Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Thiên Trần thẳng thắn nói ra mình xem sao trời thấy tinh tượng dị động, khí vận đột nhiên thay đổi cho nên chạy xuống phía nam xem thử là chuyện gì, tình cờ gặp Tống Sư Đạo ngoại thành, nghe tin Xích Mi Quân chiếm thành liền đến bái phỏng.

“ Bái phỏng thôi à, không ra tay vì dân trừ ma? vì Bắc Ly trừ hại?” Thiên Trạch dò hỏi.

Tề Thiên Trần nói : “ bần đạo chỉ xem tinh tượng sao trời xem chuyện hung cát. Chuyện chiến sự lẫn triều chính không bàn đến, làm hỏng chuyện tu hành. Bần đạo đến đây chỉ là vì hiếu kỳ, muốn xem cho rõ mà thôi”

Thiên Trạch không nói thêm nữa, gả này hắn cũng đã có nghe qua, phất tay ngưng khí tọa thành những cái ghế nhỏ : “ngồi đi”

“ Cảm tạ Xích Mi Quân” Tề Thiên Trần thi lễ, tiến đến ngồi.

Sở Lưu Hương đám người đưa mắt nhìn nhau cũng bước đến quỳ ngồi.

Hồ Thiết Hoa thì không nói gì, hắn chỉ việc chăm chắm uống vò rượu phân đến, uống một hơi hết nửa bình thì khen : “ rượu ngon, rượu ngon, Đạo Thánh huynh, cho thêm vài hủ nữa đi, ta từng này uống không đủ”

Mấy cái nữ thấy hắn hào sảng như vậy cũng phá lệ thích, trong đó một cái Nữ tử nhẹ nhàng đưa tay mười mấy vò bay đến.

“ Còn không biết rượu này rượu gì?” Lý Hồng Tụ dò hỏi, nàng chưa uống nhưng nhìn màu sắc cùng hương rượu, qua đó mà biết rượu này không phải bình thường rượu, hơn nữa trong những loại rượu mà nàng biết qua không giống, hiếu kỳ hỏi.

“ Túy Hồng Nhan! Rượu này ta ủ không lâu, các ngươi tính ra may mắn được uống” Thiên Trạch cất lời.

“Ngài còn biết ủ rượu nữa ư?” Tô Dung Dung bất ngờ hỏi.

Thiên Trạch nói : “ biết sơ sơ vừa đủ uống được”

“Ngài khiêm tốn quá, chén rượu này cũng đủ để so với các loại rượu vang danh trung nguyên hiện giờ rồi.” Sở Lưu Hương tiếp lời : “ tôi gặp ngài bốn lần, nhưng mỗi một lần gặp lại đều khiến chúng tôi than thở khó mà kìm được rung động trước những chiến tích lẫn tài hoa của ngài.”

Thiên Trạch nói : “ ngươi đến chổ ta cũng không chỉ nói mấy chuyện như vậy chứ, đúng rồi còn hai cái mỹ nhân nữa đâu rồi”

Lời này vừa ra, không khí có chút trầm xuống, Sở Lưu Hương đám người nhất thời khó nói nên lời.

Vẫn là Lý Hồng Tụ nói trước : “ Điềm Nhi muội ấy cũng có theo chúng ta, chỉ là gặp phải biểu ca ngoài thành, đau buồn quá độ mà hôn mê. Đã được đưa về nhà cô ấy nên không có đi cùng. Dung Dung đi theo chăm sóc cho Điềm Nhi”

“ Đau buồn quá độ ư?” chư nữ nghi hoặc, đại não suy ngẫm.

Diệp Linh hỏi : “ lẽ nào cô ta người nhà bị chết rồi”

“ Vâng bị chết rồi” Lý Hồng Tụ nói.

Tề Thiên Trần vẫn thản nhiên ngồi bên nhưng thần sắc như hồn du thiên ngoại.

“ Hôm nay ngoài thành chỉ có cái bọn Bắc Ly kia, lẽ nào....” Âu Dương Tình lấp lửng.

Sở Lưu Hương thở dài nói : “ Điềm Nhi họ Tống, thân phụ của cô ấy chính là người mà ngài giết không lâu trước”

“ Tống Trí” đám nữ nghe được cùng nói.

Thiên Trạch đang uống chén rượu cũng dừng lại đôi chút, sau đó lại tiếp tục uống rượu.

Lý Hồng Tụ nói : “ muội ấy khi biết Đạo Thánh là Xích Mi Quân, liền lo lắng chạy về trung nguyên, muốn cùng ngài gặp gỡ”

“ Muốn bằng chút giao tình mà để ta buông xuống đồ đao ư? à không, đôi khi cô ta cũng phải về báo tin cho Tống Trí, dù sao đất Bách Việt ta cũng bị Tống thị chiếm lấy, ta còn sống đối với Tống thị mà nói là chuyện không thể vui vẻ gì” Thiên Trạch nhàn nhạt nói, đối với Tống Điềm Nhi là con gái Tống Trí hắn thông qua ký ức của Sở Lưu Hương cũng biết đến, chỉ là biết thì thế nào?

Lời Thiên Trạch vừa nói xong, bầu không khí trở nên lúng túng .

Bởi mấy lời kia cũng không sai, Bách Việt đất bị Tống thị chiếm.

Một cái phế thái tử còn tại, mà y chính là kẻ có năng lực vực dậy Bách Việt, Tống thị sẽ bỏ qua ư?

Lý Hồng Tụ nói : “ Ta biết chuyện này khó mà giải thích, bởi song phương có thù hận. Chỉ là Tống Điềm Nhi muội ấy không liên can gì, muội ấy chỉ là không muốn người ái mộ cùng với người nhà mình đến kết quả không mong muốn nhất. Chỉ là thực tế muội ấy đến vẫn chậm”

Đám nữ nghe được đưa mắt nhìn Thiên Trạch, đối với cái Tống Điềm Nhi kia cũng cảm thông chút, người ái mộ giết phụ thân của mình, này tư vị dể chịu sao?

“ Đừng nói là cô ta có đến, ta cũng không ngần ngại giết chết Tống Trí.”Thiên Trạch từ tốn nói : “ giao tình giữa chúng ta cũng không có sâu đậm như các ngươi tưởng, tính ra mà nói các ngươi còn nợ ân tình của ta. Bây giờ ta đã chấp chính Gia Lãm, bất kể là ai dám cản trở ta đường, đều giết hết, dù là bọn các ngươi đi nữa, cản ta, chết”

Đám người yên lặng nhìn, khi đến bọn họ cũng đã rõ kết quả này, cho nên nhận được kết quả này cũng không quá rung động gì.

Thiên Trạch hướng Tề Thiên Trần nói : “ Tống Sư Đạo ta tha mạng là chuyển lời cho Tống Khuyết, vừa khéo ngươi đến nơi này về chuyển lời cho Tiêu Nhược Cẩn, món nợ của Bách Việt và Bắc Ly còn chưa tính hết, chờ ngày ta chỉnh đốn binh mã tất đạp bằng Thiên Khải”

Tề Thiên Trần sắc mặt như thường, đáp : “ bần đạo sẽ chuyển lời cho Bắc Ly vương, chỉ là chiến tranh đều nhất lên sinh linh đồ thán....”

Thiên Trạch đưa tay cắt ngang đi ngăn lại : “ Tề Thiên Trần, ngươi muốn nghĩ cho thương sinh, vậy con dân Bách Việt ta chết dưới người Bắc Ly thì thế nào? Nay ta trở về chấp chính Gia Lãm, bốn nước xâm chiếm kia sẽ làm gì. Ngươi bảo ta buông xuống sát nghiệp, chờ bốn nước kia đem quân đến giết, khi đó mới đúng là nghĩ cho thương sinh đúng không?”

Tề Thiên Trần cười khổ, nói : “ bần đạo không có ý đó, chỉ là muốn xin ngài nếu có thể bớt chút sát nghiệp, xin nới tay”

Thiên Trạch lạnh nhạt nói : “ từ xưa đến nay có bá nghiệp nào không thây chết thành đồng, máu huyết ngàn dặm. Hàn An lấy tộc nhân ta mà ngồi lên vương vị, Thái An vương ba lần bắc chinh Cao Lệ khiến bao nhiêu người chết, nay Bách Việt tuy còn nhưng thổ địa bị bốn nước xâm chiếm, mối hận thù nhốt 12 năm trời dưới ngục tối, ngươi bảo ta bỏ qua khuất nhục này thế nào?”

Diễm Linh Cơ lúc này nói vào : “ lão câu trước thì nói không bàn chuyện triều chính, lúc này thì đang làm cái gì đây? tu hành của Tề chân nhân quả thật để ta mở rộng đấy”

Tỳ Bà nói : “ một khi tin Gia Lãm đổi chủ lộ ra, sớm muộn gì bốn nước sẽ kéo quân tiến đánh, ấy vậy mà Tề đạo trưởng lại muốn khuyên bỏ sát nghiệp, đạo trưởng là khuyên chúng tôi đi chết ư?”

“ Sao lão không khuyên Bắc Ly vương kia buông bỏ sát nghiệp, không khuyên Tống Khuyết đi, lão đi khuyên người thật là hay quá” Diệp Linh cũng châm chọc vào.

Giang Ngọc Yến chen vào : “ mở miệng là khuyên người ta đi chết, thật đúng là trung thần của Bắc Ly”

Lãnh Yên nói : “ Tề chân nhân dù sao cũng là Quốc Sư của Bắc Ly, hiển nhiên cũng sẽ vì quân vương mình lao lực.”

Thiên Trạch trực tiếp nói : “ chuyện đến đây là được, nếu còn nhiều lời thêm, ta cũng không ngại giết luôn ngươi trừ họa trước. Ngươi có thể thử ta có đủ năng lực giết ngươi hay không? có đủ san bằng môn phái của ngươi không?”

Tề Thiên Trần thở dài nói : “ là bần đạo vọng ngôn”

Nhân Hiệp bốn người đưa mắt nhìn, tình huống này cả bọn cũng không biết nói gì.

Ngăn người ta báo thù ư? thù nước nhà thù bản thân không báo? Chính bản thân của cả bốn cũng không tìm ra được lý do để thuyết phục vị kia được, rượu ngon nhưng giờ này cả bốn người cũng khó mà thưởng thức.

Bởi lẻ bọn họ biết rằng, lần gặp này lại đã sớm không còn như trước. Và một tràn tranh đấu khốc liệt sắp xảy ra, chiến tranh sẽ gây chết chóc, sẽ có vô số gia đình ly tán hoặc là mất mạng.

Nếu được, Nhân Hiệp người không hy vọng chiến tranh xảy ra. Chỉ là kết quả này chỉ là người say nói mộng.

Không cần Thiên Trạch thống binh đánh chiếm lại thổ địa, bốn nước kia cũng khó mà để yên Thiên Trạch lớn mạnh, nhìn y đoạt lại thổ địa trong tay mình được.

“Ta đang thiếu nhân lực, trong vòng 3 tháng bốn kẻ các ngươi đi trợ giúp người dân trong thành yên ổn, phân phát lương thực các loại. Ân tình các ngươi nợ ta cứ như thế trả. Nếu như để ta biết các ngươi tham dự vào bốn nước kia hoặc là tổ chức khác chống đối, ta cho các ngươi biết chết chưa phải là cuối cùng, rút hồn luyện phách thứ này ta vẫn có thể làm được.” Thiên Trạch cảnh cáo Nhân Hiệp.

Ba người trầm mặc đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK