Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Nhược Phong khẩn xin, dập đầu đại lễ.

“ Thật không dám có ý đó, hôm nay chứng kiến Việt Đế thần uy, Bắc Ly không dám đối nghịch. Xin Việt Đế nghĩ cho thương sinh thiên hạ, rũ lòng từ bi mà cho Bắc Ly một cơ hội để sửa chữa sai lầm.” Tiêu Nhược Phong khẩn xin nói.

“ Nhìn ở hai người các ngươi chút tiểu tâm tư lúc trước, Bản Đế tha cho Tiêu thị cũng không phải không thể, nội trong vòng ba tháng Bản Đế muốn thấy con dân chịu cảnh nô lệ trên Bắc Ly trở về thổ địa, dù là chết xương cốt cũng phải về Thăng Long.” Thiên Trạch mở miệng nói.

Diễm Linh Cơ có chút kinh ngạc song nàng giữ im lặng không lên tiếng, cái gì nên nói thì nói cái gì lúc không nên nói thì im lặng.

Mà nghe được lời này đám người sống sót cũng thở phào một hơi, một chân đã vào tử quan lại đi ra sinh lộ, hiển nhiên tâm trạng thế nào không nói cũng rõ.

“Ngươi....” Tiêu Nhược Cẩn thân làm quân vương, hắn tuy giận giữ nhưng vẫn nhìn đại cục, giữa tư thù với Bắc Ly quốc sự cái sau vẫn nặng hơn nhiều, mở miệng : “ nếu Thiên Trạch đã chịu bỏ qua tư thù, Bắc Ly nguyện đền bù cho Bách Việt, cùng kết bang giao”

Trước mắt Bắc Ly không thể cùng người này đối nghịch, cấm vệ quân chết các cao thủ kẻ chết người thương, cho dù hận không thể moi tim uống máu hắn cũng không thể như trước quyết tuyệt, bởi vận mệnh Bắc Ly cùng Tiêu thị nhất tộc đã treo lên sợi chỉ mảnh.

“Ha ha ha!Bang giao với lũ lang sói chả khác nào là bảo hổ lột da” Thiên Trạch cười nói.

Đám người nghe mà thấp thỏm, sinh tử lúc này không thuộc về mình ai mà vui vẻ, nhất là vận mệnh nước nhà liên can đây.

“Ba tháng trong Bản Đế nếu biết được bất cứ con dân nào trở về chết, cứ một mạng Bách Việt bằng một ngàn mạng con dân Thiên Khải, nhớ kỹ lần tiếp theo Bản Đế đến sẽ không nhân từ như lần này!”

Lời dứt, từ bên dưới một cái thân ảnh bị nhiếp lên không.

Ngay khi thân ảnh này vào Ngọc Long Tọa, Thiên Trạch mang người phi thẳng lên bầu trời tựa như lưu tinh mà đi.

Để lại bên dưới đổ nát chiến trường, cùng đô thành địa chấn trong sắc trời chiều hôn ám, khung cảnh thê lương.

“ Kiếm Tâm Hữu Nguyệt, xinh đẹp như vậy chả trách đại vương thương hoa tiếc ngọc” Diễm Linh Cơ nhìn thấy Thiên Trạch phong tỏa huyệt đạo cho Lý Tâm Nguyệt, thần sắc u oán nói.

“ Đích xác là xinh đẹp nhưng Linh Cơ cũng nào thua kém cô ta chứ” Thiên Trạch trả lời.

Diễm Linh Cơ hiển nhiên không tin rằng Thiên Trạch háo sắc mà đoạt mỹ nhân, đem Lý Tâm Nguyệt bắt đi hiển nhiên có mục đích khác, mở miệng : “ bệ hạ là nhìn trúng người hay là thế lực cô ta đây?”

Thiên Trạch từ tốn nói ra nguyên do mình đem đi Lý Tâm Nguyệt : “ Kiếm Tâm Trủng là thế gia đúc kiếm nổi danh ở đất Xích Quỷ trước, rất đáng để lôi kéo”

“ Nhưng người ta là Thanh Long Thủ Hộ Sứ nha!” Diễm Linh Cơ nhắc khéo.

Thiên Trạch gật đầu.

Nhìn thấy Thiên Trạch không có ý định nói tiếp vấn đề này, Diễm Linh Cơ lại nói :“Linh Cơ có chút không rõ, Bắc Ly đã ở đầu sóng ngọn gió, chủ nhân lại bỏ qua như vậy .... có phần sấm to mưa nhỏ rồi”

Nếu như vừa rồi Thiên Trạch hạ sát Bắc Ly chi chủ cùng những người còn lại, Bắc Ly mười phần chính là lâm nguy, thậm chí diệt quốc cũng có thể. Bởi quân vương cùng văn võ triều thần chết, Bắc Ly như rắn mất đầuĐại Việt có thể nuốt ngược.

Song Thiên Trạch lại từ bỏ, lựa chọn giải cứu con dân Bách Việt cái yêu cầu này cũng không tính là lớn gì cả, thậm chí với cường thế vừa rồi bắt Bắc Ly cắt đất bồi thường cũng không quá.

“Đại Việt căn cơ không đủ, cho dù ta được Bắc Ly thì thế nào ? chống đối còn rất nhiều, xây dựngĐại Việt trên chính Bắc Ly tồn tại quá nhiều bất ổn cùng mầm họa.” Thiên Trạch nhàn nhạt giải thích : “ trước mắt cần quy tụ con dân ly tán khắp nơi trở về cố thổ, xây dựng lớn mạnh Đại Việt lấy đó làm căn cơ rồi mới tính”

Diễm Linh Cơ nhãn châu đảo một cái, suy ngẫm một lát rồi như không xương ngã vào lòng Thiên Trạch : “ muốn dựng Đại Việt cần nhiều thứ, chủ nhân sao không để Bắc Ly đền bù cho Đại Việt?”

Thiên Trạch đáp : “ lần này ta đến Thiên Khải chấn nhiếp Bắc Ly đã nói lên tất cả rồi, Bắc Ly không muốn diệt quốc hiển nhiên phải dốc tâm lấy lòng, càng không nói bọn hắn càng ra sức”

Diễm Linh Cơ nói : “ nhưng còn có một lựa chọn khác đây!”

“ Lựa chọn gì?”Thiên Trạch hỏi.

Diễm Linh Cơ đáp : “ Bách Việt là Hàn, Sở, Bắc Ly, Ngô cùng chia, nhất là bệ hạ tỏ ra quá mạnh mẽ, bọn họ sẽ yên tâm cho Đại Việt lớn mạnh....”

Không có nói hết nhưng Thiên Trạch rõ Diễm Linh Cơ đại ý, nói : “ cho dù các nước hợp tung thì thế nào, bọn chúng đến ta cho chúng có đi không về”

Lấy hắn vũ lực dù chưa trở về đỉnh phong thời kỳ nhưng muốn diệt trăm vạn đại quân mà nói chỉ là chuyện nhỏ, thần lực luyện khí thuật lẫn cả mấy món pháp bảo của hắn dư sức đồ sát thương sinh.

“Chủ nhân vũ lực có thể diệt một quốc, song minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng à!” Diễm Linh Cơ lại ẩn ý nói, nàng rõ ràng biết Thiên Trạch cường đại đáng sợ nhưng cả đất nước hiện giờ chỉ có mình y, nếu như y có chuyện gì thì Đại Việt sụp đổ ngay.

Minh thương dễ tránh nhưng ám tiễn thì khó phòng bị, nhất là khi Đại Việt thực thi chế độ rộng mỡ, sẽ có nhiều gián điệp lẫn lộn. Mà nam nhân bên cạnh đối với nữ lưu thương tình, kẻ địch có thể đưa nữ nhân tiếp cận hắn.

Thiên Trạch suy ngẫm, lời này cũng có mấy phần đạo lý.

“ Linh Cơ có nghe nói chủ nhân lần này đến trước là tặng qua sau là muốn mượn một thứ? không biết là thứ gì?” Diễm Linh Cơ dời đi chủ đề.

Thiên Trạch cười nói : “ quốc khố”

“ Quốc khố” Diễm Linh Cơ niệm lên.

Mà lời nàng vừa dứt thân hình Thiên Trạch đã biến mất, để lại Ngọc Long Tọa ở trên cao ngàn dặm cùng với Diễm Linh Cơ.

“ Xem ra lần này Bắc Ly thương động nguyên khí” Diễm Linh Cơ chậm nói, ánh mắt nhìn xuống đại địa bên dưới, trong tầm mắt thấy được một đạo bóng ảnh lóe lên lại mất, nhìn một chút nàng lại vươn tay đem trái cây gần đó đến mà ăn lấy.

Không sai gì với lời Diễm Linh Cơ nói, theo Thiên Trạch đến Thiên Khải lần này đem Bắc Ly nguyên khí đại thương. Đại lượng văn võ trong triều chết đi nhất thời khó mà lấp lại lổ hổng, đại lượng cấm quân cùng cao thủ chết trận là một tổn thất không phải dễ dàng bù vào được.

Một khi quốc khố bị lấy đi Bắc Ly càng thêm rối bời, cộng thêm dư chấn mà Thiên Trạch tạo ra tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, đủ để khiến Tiêu thị cùng Bắc Ly đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

“ May mà Linh Cơ nhắc nhở không lại quên mất” Thiên Trạch nhẹ lẩm bẩm, từ bầu trời tiếp cận một góc hoàng cung Bắc Ly.

Mà theo Thiên Trạch rời đi, Ngọc Long Tọa cũng dừng lại giữa trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK