta biết điều gì đó liên quan đến vật này không?”

Lúc này trời đã ngừng mưa, Đường Thất đem dù thu lại đưa cho thuộc hạ một bên, hồi đáp : “Đây là phù hiệu của Bách Việt, Tử Chi Huyết Thệ”

Vệ Trang xoay người, có phần bất mãn : “ nói những gì mà ta chưa biết”

Đường Thất nhìn Vệ Trang một hồi cũng bắt đầu đem thông tin hắn biết cho Vệ Trang, dù sao hiện giờ Thất Tuyệt Đường chính là cùng Lưu Sa làm ăn đây, vừa đi vừa nói : “thứ này có liên qua đến một số tin đồn, liên quan đến một kho báu”

“Kho báu” Vệ Trang hứng thú nói

Đường Thất đáp : « kho báu của Hỏa Vũ sơn trang. Nơi đó có một mỏ khoáng sản sinh ra một loại ngọc thạch. Màu tươi như màu lửa, được đặt tên là Hỏa Vũ Mã Não. Mỏ khoáng đó nằm ngay trong thái ấp của sơn trang »

“Thú vị ! ” Vệ Trang lên tiếng : « Hỏa Vũ sơn trang, quốc trượng của Việt Vương »

Đường Thất gật đầu, chậm rãi nói : « Chính là vì loại ngọc thạch quý hiếm này. Mà trở thành cự phú, phong quang nhất thời. Được người đời xưng là Hỏa Vũ công. Sơn trang đó cũng được gọi là Hỏa Vũ sơn trang. »

« Con người của Hỏa Vũ công khá được, thường xuyên chiếu cố các sơn dân quanh đó, sau này Việt vương đến đất phong cũng nhờ có Hỏa Vũ Công trợ giúp mà xây nên Thiên Hạ Vô Song thành »

Nghe đến đây Vệ Trang nhàn nhạt nói : « nói điểm chính »

« Khi đó Bách Việt có ba tên cường đạo vô cùng tàn độc, lại tận dụng khi đó Thiên Hạ Vô Song thành đóng cổng mà để mắt tới Hỏa Vũ sơn trang » Đường Thất vuốt râu nói.

« Đoạn Phát Tam Lang » Nghe đến đây Vệ Trang tiếp lời : « xem ra sự tình càng ngày càng ý tứ rồi »

Khi đó Việt vương thân cư Thiên Hạ Vô Song Thành, mà Hỏa Vũ Công là quốc trượng của y. Đoạn Phát Tam Lang chỉ là ba tên phỉ tặc khét tiếng, cho dù có vì lòng tham cũng dám động thủ trên đầu thái tuế ư?

Đoạn Phát Tam Lang chỉ có ba kẻ, nhưng Thiên Hạ Vô Song Thành khi đó đến một vạn tinh binh. Hỏa Vũ Công là quốc trượng của Việt vương khi đó, Đoạn Phát Tam Lang ngại mệnh dài hay sao mà dám giết quốc trượng của Việt vương?

« Không sai, chính bọn chúng » Đường Thất gật đầu, nói tiếp : « năm xưa nội loạn, khi quân Hàn đến biên cảnh, Việt vương lập tức đóng cổng thành. Hỏa Vũ Công được tiếp về thành, nhưng Hỏa Vũ sơn trang khi đó đã là thương hội lớn nhất Bách Việt, nhân lực tài lực đều rất lớn, nhất thời khó mà di dời »

Vệ Trang yên lặng nghe lấy.

« Sau này Việt vương đóng thành không ra, lợi dụng nội loạn, vào một đêm, bọn chúng lẻn vào sơn trang. Phóng một trận lửa lớn, đồng thời giết chết tất cả những người ở lại trong trang. Cướp hết toàn bộ tài sản được cất giấu.Nghe nói giữa ba người bọn chúng, đã giao ước huyết thệ chỉ có riêng ở Bách Việt. Nhất định phải chia đều số tài sản này »

Vệ Trang cất lời : « Giao ước giữa loài lang sói. Thú vị đây»

Hàm ý trong đó Đường Thất cũng rõ ràng được, nói : « Quả thật, đứng trước một số tài sản như vậy, bất cứ giao ước nào cũng trở nên yếu đuối. Không biết vì lý do gì, không lâu sau đó, ba người bọn chúng bị phát hiện chết thảm trong núi. »

« Sau đó thì sao ? » Vệ Trang dò hỏi

Đường Thất đáp : « người đã chết sạch, số tài sản cũng không thấy tung tích »

« Thế ông giải thích cái này thế nào ? » Vệ Trang đưa khăn trắng hỏi.

Đường Thất trả lời : « ta đoán, sự tình vẫn chưa kết thúc »

"Lưu Ý có liên quan gì đến vụ này ?" Vệ Trang mở miệng dò hỏi

« Tả Tư Mã Lưu Ý » Đường Thất hỏi lại

Vệ Trang đáp : « không sai »

Ngẫm nghĩ một lúc Đường Thất nói rằng: « năm xưa Bách Việt phát sinh phản loạn, Hàn quốc phái quân đến đó chi viện. Lưu Ý đảm nhiệm chức phó tướng trong quân, lúc đó ta cũng đang làm lính »

Vệ Trang hỏi: "biểu hiện của ông ta ra sao ?"

"Biểu hiện dũng mãnh! Quân đội ban đầu bị phản binh bao vây, hao binh tổn tướng. Sau đó ông ta đã phản bại thành thắng, làm xoay chuyển cục diện" Đường Thất trả lời

Nghe được bằng trí tuệ của mình Vệ Trang có thể đoán ra được đoạn quá khứ kia còn che dấu rất nhiều thứ, cất lời : “ nhưng xem ra, sự việc không đơn giản như thế”

Lúc này cả hai đã đi đến được khung xe ngựa, Đường Thất không vội rời đi xoay người đối đáp Vệ Trang : “ Chủ soái cầm binh năm xưa, ngươi nhất định sẽ cóhứng thú."

Vệ Trang truy hỏi : "Người nào ."

Đường Thất đáp :"Chủ nhân của Tuyết Y Bảo, Bạch Diệc Phi!"

« Ngai ngai Huyết Y Hầu!" Nói tới câu nói này thời điểm, Vệ Trang ánh mắt rốt cuộc xuất hiện một tia nghiêm nghị.

Huyết Y Hầu chính là Tứ Hung Thú một trong, tay chấp chưởng 10 vạn binh lực hơn nữa một thân tu vị sâu dày. Thực lực của hắn tuyệt đối không chút thấp nào, cho dù là Vệ Trang cũng không dám chắc có thể giết được y khi giao thủ.

Đường Thất nói : « khi đó bạch y của hắn vẫn chưa bị nhốm máu »

« Xem ra, số người đó vẫn chưa bị chết sạch, tiền tài cũng không hề bị mất » Vệ Trang ngẫm nghĩ một lát rồi khẳng định.

« Đó là tất cả những gì ta có thể nói cho ngươi » nói xong câu này Đường Thất câu này cũng đồng nghĩa với việc sự tình đến đây là dừng, đang tính leo lên khung xe ngựa rời đi hắn lại nhớ đến việc gì, lại mở miệng nói chuyện :“Ta còn tình cờ biết được một tin, hôm qua Độc Hạt Tử đã bắt được một người.”

“Người nào?” Vệ Trang dừng bước lại, nghiêng đầu hỏi

“Nghe nói là một người đến từ Bách Việt” Đường Thất nói xong,tiến vào trong xe ngựa rời đi.

Vệ Trang trầm tư phút chốc, lại lần nữa mang lên áo choàng, quay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK