Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giải quyết xong Tà Đế, Thiên Trạch lại quay về Phi Mã Mục Trường nán lại Phi Điểu Viện một tuần lễ.

Trong thời gian ngắn này hắn trêu chọc sau đó bá vương ngạnh thương cung đem Thương Tú Tuần chiếm lấy, sau đó lại họi họp cùng các nữ nhân khác gieo họa cho các thế lực khác trong vùng.

Một tháng tiếp theo làm thịt những con mèo béo nhất ở bảy quận Tây Sở, sau đó hắn lại rời khỏi Sở quốc.

Gần ba trăm năm trước Xuân Thu một vị bá chủ nổi lên là Tấn quốc phân liệt, Ngụy là một trong các chư hầu được Chu Uy Liệt vương theo danh nghĩa thừa nhận mà phong vương, lãnh thổ cũng là lớn nhất trong các nước phân chia.

Qua gần ba trăm năm Ngụy quốc không còn như đầu thời Chiến Quốc lấn ép các chư hầu, mà giờ đã suy yếu đi. Nhưng trong mười nước cũng thuộc về hàng năm vị trí đầu, quốc lực cùng thổ địa cũng không nhỏ.

So với Hàn quốc thổ địa ít lại không có chiến tích nhiều mà nói, thì đích xác là con mồi béo hơn rất nhiều, Thiên Trạch chọn Ngụy quốc mà ra tay cũng là dễ hiểu.

Cả bọn khi qua đất Ngụy vẫn như trước bài cũ lặp lại, Thiên Trạch làm mồi ngoài sáng dẫn chúng nhân chú ý, còn trong tối chính nữ nhân hắn khiên dọn đồ.

Ba ngày đầu, càn quét từ biên giới đến hai trăm dặm phạm vi nam Ngụy, ra tay với những con mồi béo nhất nhiều tài nguyên nhất, và những khúc xương cứng khó gặm thì để lại.

Đêm thứ 3, Thiên Trạch cùng tứ nữ chia tách mà hành động, dẫn ánh mắt của các thế lực đi nơi khác, mà hắn chọn mục tiêu cũng cực kỳ béo bở - Châu Quang Bảo Khí Các không chỉ ở đất Ngụy mà còn có danh khí ở các nơi trên trung nguyên.

Châu Quang Bảo Khí Các, Quan Trung quận cũng là Quan Trung thành đệ nhất châu báo nhà, tám trăm dặm trong Diêm Thiên San là chân chân chính chính thổ bá vương, so với trên giang hồ bất kỳ môn phái nào đều không kém chút nào, tài sản của hắn thậm chí không kém gì mấy năm thu thuế của Ngụy quốc, thế lực cũng là bá chủ tám trăm dặm.

Thiên Trạch khi đến được Quan Trung thành sắc trời đã về đêm.

Từ trên cao quan sát phát hiện ra một tòa phủ viện cực kỳ quý khí rộng lớn nằm ở tây thành, có thể nói trong thành không tòa kiến trúc nào vượt qua được.

Một tòa các cao khảm nạm hoàng kim cực kỳ xa hoa, chính là Châu Quang Bảo Khí Các, thật sự là châu quang bảo khí, đẹp đẽ quý giá phi phàm.

Lúc này, trời vào tiết tháng tư.

Diêm Thiên San phủ viện trong, Thủy Các chổ chủ nhà đang bày tiệc rượu.

Bốn mặt là ao sen. Một màu xanh biếc, chín nhịp cầu đều màu hồng tươi. Những hạt trân châu đính vào những tấm sa dùng làm rèmcửa sổ đều chống cao lên. Hoa sen đưa mùi thanh hương thoang thoảng lúc mới nở.

Trong Thủy Các có không ít khách nhân dự tiệc, mỗi một kẻ đều có danh tiếng trên giang hồ đất Ngụy lẫn trung nguyên.

Chẳng hạn như Hoa gia có thổ địa nhiều nhất nước Ngụy, thất công tử Hoa Mãn Lâu, y là một cái người mù lòa nhưng không ai coi khinh một kẻ mù lòa như y, không chỉ lớn lên tuấn lãng gia thế giàu có mà võ công cũng không một chút thấp.

Y có cái bằng hữu đang ngồi cùng dự tiệc, gã bằng hữu này là con người kỳ quái, ai gặp y một lần rồi vĩnh viễn không quên được nữa.

Y tên Tiểu Phụng danh tự giống như Nữ tử nhưng thực ra là nam trang, y rất nổi danh trên đất Ngụy cùng Trung Nguyên.

Điểm nổi bậc nhất của y khiến người không quên được đó là y có 4 hàng lông mày.Trên hai cái, hai cái còn lại chính là trên môi chàng để hai hàng râu cắt xén rất chỉnh tề, nhìn chả khác nào hai cái hàng lông mày khác. Nhưng bốn lông mày của y đã bị người khác cạo mất, giờ chỉ còn hai cái mà thôi.

Ngoài ra còn hai người khách bồi tiệc. Một người tên gọi Tô Thiếu Anh là Nga Mi đại phái chưởng môn đệ tử, Tam Anh Tứ Tú vang danh trên đất Ngụy một trong.

Một vị là Vân Lý Thần Long Mã Hành nổi tiếng võ lâm từ lâu Ngụy quốc, võ công lão không phải tầm thường. Thịnh danh của lão chẳng phải tự nhiên mà được.

Khoản đãi bọn hắn cũng không phải là Diêm Thiết San mà là Diêm gia Đại tổng quản, Hoắc Thiên Thanh .

Diêm Thiết San còn bận việc chưa đến được thành ra người đã nhập nhưng còn chưa bắt đầu khai tiệc, cả bốn người lời qua tiếng lại trò chuyện.

Thủy Các trong đèn cũng không nhiều, lại sáng như ban ngày. Bởi vì bốn vách tường đều treo minh châu, ngọn đèn chiếu châu sáng. Tia sáng nhu hòa , khiến cho nhân cảm thấy không nói ra được thoải mái .

“Tại hạ cũng không muốn làm cho các vị cụt hứng. Bày rượu ra, mau !”

Đột nhiên ngoài Thủy Các có người nói.

Một người vừa cười rộ vừa tiến vào. Tiếng cười hi hí nhỏ bé và sắc nhọn, bộ mặt trắng trẻo lại mập ú, nước da non nớt như người xử nữ. Đặc biệt là cái mũi rất lớn lại khoằm khoằm như mũi chim ưng làm tiêu biểu cho khí phách nam nhi.

Y chính là chủ nhân của Châu Quang Bảo Khí Các, Diêm Thiết San.

Mã Hành Không đứng dậy tươi cười chào hỏi: “Đại lão bản mạnh giỏi a ?”

Diêm Thiết San không thèm để mắt nhìn hắn lần nào, chụp ngay lấy tay Lục Tiểu
Phụng ngắm nghía chàng từ đầu xuống đến gót chân rồi cười hỏi: “Công tử vẫn như trước. So với lần tại hạ gặp ở trên ngọn núi Thái Sơn, chưa thay đổi chút nào. Nhưng lông mày của công tử sao chỉ còn lại có hai hàng !”

Lục Tiểu Phụng mục quang lấp loáng mỉm cười đáp: “Tại hạ uống rượu không có trả nên mụ lão bản ở tửu điếm cạo râu đi mất rồi.”

Diêm Thiết San cười hô hố nói: “Con bà nó ! Chắc là mụ đó thích hàm râu của công tử xát vào mặt mụ.”

Diêm Thiết San quay lại vỗ vai Hoa Mãn Lâu nói: “Nhất định tướng công là Hoa gia thất đồng rồi. Các vị ca ca của công tử thường đến chỗ tại hạ, Tam đồng hay Ngũ đồng uống rượu càng hay.”

Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp: “Thất đồng cũng uống được mấy chung.”

Diêm Thiết San vỗ tay nói: “Hay ! Hay lắm ! Mau đem để xuống gầm giường này mấy hũ rượu Phần. Bữa nay ai mà không say thì con bà nó phải làm tiểu cửu tử.”

Diêm Thiết San với hai bàn tay vừa non trẻ vừa trắng trẻo không ngớt gắp thức ăn
vào bát cho Lục Tiểu Phụng. Lão nói: “Đây là những món thượng hảo của bọn tại hạ tuy chẳng đáng gì nhưng con bà nó, những người ở bên ngoài chẳng bao giờ được ăn.”

Lục Tiểu Phụng hỏi: “Phải chăng đại lão bản lão gia ở Sơn Tây ?”

Diêm Thiết San cười đáp: “Tại hạ là thổ nhân ở Sơn Tây. Mấy chục năm nay chỉ lên núi Thái Sơn có một lần ấy để coi con bà nó mặt trời mọc, nhưng tại hạ coi đi coi lại chỉ thấy một điểm vàng lớn bằng quả trứng gà ngoài ra chẳng có con bà nó chi hết.”

Mỗi câu nói lão đều pha thêm mấy tiếng “Con bà nó” dường như để chứng minh với người khác lão là đại nam nhân, đại lão tổ.

Lục Tiểu Phụng cũng mỉn cười nâng chung lên, đột nhiên nói: “Không hiểu Nghiêm tổng quản là người ở đâu ?”

Mã Hành Không liền lắc đầu quầy quậy đáp: “Hoắc tổng quản chứ không phải Nghiêm tổng quản.”

“Tại hạ cũng nói Hoắc tổng quản ở Châu Quang Bảo Khí Các tức là nội đình tổng quản Nghiêm Lập Bản ngày trước dưới trướng Đại Kim Bằng Vương.” Lục Tiểu Phụng nhìn chằm chặp vào mặt Diêm Thiết San không chớp, nói dằn từng tiếng: “Đại lão bản ở đây chắc là nhận được ?”

Bộ mặt non trẻ, trắng nõn của Diêm Thiết San tựa hồ đột nhiên cong lại. Nụ cười
của lão cũng biến thành cổ quái, cứng đơ.

Ngày thường nổi mừng giận của lão không lộ ra ngoài mặt, nhưng câu nói của Lục
Tiểu Phụng khác nào cây roi quất vào vết thương hai chục trước, mà là vết thương trí mạng, lại bắt đầu bể ra, chảy máu.

Lục Tiểu Phụng mắt chiếu những tia hàn quang thủng thẳng nói tiếp: “Nếu đại lão bản có nhận biết người ấy thì nên bảo cho y món nợ mấy chục năm trước bây giờ có người đòi tới nơi đó.”

Diêm Thiết San da mặt co rúm, bỗng cất tiếng hô : “Hoắc tổng quản”

Hoắc Thiên Thanh vẻ mặt vẫn điềm nhiên đáp: “Tại hạ đây”

Diêm Thiết San lạnh lùng nói: “Hoa công tử và Lục công tử không muốn ở đây nữa. Mau đi chuẩn bị xe ngựa cho hai vị lập tức lên đường.”

Lão chưa dứt lời đã phất tay áo cất bước bỏ đi không ngoảnh cổ lại.

Nhưng lão chưa bước ra khỏi cửa thì một thanh kiếm từ xa phóng đến, như lưu tinh bắn xuống chặn lấy trước đường đi của Diêm Thiết San.

Diêm Thiết San trợn mắt lên lớn tiếng quát hỏi: “Người nào mà dám vô lễ thế ?”

“ Ta!”

Một đạo thanh âm không xa không gần vang lên, lời dứt mấy nhịp, chỉ nghe “ sưu” một tiếng một cái thân ảnh đã cướp đến trước cây kiếm cắm dưới đất.

“ Ngươi....” Diêm Thiết San sửng sốt, nheo con mắt lại quan sát kẻ phía trước.

Mà không chỉ y những kẻ khác cũng chú ý lên, thấy được người xuất hiện mà thoáng qua biến sắc.

Tóc xanh sẫm bó buộc, một bộ y phục bó sát lại không thiếu đại khí cùng xa hoa, trường bào hoàng kim tung bay xạ ra quang mang, thân hình cao lớn, một luồng vô danh áp lực lan tỏa từ người y ra.

Dung mạo bị tấm mặt nạ vàng che đi, cho người cảm giác thần bí. Trên đầu tinh xảo đao kiếm ghim lên mão quan, một cây quạt xinh đẹp cùng hồ lô dắt ở hông, một đôi con ngươi huyết hồng đồng tử phá lệ chú ý.

Ngoài ra, lưng còn đeo một cây thương cùng một cây cung, hình thể so người thường cao hơn hai cái đầu.

Ngọai hình này khí chất này binh khí này, để cho đám người Diêm Thiên San nghĩ ngay đến một người mới nổi gần đây.

Đạo Thánh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK