Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Mặc gia nhóm người vẫn tiếp tục lên đường, nhưng bầu không khí nặng nề cùng lúng túng bao trùm.

Thiên Minh cũng không khác gì, ký ức trở về càng khiến nó lúng túng và khó xử với tình huống hiện giờ, Cái Nhiếp vì nó mà bỏ đi sự nghiệp vì một lời hứa của cha nó, mà cha ruột lại không phải mà trước kia nó vẫn tưởng, y vào cung thích cha nuôi, mà nó trong thời gian này lại cùng với Mặc gia phản loạn một chổ...

“A đau đầu quá không nghĩ nữa” Thiên Minh nói lớn đem, thanh âm phá lệ lớn đem bầu không khí bên ngoài phá hư đi.

Cùng lúc này, khi Thiên Minh vừa nói xong đứng dậy một cái đạo thân ảnh hung hăn cho nó một cước.

Thiên Minh bị ngả té xuống khung xe ngựa chổng mông lên trời, kêu đau một tiếng liền dứng dậy, tức giận : “ là kẻ nào?”

“ Là ta” Như Sương kiêu ngạo nói.

Thiên Minh nhìn thấy ai đến, nói : “ ngươi vì sao đá ta?”

Như Sương cho hắn một cái cốc đầu : “ xưng ngươi với ai?”

“ Chị Như Sương” Thiên Minh ôm đầu ngồi xổm, nước mắt ứa ra.

“ Như vậy mới ngoan chứ” Như Sương vui vẻ, híp con mắt nhìn, sau đó tỏa sảng nhìn túi gấm của Thiên Minh.

Thiên Minh thấy cái ánh mắt này tâm hữu linh tê, lập tức ôm giấu trong ngực.

“ Cho chị đây xem thử? trong cung có đồ tốt gì?” Như Sương cười nói.

Thiên Minh bỉu môi, nói : “không có gì tốt cả, chổ chị cũng có túi gấm đó”

Trước đây Thiên Minh là cái không chịu thua thiệt, bây giờ Như Sương nghe hắn xưng mình chị xuống nước thì có chút ngạc nhiên, nói : “ xem một chút, xem thử ông ta có hẹp hòi với ta không?”

Thiên Minh không nói : “ thề đi, thề không được lấy”

Như Sương trừng mắt, nói : “ ta cần đi cướp đồ ư?”

“Không tin! Tiền tài động nhân tâm! Ta thu nhập nhiều nhất trong Đế Cung, là Đào Bảo Vương! Đám người kia đều muốn đoạt đồ của ta cả” Thiên Minh nói.

“ Đào Bảo Vương? Đó là thứ gì?” Như Sương hiếu kỳ hỏi.

Thiên Minh đảo con mắt, rồi nói : “ chỉ là chút trò chơi vặt thôi! được rồi, ta sẽ cho xem một ít!”

“ Ngươi đang gạt người” Như Sương thấy ánh mắt Thiên Minh giảo hoạt lại thấy hắn thần thái thay đổi, liền nghĩ ngay đến.

“ Nào... có” Thiên Minh chột dạ nói.

Như Sương nở nụ cười, nói : “ tiểu Thiên Minh, dám gạt ta thì phải xem thứ này”

Lời dứt nắm tay Như Sương bập bùng lôi điện, không đúng hơn là cả người Như Sương quấn quanh lôi điện, khí thế vô cùng.

“ Vạn Tượng Giới Thần Lực!” Thiên Minh hô lên, vừa hâm mộ vừa đố kỵ.

Như Sương nghe được mới là : “ đó là gì?”

Thiên Minh nhãn châu đảo một cái, biết vị này không rõ về Bách Việt hoàng thất nội tình, nói : “ ta không biết”

“ Nói không?” Như Sương đe dọa.

Thiên Minh bước đi : “ không nói, trừ khi cho ta xem túi trữ vật trong kia có gì?”

“ Không có gì cả? có gì mà xem” Như Sương chối nói

“Lừa ai đó, phụ hoàng...cha trước giờ đều thích thưởng đồ cho con gái” Thân phận đã thay đổi, Thiên Minh cũng không thể như trước gọi Thiên Trạch là phụ hoàng, nói : “chị thua thiệt nhiều như vậy, tất nhiên nhận được đồ nhiều. Ta dám chắc bên trong đều là bảo bối cả”

Như Sương nhìn tiểu tử này : “ ngươi so với trước thông minh hơn nhiều”

Thiên Minh bỉu môi không nói.

“ Được thôi! ta cho ngươi xem nhưng ngươi cũng phải cho ta xem hết” Như Sương suy nghĩ một chút nói.

Thiên Minh suy nghĩ rồi gật đầu, nói : “ vỗ tay làm thề, tuyệt đối không được lấy đồ của ta! Ai vi phạm bồi thường cho người kia gấp 100 lần”

Như Sương nhìn tiểu tử này cẩn thận như vậy, cuối cùng đồng ý.

Vỗ tay xong, Thiên Minh ngó trái ngó phải sau đó ra hiệu cho Như Sương đi ra một chổ tảng đá khá khuất, ho khan nói : “ mời”

“ Sao lại ta trước” Như Sương chất vấn.

Thiên Minh chững chạc nói : “ nữ sĩ ưu tiên, cha nói phải nhường cho con gái”

“ Nếu là nhường thì phải là ngươi trước” Như Sương bắt bẻ lại, tiểu quỷ này so với trước càng khó chơi.

Thiên Minh nói : “ so bề tuổi tác, ngươi là chị ta là em, lớn trước nhỏ sau”

Nói ra câu này Như Sương cũng hết đường binh, cuối cùng hậm hực câu thông với túi gấm của mình, thứ này rất thần kỳ nàng một đêm qua thức trắng chính là vì nghịch cái món bảo bối này.

“ Vù vù vù!”

Túi gấm bay ra, quang mang lan tỏa, rất nhanh từng món đồ vật bay ra, đa phần là quần áo y phục, sách vở, trang sức cùng thức ăn, những thứ linh tinh vụn vặt, vài kiện binh khí cùng trò chơi các loại.

“ Hết rồi! đến phiên ngươi” Như Sương dục nói.

Thiên Minh thăm dò, ánh mắt rơi vào một cây quạt xinh đẹp : “ Phong Lôi Phiến, cha vậy mà cho ngươi Phong Lôi Phiến, đúng là thiên vị mà”

Như Sương niệm lại, nàng không rõ danh tự này cũng không rõ cây quạt này giá trị, nhưng từ biểu hiện của Thiên Minh có thể thấy cây quạt này giá trị không chút nào nhỏ, thăm dò : “ nó có giá trị lắm ư?”

“Phong Lôi Phiến cùng Cửu Long Tỏa, Truy Tinh Lôi Vân Thương, Ngũ Hành Kiếm, Tru Thần Tứ Đao, Họa Kích Huyết Long Mâu, Thần Ma Thái Cực Đồ là phảp bảo của cha.” Thiên Minh nói ra kiện pháp bảo này : “ Phong Lôi Phiến mỗi lần huy phong lôi cuồn cuộn. Đây là pháp bảo được nhiều anh chị em để ý nhất, nó uy lực mạnh còn xinh đẹp nữa”

Như Sương nghe được trong lòng có phần đắc ý lên : “ hừ, xem như là ông ta bồi thường cho ta chút binh khí ra trò”

Thiên Minh cũng không phải là đại hành gia giám đồ, mấy trăm kiện vật phẩm tuy quý giá nhưng hắn đa phần không thông, về phần sách vở võ công cái thứ này hắn lại càng không hứng thú lắm, quan sát một lát nói : “ bảo tọa đâu?”

“Bảo tọa gì?” Như Sương chột dạ nói.

Thiên Minh nói : “ ngươi còn ém hàng đúng không! hừ!”

Như Sương ngượng ngùng đem một kiện vật phẩm bên trong lấy ra, đó là một kiện khảm nạm bằng ngọc thạch hoàng kim, cực kỳ xa hoa ghế ngồi.

“Xinh đẹp! còn không?” Thiên Minh đối với cái ghế này chỉ nhìn một chút rồi hỏi.

Như Sương lấy ra thêm một bộ lam y cực kỳ hoa lệ cùng sặc sở, trường bào cùng màu tung bay tản ra quang mang, nói : “ hết rồi đó! được chưa, đây là hai món giá trị nhất của ta rồi!”

Thiên Minh gật đầu.

“ Ngươi làm sao biết ta có bảo tọa?” Như Sương hiếu kỳ hỏi.

Thiên Minh bỉu môi : “ chúng ta mỗi người đều có cả, bảo tọa, thần binh, trường bào, túi trữ vật, ngọc bội là năm kiện thiết yếu cho thân phận hoàng thất Đại Việt. Ta chỉ còn bốn kiện, ngọc bội bị cha hủy rồi”

Như Sương hiểu ra, đồng thời với việc ngọc bài Thiên Minh bị hủy đồng nghĩa với hủy đi thân phận, có phần cảm thông, dời đi đề tài này : “ đến phiên ngươi”

Thiên Minh dò hỏi lần nữa : “ nếu ngươi dám vi phạm lời hứa, ta sẽ đem tin tức này truyền đến Đế Cung”

Nhìn Thiên Minh cảnh cáo mình, Như Sương phẩy tay qua loa đồng ý.

Thiên Minh đem túi trữ vật lên sau đó bắt đầu thả ra tài bảo cất giữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK