Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo thanh âm phát ra. Tiểu Phi cùng hòa thượng ngẩng mật nhìn lên, ánh mắt liền thấy được hai thân ảnh có mặt ở trên mái ngói.

Nam thần tuấn vô cùng, dung mạo có thể khiến cho bất cứ cô nương nào xuân tâm dập dờn, cho dù giang hồ đệ nhất mỹ nam tử Giang Phong cũng không thể so bằng người đàn ông này.

Y giống như một khối tượng ngọc hoàn mỹ không một chút tỳ vết, đứng đó, tựa như bậc đế vương trên cao nhìn xuống thần dân của mình, tỏa ra khí chất quân lâm thiên hạ, đôi mắt y nhắm nghiền, mi tâm y là một cái khe dọc rực rở, cùng một đầu rực rở tóc được bó buộc kỹ càng.

Khoác lên người một bộ trắng đen y phục, tay áo và các viền cổ họa tiết tím vàng nổi bậc, cho người cảm nhận được, tôn quý; uy nghiêm; cường đại.

Mà nữ tử bên cạnh y xinh đẹp vô cùng, vóc người nóng bóng ánh mắt câu người, bất cứ nam nhân nào cũng khó mà di chuyển cặp mắt khỏi dung nhan xinh đẹp kia được, chỉ một cái nhìn hay cử chỉ của nữ tử cũng khơi lên dục vọng của nam nhân.

Tâm Mi hòa thượng sắc mặt biến sắc, gương mặt trắng bệch, ngay lập tức cất lên một tràng phật hiệu : “ A di đà phật”, trên tay tràng hạt không ngừng niệm lấy, bởi trong đầu hắn hiện giờ lại nảy sinh ra sắc dục chi cảnh.

Đế Thiên An lắc mình, gần ba mươi mét khoảng cách bị hắn nháy mắt lượt bỏ, đã xuất hiện phía trước người Tâm Mi hòa thượng, lạnh lùng đem bàn tay vươn ra hướng đến yết hầu của Tâm Mi mà đến.

Tâm Mi vội ứng biến, chỉ là hắn đưa bàn tay ra ngăn đở đã muộn.

“ Crac” một tiếng bể nát vang lên, yết hầu của Tâm Mi liền bị bóp vở, còn chưa hết từ người hắn toàn bộ tinh khí óng ả như nước vở đê tràn qua người Đế Thiên An.

“ Sư thúc!!” nhà sư đứng bên trái bi phẩn quát lớn một tiếng, sự việc xảy ra quá nhanh hắn không cách nào kịp trở tay được.

“ Ma đầu, nạp mạng đi” hai nhà sư trẻ tuổi khác bi phẩn xông đến, bàn tay tụ chưởng đập lên vai hắn, một chưởng Vi Đà cực kỳ cương mãnh cùng hùng hậu nội lực, chưởng còn chưa đến nhưng khí đã đến trước.

“ Trường kiếm màu vàng, rực rở tóc....lẽ nào… là hắn” Tiểu Phi đôi mắt mở lớn nhìn về trường kiếm hoa lệ cắm dưới mặt đất, sau đó đem mắt dời về Tâm Mi hòa thượng nhìn da thịt y xệp xuống, giờ hắn đả biết hai người này là ai.

“Tu La công tử” Tiểu Phi ngưng trọng hơn bao giờ hết nhìn về nam tử kia.

Tu La công tử là cái tên trong hai tháng gần đây nổi lên ở tám trăm dặm đất Cư La, không nói đúng là cực kỳ hung danh. Y ra tay tàn nhẫn vô cùng, không một kẻ sống khi đối địch là y.

Đã có hơn mười cái môn phái lớn nhỏ bị y một người hủy diệt, tất cả các người bị giết đều bị hút khô. Hành vi tàn ác giống như người trong Ma giáo, bất quá y chính tà không phân dù là Ma giáo cũng bị y tàn sát không thương tiếc.

Mà đặc điểm nhận biết đó chính là ngoại hình hết sức bắt mắt của y, cùng với đó là một thanh hoa lệ mà không chút khai phong trường kiếm.

“ Xuy xuy!!”

Ngay lúc này, chợt nghe tiếng sáo nổi lên.

Tiếng sáo trong mà cao vút một cách lạ kì, tuyết đóng thành băng trên cành cây như bị âm lực từ tiếng sáo rớt xuống từng mảnh từng mảnh lao chao trong gió.

Tiếng sáo đang vút chợt xuống trầm uyển chuyển như mang mảnh ưu tư, lão già vừa thổi cây sáo của mình nhanh chóng vận lên khinh công di chuyển đến phương vị của đám người Đế Thiên An.

Tiểu Phi quay lại nhìn sững người thổi sáo và nói từng tiếng một: “Thiết Dịch tiên sinh.”

Thiết Dịch tiên sinh ngẩng mặt, đôi mắt ông ta như ánh điện ngời ngời, ánh mắt nhìn về năm bộ thây khô trên mặt đất, sát khí thả ra nhìn về một nam một nữ đứng trên đó, trầm giọng quát : “thật là tà công”

Lúc này, vây công Tiếu Phi hai trong ba người cũng cướp đến nơi này, Tàng Kiếm sơn trang thiếu chủ Du Long Sinh cùng Thiết Diện vô tư Triệu Chính Nghĩa, cả hai người đem Đế Thiên An cùng Loan Loan vây bọc lại.

“ Ma đầu, ngươi lại dám đến nơi này!” Triệu Chính Nghĩa không nhịn được quát.

Không chỉ y Du Long Sinh cũng bị vẻ đẹp của nàng mà rung động, nữ nhân này so với Lâm Tiên Nhi đệ nhất mỹ nhân Tề quốc không một chút thua kém.

“ Nơi này có gì đặc biệc sao?” Loan Loan kiều mị nói.

Nàng từ khi tiêu hóa xong giọt máu của Đế Thiên An cấp cho, thoát thai hoán cốt các đầu kinh mạch cùng huyệt đạo đều khai thông. Cùng với võ công mà Đế Thiên An để lại, một đường thuận lợi tu luyện.

Sau khi đã đem công pháp nhập môn, nàng không có tiếp tục tu luyện. Mà đông tây nam bắc truy tìm tung tích của nam tử kia. Theo sau các dị tượng nàng biết là người kia gây ra, bất quá đều không đuổi kịp.

Cho đến khi nàng nhận được tin Tu La công tử xuất thế, vô luận là phỉ tặc quan binh chính tà hai phái đều bị người kia đồ sát, hấp khô mà chết. Dưới nỗ lực đeo bám nàng thành công tìm đến được Đế Thiên An, cho đến hiện giờ theo hắn đến Hưng Vân trang.

“ Để ta chơi với các ngươi một hồi” Đế Thiên An chậm rãi đi đến, rút lên Thừa Ảnh.

Du Long Sinh cười lạnh, nói : “ vậy để ta xem ngươi có bao nhiêu bản lảnh”

Nói xong mũi chân điểm một cái, người như du long kinh phượng, trường kiếm lao đến tập kích lên Tu La công tử, kiếm khí tản mát ra ngoài giăng đầy bốn phương tựa như một cái lồng giam, kiếm khí kiếm thế bắt đầu được đẩy lên.

Đối mặt với đại chiêu, Đế Thiên An nhấc lên Thừa Ảnh, đơn giản đâm thẳng.

Không hoa lệ màu mè, nhìn hết sức bình thường, nhưng một kiếm đâm thẳng này, lại xảo diệu phá đi kiếm thế của Du Long Sinh.

“ Keng!” Chói tay ma sát vang lên, kiếm thế của Du Long Sinh bị phá toạt đi, Thừa Ảnh của Đế Thiên An đâm nhanh đến trường kiếm trên tay Du Long Sinh, ngay khi va chạm trực tiếp khiến nó bị uốn cong và rạn nứt, hoa lửa bắn ra.

“Hừ!” Đế Thiên An hừ nhẹ một tiếng, cổ tay khẻ lắc một cái, lực đạo phát động, lập tức chấn lùi đi Du Long Sinh, đồng thời cổ tay đảo, mang theo Thừa Ảnh quét một đường ngang qua.

“ Bang!!”

Triệu Chính Nghĩa phun ra một ngụm máu, thân ảnh không nghừng lùi về sau, một cổ đau xót truyền lên đại não, cánh tay của hắn quỷ dị không còn thẳng thớm như cũ, khi bị va chạm liền bị đánh gãy xương.

Này là một chuyện cực kỳ để hắn khiếp sợ, dù là ngạnh công cao thủ đại thành cũng chưa chắc có được sức lực này. Phải biết hắn thành danh cũng nhiều năm, tại giang hồ trên là hàng thật giá thật Tự Tại Địa Cảnh cao thủ, ấy vậy mà khi thấy kẻ kia biến chiêu đã kịp lưu thủ, ấy thế mà nhận lấy kết quả hiện giờ.

“ Lực đạo quá mạnh” Tiếu Phi nhìn mà khiếp sợ lên, ánh mắt đảo qua thấy nữ tử xinh đẹp đi cùng chẳng có dấu hiệu nhúng tay vào, liền biết nàng đối với Tu La công tử thực lực vô cùng tin tưởng.

“ Cái gì!” Thiết Dịch kinh sợ lên, khi thấy đối phương thân hình quỷ mị đả xuất hiện trước mắt mình, bản thân lập tức phản ứng, đem ống sáo làm kiếm nhanh nhất tốc độ đâm đến trái tim y.

Một đạo kiếm khí trường hồng từ ống sáo phát ra, kiếm khí được Thiết Dịch khống chế dài trong ba xích, cực kỳ đáng sợ có thể phá vở ngạnh công tu luyện người, ở cự ly gần rất khó người có thể chống đở được.

Không né chẳng tránh, Đế Thiên An tay trái đem bàn tay mình chộp lấy ống sáo của y, mặc cho kiếm khí công kích lên thân như đánh vào tường đồng vách sắt, một kích này khiến cho Thiết Dịch cả kinh nhưng phản ứng đã muộn không kịp rút về, để rồi Đế Thiên An dùng lực, bóp.

“ Crac” Ống sáo vở nát thành từng mãnh.

Thiết Dịch da đầu cũng tê lạnh lên, tại cự ly gần có thể chống đở được một kích bảy tầng công lực của hắn, đáng nói là ống sáo của hắn dùng làm vũ khí, chết trên đó không ít giang hồ cao thủ, là thế gia đất Triệu đúc kiếm họ Từ làm ra chất lượng không thua kém gì các danh binh vang danh thiên hạ, ấy vậy mà bị đối phương bóp vở.

“ Là ngươi muốn chết!” Thiết Dịch thầm hô, nhanh chóng trấn định lại, lập tức buông ra ống sáo vở nát, nội lực trong người cấp tốc tuôn ra theo cái tay bên cạnh vung ra.

Trong nháy mắt có một đoàn ô quang hướng Đế Thiên An đánh tới. Thế công so với một đạo kiếm khí kia còn mạnh hơn gấp hai lần.

Đế Thiên An châm chọc : “Đúng là võ lâm chính đạo tác phong à”

Khoảng cách gần như thế, nhanh như vậy tốc độ, cái kia để người như thế nào trốn tránh. Đả rất nhiều người cũng bị một đòn bất ngờ này của Thiết Địch mà táng thân, bí mật này rất ít người biết được, bởi những kẻ biết đa phần đả dưới mộ địa cả rồi.

“ Đinh” “ Đinh” “ Đinh”

Lập tức nghe một trận “Đinh đinh” thanh âm, mười ba cây Nhiếp Hồn đinh bắn lên thân hình Đế Thiên An đục thủng y phục, nhưng không cách nào xuyên thấu qua cơ thể, tóe lên hoa lửa, rồi rơi tại đất tuyết bên trong.

“ Cái gì!!” Thiết Địch cả kinh lên.

Đế Thiên An khẻ nhích môi, bàn tay nhanh như chớp lao đến bắt lấy cái cổ của y.

“ Khục khục... xin... xin” Thiết Địch khó khăn bởi hô hấp, sống lưng lạnh bút hô lên, đôi chân không ngừng đá lên cơ thể kia nhưng không cách nào thoát ra được, đáng sợ đó là nội lực của mình không ngừng bị thoát ly ra.

“Y trên người có bảo giáp” Du Long Sinh, Triệu Chính Nghĩa lẫn Tiếu Phi biến sắc nhìn một màn kia, thành danh trên giang hồ Thiết Dịch tiên sinh một thân võ công đạt đến Tự Tại Địa Cảnh hậu kỳ lại như trẻ con trước mặt kẻ kia.

“ Chạy” Đế Thiên An cười lạnh, thân hình nhanh chóng vận lên khinh công, thoáng cái đả cướp trước người Triệu Chính Nghĩa, tay nhẹ nhàng vổ một cái.

“ Phanh” Triệu Chính Nghĩa như diều đứt dây văng mạnh đi, máu tươi phun ra, xương cốt gãy nát lại vang lên, khí tuyệt bỏ mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK