Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ trong một ngày một đêm, Thiên Ma Cầm tái hiện võ lâm đất Tống tin tức như sét đánh một dạng, càn quét giang hồ lẫn triều đường nước Tống.

Vật này uy danh lâu vậy, đen trắng các thế đều nghĩ chiếm thành của mình, nhớ năm đó Thiên Long môn khai phái chưởng môn cầm chi này đàn, khuất phục thiên hạ các phái cao thủ, tử thương vô số, uy chấn trung nguyên.

Bây giờ Thiên Ma Cầm tái xuất, hắc bạch hai phái lẫn giang hồ trong và ngoài nước đều tham dự, dù đã quy ẩn sơn lâm danh túc tiền bối, hoặc là hoành hành một phương tà đạo cự phách, cùng giết người như ngóe bất thế ma đầu đều muốn tham dự.

Mà kẻ đang nắm giữ Thiên Ma Cầm này, lúc này đây đang đi trên một con đường đá dài, hai bên trúc mọc thành rừng, y đã cách Nam Xương trăm dặm.

Sắc trời đã là giữa ngày nhưng cây trúc mọc cao khiến ánh nắng xuyên xuống bị cản, bóng râm che phủ khắp con đường.

Đường trúc trên cũng không có một mình hắn, mà còn trăm cái thân ảnh khác nhau, bọn họ ẩn tàng ở những nơi che khuất, dưới mặt đất hoặc trên cây cao, che mình giấu khí và chờ đợi kẻ kia đến.

Gả áp tiêu dường như không hề biết có người đang mai phục sẵn mình, y cứ tiếp tục đi đến trước.

Khoảng cách mỗi lúc một gần, trăm mét, bảy mươi mét, năm mươi mét....

Cho đến khi y lọt vào trong chổ mai phục của đám người....

Bỗng nhiên cây trúc lay động, túc sát khí dày đặc kéo lên, cùng với đó các thân ảnh lập tức từ chổ mai phục lao đến.

Kiếm khí, côn khí, đao khí.... từ bốn phương tám hướng bắn đến gả áp Thiên Ma Cầm

Gả đứng nhìn, không có hoàn thủ, khóe miệng bất giác nhích lên độ cong, gả chờ đợi công kích đến.

Khi những đường khí chết người kia ép đến, trong sát na thân hình y lại tiêu thất, chỉ để lại từng đạo thanh âm đổ gãy khi công kích không thành.

“ Vù vù vù!”

Tại khỏi bụi cùng trúc đổ trong, ngay tại vị trí của y cũ, một vật thể hình cầu không ngừng xoay tròn.

“ Bạo Vũ Lê Hoa Châm! Mau lùi” có vài kẻ nhận ra được cái thứ kia, thốt hô lên.

Ai nấy nghe được đồng tử co rút, nhao nhao muốn rời đi.

Chỉ là bọn họ như tên đã lên cung, khi cướp đến chổ kẻ áp tiêu kia công kích, giờ này vị trí lại ở gần với thứ ám khí lợi hại nhất của Đường môn.

“ Bành!!”

Nổ vang một tiếng, trong chốc lát, từ quả cầu lại bạo phát ra trăm ngàn mủi đinh, bắn nhanh đến những kẻ công kích.

Bạo Vũ Lê Hoa Châm ám khí lợi hại nhất của Đường môn, nó có thể giết chết cả Tiêu Dao Thiên Cảnh, một là vì sức sát thương công phá mạnh, hai đó là trên mỗi mủi châm đều có độc tố, trúng phải liền chết.

“ Chỉ có như vậy cũng muốn cướp tiêu của ta” gả đã xuất hiện cách mình hai trăm mét hơn, đứng không xa một cái thanh niên mặc áo trắng viền xanh.

Gả thấy kẻ kia đột ngột xuất hiện mà những thủ hạ mai phục ngả xuống chết đi, mặt trắng bệch vội nhảy lui về sau rút đi.

Nhưng y vừa nhảy mười mấy mét chạm đất, đồng tử co rút thành cây kim, bởi gả kia lại có mặt ở đó.

“ Phanh!”

Chỉ một cước, gã đã bị đạp văng bay đi, đụng vào cây trúc ven đường ép gãy mười mấy cây liên tục, thổ huyết trong không trung.

“ Đừng nha! Ngươi đừng giết ta, nếu giết ta thì cha ta là....”

Hắn còn chưa nói hết và cũng không thể nói thêm nữa, bởi mười mấy cây trúc gỗ bị chặt đã bị kẻ kia cách không mà đâm xuyên qua thi thể, trực tiếp giết đi.

“ Nôn nóng đi nhận tiêu như vậy à!” gả nhìn một chút rồi nói, không một chút để ý khi có thật giết con của chủ nhận tiêu sắp đến không, hắn giết xong lại cất bước đi.

Đây không phải là lần đầu tiên y bị phục kích, từ đêm qua đến giờ ước chừng đã có đến mười mấy vụ như vậy, tuy các nhóm khác nhau nhưng mục đích chỉ có một, giết người đoạt cầm.

Chỉ người không chết cầm không mất, mà những kẻ đến cướp đều bỏ mệnh.

Gả nhận Thiên Ma Cầm lại tiếp tục lên đường, phương hướng chính là Tô Châu, mà khi hắn rời đi chừng ba trăm mét, hai cái bóng ảnh lại hiện ra, cả hai xem xét những kẻ đã chết đi và nhìn theo người kia.

“ Chủ nhân, là Bạo Vũ Lê Hoa Châm của Đường môn” một trong hai người, lưng gù nam tử nhặt lên một cây đinh nhỏ, hắn hướng một cái mỹ nữ áo trắng bẩm báo, y chính là kẻ lộ diện thay chủ nhân ủy thác Thiên Ma Cầm cho Phi Hổ Tiêu Cục.

“ Từ đêm qua đến nay đã là 9 vụ ám sát, hắn mỗi lần giết người lại là một thủ pháp khác nhau, quả thật là bất ngờ” nữ tử cất lời, một đôi mắt đẹp nhìn về người đã đi xa kia, nói : “ đã truyền tin cho những kẻ kia chưa”

“ Hồi chủ nhân, những kẻ kia đã nhận được tin rồi, lục đại phái đã có động tĩnh” Tề Phúc bẩm báo : “ chúng ta có cần ra tay đoạt lại....”

Nữ tử nói : “ không cần, cứ để y giữ Thiên Ma Cầm, ta cũng muốn xem thử thực lực của y như thế nào?”

Thiên Ma Cầm là món kỳ binh có uy lực lớn vô cùng, đối với nàng mà nói cực kỳ chấp nhất làm sao có thể đưa ra. Vốn lẽ là muốn mượn tay Phi Hổ Tiêu Cục thả ra Thiên Ma Cầm, ai nghĩ cái tên kia lại gan lớn nhận tiêu.

Ban đầu nàng nghĩ y sẽ không thọ, mình bí mật đi theo lấy tiêu và bảo hộ y là được, chỉ là chứng kiến y thoát khỏi những vòng vây ám sát để cho nàng bất ngờ, tuy những kẻ ám sát mấy đợt qua không lợi hại, nhưng đáng nói là thủ pháp giết người của kẻ kia mỗi lần lại rất đặc biệc, nàng không nhận ra được lộ số võ công.

“ Tính toán thời gian lẫn địa điểm, Bắc Mang Sơn cũng gần Tô Châu, có lẽ không lâu nữa bọn họ cũng đến rồi” Tề Phúc lại nói.

Bạch y nữ tử gật đầu, sau đó khinh thân mà đi, từ xa theo dõi.

Áp Thiên Ma Cầm một mạch di chuyển, tốc độ y giống như người bình thường đi đường vậy, y không vội vả vận tiêu đến Tô Châu, y chậm rãi đi trên đường để mặt thời gian trôi đi.

Cho đến tối xuống, y dừng chân ở dã ngoại, đốt lửa mà nghỉ ngơi.

Chừng được hai tiếng hơn khi y dừng chân, đột nhiên....

Một đạo như khói quỷ mị tại các ngọn cây lướt qua hình thành một trận gió, cơn gió này mang theo âm lãnh chết chóc.

Bỗng nhiên cơn gió ngừng lại, quỷ mị khói kia cũng dừng lại, một cái thân ảnh đứng trên cây, là một cái tuổi chừng hai mươi đổ lại nam tử, mặc một bộ màu đen, y nhìn chăm chú người đang đốt lửa kia, sau đó y lại như khói tiêu thất.

Không lâu, chỉ tầm năm phút đổ lại, từng đạo từng đạo tiếng xé gió truyền đến, gần trăm đạo thân ảnh đạp không mà đến, mỗi kẻ đều mặc áo đai tang bằng gai, mang theo bất đồng binh khí, bọn chúng cướp đến liền vây thân ảnh áp tiêu kia.

Bọn chúng không có công kích chỉ vây chặt, tựa như chờ đợi.

Rồi, một đạo tiếng khóc vang lên, tiếng khóc lại như ma tru quỷ khiếu vậy khiến người sởn gai ốc.

Thanh âm phát ra từ hai người cướp đến sau đám người đang vây chặt kia, hai cái thanh niên nam tử, một kẻ thì khóc lóc một kẻ thì cầm tựa như chiêu hồn phiền đung đưa, giấy đốt tang cho người chết theo gió phiêu tán.

Cả hai chẳng nhưng đi lại quái dị nghiêng ngả không bình thường, trang phục quỷ dị mà tướng mạo thì càng khác người, sắc mặt trắng xanh, hốc mắt lõm sâu, con mắt lồi ra, nhìn không giống người sống, tựa như chết mười ngày nửa tháng, lại từ trong đất bị móc ra đồng dạng, toàn thân âm âm u u, không thấy chút điểm huyết sắc, da thịt trên còn lộ ra từng đầu dài nhỏ uốn lượn màu xanh mạch lạc.

Bộ dáng này, người bình thường nhìn thấy ai cũng hoảng sợ, dù là ban ngày cũng tựa như thấy ma quỷ nói chi là nửa đêm chứ.

Gả áp tiêu không một chút sợ hãi, bởi hắn rõ ràng bọn phía trước không phải là ma quỷ gì cả, mà là người tu luyện công pháp gây ra, mà dù là ma quỷ đi nữa hắn cũng không sợ.

Hai kẻ này không phải người bình thường, tại đất Tống cũng ra không nhỏ tên tuổi, chỉ cần người giang hồ lẫn có kiến thức một chút, dựa trên y phục lẫn bộ dáng của y lẫn những kẻ vây chặt gã áp tiêu liền có thể đoán ra bọn họ thuộc môn phái nào, Bắc Mang sơn Quỷ Cung.

Quỷ Cung môn là đại môn phái ở đất Tồng, chỉ là môn phái này không thuộc Chính phái, Quỷ Thánh Thịnh Linh chính là đương thời tà đạo cự phách, hung danh hiển hách, uy chấn võ lâm, môn hạ cô hồn dã quỷ vô số, đông đến cả vạn người.

Nhưng tài năng xuất chúng nhất lẫn thừa kế được chân truyền của lão chính là hai kẻ đang khóc tang kia, hai kẻ này là con trai Quỷ Thánh tên hiệu Quỷ Cung song sứ, theo thứ tự là Câu Hồn sứ Thịnh Tài, Đoạt Mệnh sứ Thịnh Phủ.

“ Trò vặt vảnh, báo danh đi, kẻo một lát chết còn không xưng tên được” gã áp tiêu lúc này mới đứng dậy, hắn đối với cái tiếng khóc kia không chút nào để ý.

Thực ra, sự gào khóc của Quỷ Cung Song Sứ là thi triển một môn võ công tà phái vô cùng lợi hại, gọi là Hô Thần Khiếp Quỷ, môn này công phu vừa khóc một gào có thể hô thần nhiếp phách, khiến địch thủ tâm thần khó ổn định, chết bởi vô hình.

Chỉ là chút công phu của cả hai kia không hề ảnh hưởng đến mảy may gả áp tiêu, bọn họ âm công công kích tinh thần y trở nên vô dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK