Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa ra khiến đệ tử Nho gia nhất liệt hưởng ửng.

Công Tôn Linh Lung cười khúc khích.

Tử Thông : “Tiên sinh cười gì vậy?”

Công Tôn Linh Lung: “Ta cười Nho gia lúc nào cũng nói Thiên, Địa, Quân, Thân, Sư, trọng xưa kính hiền, thế mà, ngay cả tổ tông của mình cũng quên mất.”

Đám đệ tử bên ngoài xì xào bàn tán lên.

Tử Thông : “Sao cơ?Dám hỏi tiên sinh vì sao lại thốt ra câu này?”

Công Tôn Linh Lung: “Có một người thanh danh hiển hách từng tán đồng thuyết Bạch mã phi mã của Danh gia chúng ta. Ông ta cũng là người của Nho gia, chắc các người đều rất quen thuộc.”

Tử Thông : “Là ai?”

Công Tôn Linh Lung nói: “Chính là tổ sư Nho gia các người. Khổng lão phu tử đấy.”

“Sao cơ? Sao có thể chứ? Nói nhăn nói cuội. Sao có thể chứ?” đám đệ tử bên ngoài tràn đầy khôn tin tưởng, xì xào phản bác

Tử Thông : “Khổng tiên sư của chúng tôi tán đồng thuyết Bạch mã của Danh gia lúc nào?”

Công Tôn Linh Lung: “là người đọc sách mà lại không biết điển cố nhà mình, ài… Thôi vậy, hôm nay ta sẽ dạy lại cho các người vậy.- Năm xưa Sở vương ra ngoài săn bắn, bị mất một cây cung quý. Tùy tùng của ông ta muốn đi tìm. Sở vương nói: “Sở nhân thất chi, Sở nhân đắc chi – Người Sở mất cung, người Sở lại bắt được cung, hà tất phải tìm”. Có chuyện này chăng?”

Tử Thông : “Có”

Công Tôn Linh Lung: “Thế Khổng lão phu tử của các người sau khi nghe được đã nói thế nào?”

Tử Thông : “Tổ sư gia không hổ là nhất đại tông sư. Sau khi ông biết được chuyện này, cho rằng phải phóng tầm mắt rộng hơn, người và người đểu bình đẳng, không cần phân ra người Sở hay là người nước khác. Vì vậy ông nói với Sở vương, chỉ nên nói: “Nhân thất chi, nhân đắc chi – Người mất cung, người lại bắt được cung”, là được rồi, hà tất phải nói người Sở.”

Công Tôn Linh Lung: “Đó chẳng phải là chứng cớ sao?”

Tử Thông : “Sao lại nói thế?”

“ Kiếm của đối thủ đã kề gát cổ rồi mà gả đệ tử Nho gia này vẫn không hề hay biết” Lý Tư thầm nghĩ, đối với gả đệ tử phía trước có phần xem thường.

Công Tôn Linh Lung: “Nếu người Sở và người là như nhau, thì hà tất Khổng lão phu tử phải sửa lời Sở vương chứ? Hiển nhiên, ông ta cũng cho rằng người Sở và người là hai ý khác nhau, thành thử mới sửa lời Sở vương, đúng không nào? Nếu Khổng lão phu tử đã cho rằng “Sở nhân phi nhân – người Sở không phải người”, vậy thì không hẹn mà gặp, chính là hợp với “Bạch mã phi mã – Ngựa trắng không phải ngựa” của ta ư? Huynh đài, còn không nhận thua ư?”

Tử Thông đến đây đã biết lực bất tòng tâm rồi, không thể xoay chuyển đành nhắm mắt thi lễ cúi đầu đứng dậy nhận thua.

“ Công chúa điện hạ, người đối với cuộc biện luận này thấy thế nào?” Lý Tư hướng công chúa điện hạ phía trên dò hỏi.

“ À! rất đặc sắc!” Như Sương bị hỏi liền nghĩ sau nói vậy : “ Danh gia Công Tôn Linh Lung quả lợi hại”

“ Cảm tạ công chúa tán thưởng, Linh Lung chỉ có chút tài học thô thiển” Công Tôn Linh Lung đắc ý, nhưng đứng trước cái vị này mặc dù không có thực quyền gì những cũng không có kiêu ngạo, dù sau đây là vì Long tử thứ hai đi ra từ Đế Cung mà nàng biết, hơn nữa còn cầm lấy Phong Lôi Phiến binh khí tùy thân của Việt Đế, hiển nhiên được vị kia thương yêu.

“ Các vị ngồi đây đều đã là thủ hạ bại tướng của ta, bây giờ...” Công Tôn Linh Lung đắc ý lấp lửng nói, ánh mắt nhìn về Tề Lỗ Tam Kiệt.

Lần này Công Tôn Linh Lung được Lý Tư gọi đi theo, mục tiêu chủ yếu là công kích Tề Lỗ Tam Kiệt, chỉ cần bọn hắn có một hạ tràng, lần này nhiệm vụ liền hoàn thành.

Quan trọng chính là cái mặt mủi.

Lý Tư là Viện trưởng Bộ Tư Pháp có thể xem là Pháp gia đương thời chưởng môn, Danh gia Công Tôn Linh Lung làm thủ hạ, lại có thể công kích Tề Lỗ Tam Kiệt, một cái thuộc hạ lại khiến cho Nho gia sức đầu mẻ trán, này tin vừa ra Nho gia còn có thể như trước thanh danh vang vọng ư? Pháp gia thế sẽ càng lớn, danh vọng của Lý Tư cũng càng lên.

“ Thiên Minh! Thiếu Vũ” Như Sương tại chủ tọa trên quan sát ngoài cửa, liền thấy được hai cái thân ảnh quen thuộc đi đến, dù mặc lên Nho phục khác người nhưng nàng nhận ra hai người này.

“ Như Sương” Thiên Minh, Thiếu Vũ sau khi thay y phục Nho gia, trước khi rời đi Trương Lương đã để lại cẩm nang diệu kế, hắn đã biết trước ngày hôm nay Lý Tư đến không hảo ý, nhưng hai người đến thì bất ngờ khi thấy Như Sương cũng đăng tràng.

“ Hừ! nếu ta không phải bị cha đuổi ra, bọn các ngươi cũng phải thấy ta cung kính” Thiên Minh nhìn Như Sương ngồi ở chủ tọa, vừa hâm mộ lại tiếc nuối.

“ Thân phận của cô ấy lộ rồi sao? Mà lấy địa vị thế kia đám người này không dám thất lễ được” Thiếu Vũ thầm nói.

Trương Lương cũng đã thấy Thiên Minh Thiếu Vũ đến, cất lời : “ Tiên sinh sai rồi! Nho gia vẫn còn một đệ tử chưa được thỉnh giáo”

Trương Lương nói xongg, sau đó chậm rãi đi ra.

Khi Trương Lương ứng chiến, một bộ ngủ gà ngủ gật Sở Nam Công cũng tỉnh dậy, ngáp ngắn ngáp dài.

“ Hóa ra là Trương Lương tiên sinh, quả là tuấn tú nhất biểu nhân tài” Công Tôn Linh Lung cười nói, ánh mắt nhìn Trương Lương cũng thay đổi, ngữ khí trong không có châm chọc mà có chút trêu đùa.

“ Không dám! Không dám! ở trong Nho gia Tử Phòng chỉ được xem là đệ tử có tư chất ngu độn mà thôi” Trương Lương khiêm tốn nói

Công Tôn Linh Lung : “ cuộc biện hợp hôm nay của chúng ta thì phải trổ bản lĩnh thật sự đó, xin chớ thấy người ta là một nữ tử yếu đuối xinh đẹp mà thương hoa tiếc ngọc”

Trương Lương : “ được, vậy sẽ không khách khí, xin hỏi đề mục là gì?”

Công Tôn Linh Lung: “ Vậy thì cứ tiếp tục lấy đề mục Bạch Mã Phi Mã được chăng?”

Trương Lương nói : “ tiên sinh xin chờ một chút, Tử Minh ngươi lại đây”

Thiên Minh nghe kêu chậm rãi đi vào.

“ Tên đệ tử Nho gia này tựa hồ rất quen” Lý Tư thầm nghĩ, hắn đối với kẻ đi vào dường như đã thấy qua ở đâu song nhất thời không nhớ ra được.

“Sao lại là ta, mỗi lần gặp đối thủ dễ chơi ông lại đẩy qua cho ta, chẳng có chút thách thức nào cả?” Thiên Minh đã biết ý đồ của Trương Lương, khi đi đến chổ Công Tôn Linh Lung một bộ kiêu ngạo nói.

Công Tôn Ling Lung biến sắc, trong lòng có chút giận khi tiểu tử kiêu ngạo này nói.

“ Thiệt thòi cho ngươi rồi, lần sau ta sẽ tìm cho ngươi một đối thủ mạnh hơn” Trương Lương phối hợp nói.

“ Được, lần sau phải tìm cho ta một đối thủ khá khẩm một chút” Thiên Minh đến gần.

Trương Lương nhường chổ trở về vị trí cũ.

“ Ngươi lại giở trò gì vậy?” Nhan Lộ đưa mắt hỏi.

Trương Lương không đáp chỉ cười nhẹ.

Thiên Minh đi đến không có quỳ ngồi, mà lựa chọn thoải mái nhất tư thế đặt mông ngồi xuống, hoàn toàn không có Nho môn quy cũ.

Biểu hiện của hắn làm cho Lý Tư nghi hoặc, những kẻ khác đều đưa mắt nhìn.

Phục Niệm sắc mặt như thường, đệ tử này hắn chưa thấy qua nhưng hiện giờ cũng không phải lúc để ý đến vấn đề này.

“Bọn hắn đều nói ta đọc sách ít nhất, mỗi một lần đụng tới đối thủ yếu thời điểm, liền đem ta cho phái ra. Ngươi nhất định cũng là các ngươi chỗ đó sách đọc ít nhất a!?” Thiên Minh không thèm để ý chút nào hỏi, ra sân cực kỳ phách lối.

“ Tiểu tử này thật kiêu căng phách lối à! bất quá Thiên Minh cơ linh như vậy, có lẽ đem cái Công Tôn Linh Lung này đã bại” Như Sương tràn đầy háo hức, thầm nghĩ.

Công Tôn Linh Lung trên mặt viết đầy khó chịu.

Thiên Minh mở miệng: “bà béo già này ra đề đi!”

“Đâu ra tên tiểu tử thúi này, không biết trời cao đất rộng!! Hôm nay nhất định để ngươi biết ta Công Tôn Linh Lung lợi hại!” Công Tôn Linh Lung thầm mắng trong đầu, quyết định nhất định phải cho tiểu tử biết lợi hại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK