Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người nhìn thấy thân ảnh nam tử kia lập tức nhận ra là kẻ nào.

“ Các hạ phải chăng là Đạo Thánh?” Hoắc Thiên Thanh thử dò hỏi.

Thiên Trạch đáp : “ không sai”

Nghe hắn thừa nhận, đám người dù đoán nhưng nghe được cũng tràn đầy ánh mắt tò mò quan sát, đây là Đạo giới nổi danh Thánh, là tên trộm hung hăn nhất gần đây.

“ Đạo Thánh! Nghe danh đã lâu! Đạo Thánh đến chổ của lão phu là chuyện gì?” Diêm Thiết San mặc dù biết Đạo Thánh hành vi cũng đoán ra hắn đến nơi này mục đích, bất quá cũng khách sáo một phen.

“Gần đây ta thiếu tiền, nghe nói Diêm lão bản giàu có, muốn mượn một ít” Thiên Trạch từ tốn nói.

Diêm Thiết San cười lạnh : “ dám hỏi Đạo Thánh mượn bao nhiêu, khi nào trả?”

“ Mượn hết, không có ngày trả” Thiên Trạch nói

Nghe được lời này đám người cũng im lặng với sự mượn tiền của Thiên Trạch.

“ Ha ha ha ha” Diêm Thiết San cười lên, nói : “ Đạo Thánh đúng là có khí phách, có điều các hạ có quá ngông cuồng chăng?”

Diêm Thiết San mấy chục năm kinh doanh, tại tám trăm dặm trong hắn Diêm thị là mạnh nhất thế lực, thủ hạ không ít lại thêm một thân võ lực không thấp. Bằng không hắn tài sản đã bị nhà khác nuốt mất rồi.

Bây giờ gã trộm cướp hung hăn gần đây mới nổi lên, Đạo Thánh đến chổ hắn còn muốn mượn hết tài sản rời đi, chuyện này có thể chấp nhận được ư?

Dù là y có vũ lực cái thế đi nữa thì y chỉ cỏ một người, mà hắn nơi này thì có không ít thủ hạ, chính vì đó mà hắn cao giọng chất vấn, trấn áp lại tâm tình mà lấy thế đè lấy kẻ đến chổ mình.

“Ngông bao nhiêu? Cuồng bao nhiêu? Ta không biết, bất quá ta biết ta lấy mệnh của lão được” Thiên Trạch đem kiếm nhổ lên : “ giao tiền, ta tha cho một mệnh, tiền mất thì còn kiếm lại được, mất cả mệnh rồi cũng không đòi được đâu”

Diêm Thiết San không tự chủ được lùi lại hai bướ, tâm tư do dự.

Một hồi qua đi, đột nhiên lão lớn tiếng hô: “Gia nhân đâu !”

Ngoại trừ hai tên tiểu hoàn bím tóc buông rủ đứng bên để rót rượu và thỉnh thoảng bưng trà lại, trong thủy các này không còn ai nữa. Dè đâu, Diêm đại lão bản vừa hô lên một tiếng, ngoài cửa sổ lập tức có năm người phi thân lập tức vọt vào, thân pháp rất mau lẹ, binh khí sáng loáng.

Binh khí là một thanh kiếm Ngô câu, một thanh Nhạn linh đao, một cây Luyện tử
thương, một đôi Kê trảo liêm, một cây Tam tiết côn.

Cả năm thứ binh khí đều là khí giới ngoại môn tinh xảo phi thường. Người sử dụng
những binh khí này hiển nhiên là cao thủ võ lâm không còn nghi ngờ gì nữa...

“ Lên đi! ta cho các ngươi cơ hội ra chiêu, bằng không đợi ta ra tay liền chết” Thiên Trạch hờ hững nói.

Bỗng nghe tiếng gió rít lên. Thanh Nhạn minh đao đã vọt ra một bông hoa đao nhăm Thiên Trạch chém liền bảy đao, đao khí kinh hồng thế đao như cuồng phong bảo vũ ập đến chổ hắn.

Tam tiết côn cũng hóa thành một trận cuồng phong quét ngang đánh vào đầu gối Thiên Trạch, côn ảnh liên miên không dứt.

Hai món binh khí này, một cương liệt một nhu nhuyễn, chẳng những chiêu thức lợi hại mà phối hợp tuyệt xảo. Bọn chúng ngày thường vẫn rèn luyện với nhau, vừa ra tay đã đem tiên cơ chiếm đoạt.

“ Phốc! Phốc!”

Như ảo ảnh dời hình, Thiên Trạch thoát cái đã xuất hiện phía sau hai người, một kiếm quét ngang đem yết hầu cả hai giết, kiếm quang để lại một vệt vàng kim.

Thiên Trạch bước ra một bước, thân hình đã cướp đến phía sau gã cầm kiếm Ngô câu, một kếm xuyên từ sau ra.

Gã cầm cây Luyện Tử thương biến sắc, lập tức điểm thương.

“ Víu!”

Thương khí như thiểm điện, thế thương mãnh liệt, như hổ nhảy mồi vồ.

Gã còn lại một đôi Kê trảo liêm cũng xuất ra, song liêm gạt chéo, hai đạo liêm khí bắn đến, sắc bén tuyệt luân.

“ Ầm! Ầm!”

Thiên Trạch dẫm một cái nhảy lên, công kích rơi vào khoảng không đem kiến trúc lân cận đánh vở nát.

Tay ném mạnh một cái, cự kiếm nhanh như chớp xuyên qua kẻ tung người nhảy lên điểm thương, đem hắn đóng đinh lên cột đá ở Thủy Các.

Vừa ném đi hắn nhanh như chớp cướp đến phía sau gã cầm Kê Trảo liêm, tay nhanh như chớp hướng yết hầu của y đến, trước khi song liêm câu phòng thủ bẻ gãy yết hầu.

“Chỉ mấy đứa nhãi nhép này thì thất vọng quá đấy, các ngươi lên cả đi, ta giết một thể” Thiên Trạch khinh thường nói.

“ Đạo Thánh chớ có càn rỡ” Mã Hành Không vọt người lên lớn tiếng quát, hắn vừa quát vừa xoay tay ra sau lưng Tử Kim Cổn Long bổng, người nhảy ra vung lên một cái.

Cây Cổn Long Bổng của hắn phóng ra chiêu thức khác người. Bổng vừa phóng ra bỗng nghe đánh “cách” một tiếng.

Trong miệng rồng bay ra một lưỡi đoản kiếm sắc bén vô cùng.

“ Đang!”

Thiên Trạch không một chút để ý, vung tay chặt một cái luồng bổng khí cùng kiếm khí đánh đến bị đánh vở, cây kiếm của Mã Hành Không phóng đến ám sát bị đánh gãy thành ba đoạn.

Mã Hành Không tái mặt khi thấ được kết quá này.

Qua đi sát na hắn thu hồi tâm tình mình, hắn vung tay một cái thu cây Cổn Long bổng về rồi lại đánh ra.

Cặp sừng rồng điểm vào sau gáy và tay bên trái Thiên Trạch.

“ Bành!”

Nhưng bổng còn chưa đến, hắn mồ hôi lạnh buốt, liền sau đó một cơn đau xót xông lên đại não, cả thân hình từ trên không rơi xuống mặt đất bên dưới.

“Thật là lợi hại, thân pháp cao siêu quá” Tô Thiếu Anh nói, hắn không tài nào nhìn ra được Thiên Trạch di chuyển, nhoáng một cái đã giết đi Vạn Lý Thần Long.

“ Hình như bản lãnh y kém một chút. Võ công của Vạn Lý Thần Long ngày trước so với bây giờ nhiều lắm là còn được năm thành.Phải chăng y đã bị nội thương trầm trọng rồi?” Hoa Mãn Lâu nghi hoặc hỏi.

Tô Thiếu Anh bật tiếng khen: “Nhãn lực hay quá ! Ba năm trước quả y đã chịu đựng một chưởng cách không của Hoắc tổng quản.”

Hoa Mãn Lâu thở dài nói: “Thế thì không trách được !”

Bây giờ gã mới hiểu tại sao Mã Hành Không phải giở trò xu nịnh lấy lòng người khác.

Những bạn hữu chơi đao kiếm mà đã mất quá nửa võ công tất phải tìm một hậu thuẩn, nên hắn vào nương tựa Châu Quang Bảo Khí Các. Lối dựa dẫm này tưởng là chắc chắn lắm rồi.

“ Đạo Thánh trừ quỷ phủ thần công dời đi tài sản ra, thì còn nổi danh Kiếm, Thương, song tuyệt. Thiên hạ võ công được Bách Hiểu Sanh phân cửu phẩm lục cảnh, lấy võ công của y ít nhất là Thần Du Huyễn Cảnh” Lục Tiểu Phụng đưa tay phán đoán.

Hắn hiện giờ đã là Tiêu Dao Thiên Cảnh sơ kỳ nhưng không dám có thể làm được những việc gân đây như y, nếu so sánh công binh mà nói thì y không thể nào bì được, thành ra dễ dàng đoán ra được kẻ kia thực lực còn trên cảnh giới hắn.

Lấy y thực lực kia mà nói ở nơi này có mấy kẻ có thể cùng y so chiến được cơ chứ, nếu có thì hai vị bằng hữu của hắn : Hoắc Hưu và Hoắc Thiên Thanh.

“Bách Hiểu Sinh phân chia võ học bảng ư?” Hoa Mãn Lâu nghe bằng hữu nói liền đoán ra hắn dựa vào đâu, đồng ý với nhận định của Lục Tiểu Phụng mà nói : “ lấy y biểu hiện gần đây, Thần Du Huyễn Cảnh cao thủ bên trên rồi ”

Hoa gia là thế gia có thổ địa nhiều nhất Ngụy quốc, ắt hẳn có cho mình tình báo, mà động tĩnh của Thiên Trạch gây ra chưa đến một tháng gần đây có thể nói là oanh động cả giới giang hồ trung nguyên, hắn không lý không biết đến và từ thông tin thu thập mà ước lượng thực lực của Đạo Thánh.

“ Phốc” Mã Hành Không bị một cước đơn giản mà bá đạo phun ra một ngụm máu.

Thiên Trạch nhìn Diêm Thiết San nói: “ Chỉ có mấy kẻ này cũng muốn giết ta, hay là lão cũng lên đi thôi, để bọn này chết à”

Diêm Thiết San cười lạt đáp: “Tánh mạng của bọn họ lão phu đã mua rồi.”

Lão vẫy tay một cái, cả trong lẫn ngoài Thủy Các xuất hiện sáu, bảy người.

Lão láo liêng cặp mắt tựa hồ muốn tìm đường rút lui.

Lão không thóa mạ ai thanh âm càng sắc nhọn, mỗi chữ tựa hồ một mũi kim đâm vào màng tai người ta.

Lục Tiểu Phụng đột nhiên cười nói: “Té ra đại lão bản là một tay cao thủ, nội công rất thâm hậu.”

Hoắc Thiên Thanh nghe xong cười đáp: “Võ công của lão e rằng những người ở đây không một ai bì kịp.”

Lục Tiểu Phụng nói: “Có điều đáng tiếc là bất luận võ công lão cao thâm đến đâu cũng bằng vô dụng.”

Hoắc Thiên Thanh hỏi: “Tại sao vậy ?”

Lục Tiểu Phụng đáp : “Vì lão có một nhược điểm chết người.”

Hoắc Thiên Thanh hỏi: “Nhược điểm gì ?”

Lục Tiểu Phụng đáp: “Lão sợ chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK