Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại qua năm phút, chủ yếu Hồng Hài Tử người lời ra tiếng vào đều là bàn tán Đạo Thánh, về y gốc gác lẫn võ công hoặc là bày kế nhắm đến y...

Đột nhiên, cả mười người đem đồng loạt quay mắt.

Hướng cửa lầu trong cái chớp mắt đã hiện ra hai cái thân ảnh đưa lưng về phía bọn họ.

Bóng lưng cao so với người thường còn hai cái đầu, là một cái nam nhân đi chân trần, y mặc một bộ y phục hoàn toàn khác với trung nguyên.

Một bộ váy quần liền áo màu xám, từng thớ cơ săn chắc cường tráng của nam tử hiện lộ rõ ràng, phần ngực đến bụng hoàn toàn bại lộ, một chiếc thắt lưng màu đồng ở ngang eo hình rồng uy vũ, hai dải lụa phủ xuống đến gối mang trên đó hai quả cầu tròn giống như chiếc lục lạc bó buộc, chiếc váy quần phủ dài đến mắt cả chân phía trên một tấc thì dừng, một dải lụa khác uốn lượn ở hai tay trôi nổi bồng bềnh trong không khí.

Tóc dài xanh xẩm được bới cao lên và túm lại, mão quan cố định tóc, trái phải chín cây trang sức binh khí xuyên qua. Còn dung mạo thì bị một tấm mặt nạ vàng che đi.

Y vừa xuất hiện kèm theo một cái áp lực.

Nhỏ hơn một nữa là một cái nữ hài mười hai tuổi tầm, y phục năm màu rực rở, đôi mắt tròn tràn đầy linh động.

“ Là ngươi!” trong mười người, trước phản ứng không ai hết là Tiết Băng.

Chỉ thấy theo lời Tiết Băng nói, thân ảnh thần bí như tăng nhân ngoài Tây Vực kia xoay người lại, tấm mặt nạ vàng ẩn đi dung mạo nhưng lại cho bọn người thấy được đôi mắt xanh kia khác người.

“ Ngươi.... Đạo Thánh!” Thượng Quan Phi Yến thốt lên, cái vóc dáng quen thuộc cùng đôi mắt kia để nàng nhận ra.

Theo lời nàng những người khác liền rõ kẻ trước là ai? trong lòng ai nấy cũng khẩn trương lên, hiển nhiên đối với cái tên đạo tặc hung hăn này cực kỳ kiêng kỵ. Bởi mới đây bọn họ còn đang thảo luận tính kế y.

“ Nhìn thật quen, đây không phải là Đại Kim Bẳng Vương công chúa Đan Phụng ư? à còn đây không phải là Lãnh La Sát ư? Chậc, nhìn cô ta lại nhớ đến hai đêm trước, toàn thân trắng trẻo, hương cũng thơm da lại trắng, cái yếm cùng xinh đẹp” Thiên Trạch lưu manh trêu đùa.

“ Đại bại hoại!” Thượng Quan Tuyết Nhi đối với tỷ tỷ mình ở một bên làm như không thấy, mặt có chút đỏ lên nhẹ mắng người bên.

Tiết Băng mặt nhanh đỏ bừng, dường như là máu tụ về mặt một dạng, nàng thẹn quá thành giận, dùng ngay đủa trên tay phóng đến, có quán chú nội lực của nàng nó không hề thua kém thanh lợi khí nào.

Tuy nhiên một đủa này liền bị Thiên Trạch cản lại, ‘rắc’ một tiếng cây đũa vở nát thành từng vụn nhỏ.

“ Đây là nàng đối với ân nhân mình trả ơn ư? Nếu biết thế ta để cho bằng hữu tốt của Lục Tiểu Phụng, gả đàn ông mà nàng yêu thích hãm hiếp. Cũng không tốn sức giải độc”Thiên Trạch chậm nói

Tiết Băng mắng : “ đồ hổn đản”

Lục Tiểu Phụng ở bên ngoài nghe mà vừa giận vừa bi, bất luận gả đàn ông nào khi biết nữ nhân mình thích bại lộ trước người nam nhân khác há vui sao? càng là hắn không nghĩ đến Xà Vương mà hắn tin tưởng lại làm ra việc kia? hắn có thể không tin Đạo Thánh nhưng mấy lời phẫn hận kia của Tiết Băng không tin ư?

“Coi chừng !” đột nhiên Nhị nương la thất thanh.

Nhị nương đã xuất chưởng vào xương sườn Thiên Trạch.

Bên cạnh sáu món binh khí đồng thời nhằm đâm vào Thiên Trạch.

Bọn đàn bà đều ra tay mau lẹ, nhất là vị nữ ni mặc áo xanh. Thanh đoản kiếm trong tay ả loé hàn quang tứ phía. Ả vừa ra tay, kiếm khí lạnh lẽo đã gần mí mắt Thiên Trạch.

Nhưng Thiên Trạch thân pháp còn nhanh hơn, trước khi đám người công kích đến mình thì Luyện Khí lực lượng đã sở ra.

Trong cái sát na sáu đoàn vàng kim khí đem sáu cái thân ảnh trói buộc nhất lên không gian, tay chân cùng cổ bị luồng khí trói, hô hấp ai nấy gian nan vô cùng.

“ Không nên khiêu khích ta, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng” Thiên Trạch nói xong đem giải trừ cấm chế sáu người, cả sáu cái thân ảnh bị bức lui về sau mấy bước.

Chỉ một đòn hoàn toàn chế trụ cả Hồng Hài Tử.

Tám người ai nấy ngưng trọng, bọn họ cũng không phải là hạng công phu mèo cào ba chân, đều thuộc về tầm trung cao thủ giang hồ trở lên. Nhưng cái gả kia để cho bọn họ kiêng kỵ vô cùng, bởi chiến tích của y gần đây để bọn họ không dám manh động.

“ Kỳ thực ta rất trân quý sinh mệnh cùng thiện lương, đến cả con kiến cũng không dám giết nữa là” Thiên Trạch nói đùa.

Gả ăn mày cười nói : “ ngài thật biết là nói chuyện đấy, tôi đây nghe qua danh tiếng của ngài, lẽ nào đều là lời sai lầm cả ư? lẽ nào có người vu oan hãm hại ngài”

Thiên Trạch không để ý nàng châm chọc : “ chỉ là tính ta hơi nóng, mà nóng lên lại không kiểm soát được, mà lũ ngu muội thì cứ thích làm ta nóng.”

Đám người không rõ ẩn ý của hắn ư?

Thiên Trạch đi đến bàn trước sau đó chọn một cái chổ trống ngồi xuống.

Thượng Quan Tuyết Nhi đi đến sau ngồi cạnh.

“ Tuyết Nhi, muội làm sao đi cùng Đạo Thánh?” Thượng Quan Phi Yến dò hỏi

Thượng Quan Tuyết Nhi nhìn cái tỷ tỷ của mình, nói : “ chuyện này thì có liên quan gì đến tỷ tỷ chứ”

Thượng Quan Phi Yến mày nhíu lại có chút không vui.

“Đạo Thánh đúng là phong lưu, khiến cho thiếp bất ngờ, không những quen bát muội cửu muội, đến cả muội muội của bát muội cũng quen biết” Âu Dương Tình đứng dậy đi đến gần, một bộ u oán nhìn.

Thiên Trạch nói : “ ta đến đây cũng bất ngờ”

Âu Dương Tình biết hắn ám chỉ, đi đến trước sau đó trong ánh mắt nhiều người lại ngồi vào lòng của Đạo Thánh, cả người dựa sát vào, một tay thì cầm chung rượu một tay thì vuốt ve lồng ngực hắn: “ cường tráng thế này thật là khiến thiếp động tâm mà”

“Không biết xấu hổ” Tiết Băng nhìn mà nhẹ mắng.

Thiên Trạch đem chung rượu đoạt uống một ngụm.

Âu Dương Tình hướng Tiết Băng mắng : “ cửu muội, muội lời này không đúng rồi, chàng ấy đúng là gây khó dễ cho muội, nhưng mà nếu không có chàng ấy muội đã sớm mất mạng rồi đấy. Tứ tỷ còn chưa tính chuyện muội ra tay với chàng ấy đâu?”

Thượng Quan Tuyết Nhi cười nói : “ vì tỷ tỷ này vì sắc mà quên tỷ muội tình thâm mất rồi, Đạo đại ca, huynh thật lợi hại đấy, chưa gì đã mê muội một tỷ tỷ rồi”

Thất nương cũng chen vào : “ tứ tỷ, tỷ đây là trọng sắc đó, muốn đàn ông rồi”

“ Không có tiền đồ” tam nương cũng chen vào

Âu Dương Tình cười khanh khách, rồi nói : “ đúng nha, Tình nhi đúng là muốn đàn ông rồi, đều là do chàng đó, xuất hiện như vậy khiến thiếp, khiến thiếp.”

Thiên Trạch nói : “ đừng làm rộn, nàng là Hồng Hài Tử thành viên”

Âu Dương Tình nhìn chung rượu uống một nửa của y để xuống, nàng hé miệng uống một ngụm rồi nói : “ là chàng không hỏi, nếu chàng hỏi thiếp nhất định sẽ trả lời”

Lời này ra khiến cho Hồng Hài Tử người khẽ giật mình, từ câu nói bọn họ biết hai người này quen biết nhau. Cẩn thận nghĩ lại thì Âu Dương Tình khi nghe Đạo Thánh cùng trò chuyện thì khác lạ hắn.

“ Các ngươi biết nhau?” Thượng Quan Phi Yến khó tin nói

Âu Dương Tình nói : “ nào biết, chàng ấy là nam nhân của tứ tỷ nha. Mấy đêm trước còn khiến nô gia không cách nào, không cách nào....”

Mấy lời này càng khiến cho mấy cái xử nữ cô gái trong mặt đỏ lên, có ngu cũng hiểu được hàm ý của Âu Dương Tình.

“ Đạo Thánh đến đây không phải là để nói mấy chuyện này chứ” Nhị nương trực tiếp thẳng vào chủ đề nói.

Thiên Trạch nói : “ dạo gần đây ta hơi nghèo”

“Không biết xẩu hổ” Tiết Băng mắng lấy, cái tên này nói ra lời nàng đã biết y muốn gì chính là muốn đánh cướp Hồng Hài Tử.

Thượng Quan Phi Yến cười khanh khách, rồi nói : “ ngài thật biết nói đùa đó, Phi Yến nhớ không lâu trước ngài còn lấy hết Châu Quang Bảo Khí Các, còn cả kẻ giàu nhất Ngụy quốc tài sản. Chỉ riêng hai nhà này cũng để cho một người tiêu mấy chục đời không hết, chưa kể ngài chiến tích vang dội à”

Thiên Trạch nói : “ tiền đó ta đã đền bù cho nàng ấy, cho nên thiếu tiền”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK