Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu người đều một ngày không ăn, bụng đã đói sẵn, có được sự đồng ý của Đế Thiên An liền càn quét lấy.

Chưa đến 5 phút thời gian, một con heo rừng hai trăm cân lại ngốn sạch, phần lớn là bị A Thạch cho vào bụng, người nào người nấy bụng đều no căng ra.

Lưu Si vuốt cái bụng no của mình, mà cười nói: “ No quá, trước giờ ta chưa được ăn ngon như vậy”

“ Uk, uk” A Thạch hàm hầu cười lên.

Bạch Thái lên tiếng : “ cảm ơn”

Lưu Si dò hỏi : “ đại ca, ngươi làm sao mà lấy được thịt ăn vậy”

Đây là điều không phải chỉ một mình hắn muốn biết à.

Thịt là thứ sa xỉ không phải nô lệ có thể ăn tại chốn này, có thể hưởng dụng được chỉ có đám võ sĩ dưới trướng Lý Tịnh.

Mà Đế Thiên An có thể lấy thịt đến cũng để cho bọn họ hiếu kỳ, phải biết tuy đêm tối hạ xuống lính canh vẫn canh giữ, tuy lỏng lẻo nhưng vẫn có người. Nhất là phòng bếp đồ ăn có võ sĩ canh giữ, đề phòng đám nô lệ vì đói trộm cướp.

“ Ra ngoài một chuyến là được” Đế Thiên An nhàn nhạt đáp

Cả sáu người nghe xong sững sờ trong giây lát, rồi đồng loạt hô : “ ra ngoài”

Để đi ra được hầm mỏ, chỉ có duy nhất một cái cổng ra, nhưng nơi đó cho dù là tối cũng có binh lính canh giữ, cửa lại cao, cơ hồ không thể trèo qua được. Hơn nữa lại có đám chó tinh mủi canh giữ gần đây.

Ấy vậy mà từ miệng Đế Thiên An lại nói ra ngoài, có nghĩa y đã bỏ qua hết thảy phòng thủ để ra ngoài. Chuyện này bảo bọn họ làm sao mà không kinh ngạc được chứ.

Đế Thiên An nói : “ ăn xong rồi, đi làm việc của các ngươi đi”

Đám người vốn còn rất nhiều điều nghi hoặc muốn hỏi, đó là làm thế nào mà Đế Thiên An lại có thể đi ra được bên ngoài, giữa chốn canh phòng nghiêm ngặt ở hầm mỏ Bắc Sơn được chứ.

Tuy chỉ mới tiếp xúc, nhưng cái vị đại ca thần bí kia thủ đoạn bày ra để bọn kính sợ, trong lòng mang theo bất đồng tâm tình mà đi làm việc của mình, đào Huyết Thạch.

Vũ Canh đảo con mắt thầm nghĩ: “ Ông ngoại có thể ra vào được, y hẳn cũng làm được. Mà y đến nơi này hẳn là Huyết Thạch, cái động bây giờ sâu và rộng hơn gấp hai lần chỉ trong môt đêm, là do y làm ra”

“ Có thể lấy thịt ra bên ngoài mà không ai phát hiện được, trừ khi y có liên quan với Lý Tịnh nhưng nếu là liên quan thì làm sao lại làm nô lệ được chứ. Nếu như vậy chỉ còn khả năng là y võ công cao cường có thể tự do ra vào” Khương Thượng thẫm nghĩ.

“ No quá” A Thạch thì chẳng có nghĩ ngợi gì nhiều, xoa xoa cái bụng của mình mà đi.

Đế Thiên An tay vươn ra tóm lấy bàn tay Bạch Thái lại.

Bạch Thái bị bắt tay giữ lại, nghi hoặc nhìn.

Chỉ thấy một cái luồng ánh sáng màu xanh lam phủ bọc lên đôi bàn tay, cũng như bao phủ lên đôi chân trần của nàng, đem những vết xước chữa lành.

“ Sinh mạng tuy mong manh nhưng rất mạnh mẽ, nhân sinh lại tràn đầy bất ngờ, muội tuổi còn quá trẻ. Cuộc đời còn dài, bây giờ thương tâm chỉ là một trong những kinh lịch của cuộc đời mà thôi”

Bạch Thái ngẩn đầu lên, thân hình khẽ run lên khi nghe được những lời này.

Đế Thiên An lại nói : “ một cánh cửa đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, bây giờ bất lực mê man như dòng nước vô định không biết đi về đâu. Nhưng khi muội tĩnh tâm vượt qua được, sau này trải nghiệm nhiều hơn sẻ biết được thế gian này trừ bi thương còn rất nhiều thứ đáng để chờ mong cùng trân trọng. ”

Bạch Thái ngước nhìn, thân hình lại khẽ run lên khi cảm nhận được ấm áp khi bàn tay gả nam tử kia vươn lên đầu tóc mình xoa nhẹ, tâm tình ê ẩm lại hiện lên, khóe môi mấp máy, nghẹn ngào nói : “muội... muội... cảm tạ”

Từ khi biết được sự thật phủ phàng trượng phu của nàng A Cẩu đả không còn trên đời, Vũ Canh vương tử Đại Chu từng có xích mích với A Cẩu, chính hắn đã phế đi một con mắt trái, giờ đây lại chiếm lấy thân xác của trượng phu mình.

Nàng cũng có oán hận qua Vũ Canh, nhưng vốn tính cách thiện lương, lại từ Vũ Canh cùng Đế Thiên An biết rõ tiền căn mọi chuyện. A Cẩu không phải là Vũ Canh giết, mà là Chu binh vào thành giết, chết là vì giúp nàng chạy trốn khỏi bị quân Chu tìm được.

Nàng một đêm khóc mệt mới ngủ, tỉnh lại con mắt đả sưng húp lên, cũng qua một đêm này nàng cũng biết rõ được thực tế tàn khốc, mà đón nhận lấy.

Giờ này đôi mắt sưng húp đã được xoa diệu đi, nhưng con mắt phiếm hồng thì vẫn còn, ngấn bên trong như hơi sương tựa chuẩn bị trào ra nước mắt.

Đế Thiên An lại lừa gạt dụ dỗ lấy Bạch Thái : “ muội muội của ta còn sống hẳn không khác muội là bao, đừng khóc sẽ không xinh đẹp, sau này Bạch Thái làm muội muội ta được không?”

“ Hức... hức” Bạch Thái thân hình khẽ run lên, nước mắt lại ngấn ra.

A Cẩu chết đi, nàng thân nhân đều không còn trên cõi đời, gần như mê man không rõ mình tồn tại tiếp tục sống làm gì, hoàn toàn không rõ cũng không nghĩ đến.

Bây giờ lại nghe những lời của gả nam tử phía trước, để cho tâm trạng bi thương nàng lại nhấc lên. Y giống như cọng rơm cứu mạng cho nàng níu kéo, và cũng hiểu được vì sao y lại đối xử tốt với bản thân mình.

Có lẽ nàng giống với cô muội muội đả mất của y. Đồng ý nàng từ nay trên cõi đời không phải là cô độc một mình nữa.

Nhưng mà Bạch Thái có ngờ được, theo cái gật đầu nhẹ của nàng rồi khóc nất lên, nàng đã bước chân vào ngay hang ổ của con sói xám chuyên ăn thịt thỏ non không nhả xương, đợi nàng nhận ra được thì đả quá muộn rồi.

Với Đế Thiên An mà nói, mấy cô em nuôi cũng giống như sủng thú hắn nuôi vậy, con nào nuôi mà không ăn thịt cơ chứ. Đếm lại lịch sử của hắn mà xem, em nuôi hắn nhận chỉ được một đoạn thời gian là bị hắn đem lên giường ăn sạch cả.

“ Ca...” Bạch Thái nghẹn ngào thốt lên một tiếng, đem mặt chôn vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân cao lớn cho nàng cảm nhận được ấm áp cùng an toàn, thân hình lại khẽ run lên.

“ Tốt” Đế Thiên An đem tay vuốt ve đầu tóc ngắn của Bạch Thái.

Khương Thượng, A Thạch, A Kim, Lưu Si nhìn cảnh tượng kia mà trong lòng hâm mộ lấy, dù sao Đế Thiên An thủ đoạn mạnh mẽ nếu như có một ông anh thế kia, sinh tồn liền cao hơn, thậm chí liền có thể thoát ra ngoài.

“ Bạch Thái đừng khóc nữa, ta dạy cho muội thứ này, muội làm theo ta nhé, nào hít vào thở ra” Đế Thiên An cười nói, là mẫu hít thở cho Bạch Thái, dạy cho nàng cách thổ nạp.

“ Ân” Bạch Thái tuy không rõ, nhưng nghe xong đem tay lau đi nước mắt, kìm nén lại tâm tình của mình mà làm theo.

“ Hít vào, thở ra đều đặn, đây là phương pháp thổ nạp rất có ích, muội nếu học xong thể trạng sẻ tốt hơn rất nhiều.” Đế Thiên An một bên lên tiếng, rồi lại hít vào thở ra theo quy luật nhất định.

Cái hắn dạy là phương pháp thổ nạp riêng do hắn thông qua các loại thổ nạp chi khí của các môn phái lớn nhỏ khác nhau mà tạo thành. Phương pháp thổ nạp này có thể giúp cơ thể cường hóa mạnh mẽ hơn, đặc biệc còn có thể trong một đoạn thời gian bế khí không cần hô hấp.

Nếu có thêm nội lực, còn có thể kết hợp ngăn chặn đẩy lùi độc tố trong người ra, khi chiến đấu tạm thời ở trạng thái bách độc bất xâm. Nếu kiểm soát tổn còn tiết kiệm được thể năng của mình.

Cái phươn pháp này cũng được hắn đặt cho cái tên khá kêu, Long Đế Thổ Nạp.

Bạch Thái học theo hít thở theo giống như vị ca ca mới nhận của mình.

Ở một bên làm việc, nhưng đám người Vũ Canh tai vẫn nghe lén, thậm chí vài tên còn thử học theo hô hấp lấy.

Đầu tiên là Vũ Canh, hắn một đêm trò chuyện với ông ngoại của mình, liền biết được cái con người chung tổ nhóm với bọn họ cực kỳ mạnh mẽ, có thể là một Thần.

Mục đích của hắn tạm thời không rõ, nhưng trước xác định được một cái mục đích của hắn chính là Huyết Thạch trong mỏ đá này.

Một kẻ lợi hại để cho ông ngoại mình kiêng kỵ, hắn tùy tiện chỉ điểm cũng so với những con người ở trong hầm mỏ này ngưu bức hơn. Cho nên Vũ Canh cũng thử học theo hô hấp.

Không chỉ hắn còn có Khương Thượng học theo.

Ban đầu đám người Bạch Thái đều không có cảm nhận gì rõ rệt khác biệc, nhưng khi bắt tay vào đập đá, hít thở hô hấp theo quy luật mà Đế Thiên An dạy cho bọn họ liền phát hiện ra ảo diệu hơn người.

Đó là so với trước thời gian mệt nhọc đến chậm hơn, hơn nữa khi dùng lực dường như khỏe hơn một chút.

Đám người Khương Thượng như bắt được thứ mới mẻ, ai cũng hưng phấn ra sức tập luyện theo hô hấp, tại cái nơi hầm mỏ nô lệ này, có hàng vạn người chịu cảnh khổ sai, không phải ai cũng có cơ hội may mắn như bọn họ được, cho nên ra sức mà luyện tập.

Thời gian trong ngày cũng nhanh qua đi, đám người Bạch Thái vừa đập đá vừa rèn luyện Long Đế thổ nạp, cho đến khi tiếng chuông đánh vang lên báo hiệu giờ ăn duy nhất trong ngày đã đến.

Lần này Đế Thiên An vẫn không có rời đi khỏi hang động, hơn nữa còn có thêm một cô muội muội mới nhận của mình.

Về phần những người khác chỉ có thể rời đi khỏi hang động, mang theo gùi đựng Huyết Thạch tìm đến chổ ăn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK