Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ đời Thành Thương cho đến hiện nay Thương Trụ đã là 30 đời cha truyền con nối, Đại Thương quốc đã thành lập được 600 năm.

Đại Thương diệt Hạ chiếm giữ mảnh đất màu mở nhất, 10 vạn binh lực hùng hậu tinh nhuệ vũ khí sắc bén, là Nhân tộc lớn nhất quốc gia cũng là bá chủ thống lĩnh chư hầu.

Triều Ca là Đại Thương đô thành nguyên bản nên là một mảnh phồn hoa, thế nhưng không lâu trước Trụ Vương cự tuyệt Thần tộc hạ xuống ý chỉ sau, toàn bộ Đại Thương quốc rơi vào hiểm cảnh.

Đại Thương quốc bị Thần tộc vứt bỏ và trở thành tội đồ, đứng trước nguy cơ bị chúng thần trút cơn thịnh nộ lẫn bị Nhân tộc khác thôn tính.

Mà thực tế bất lợi chỉ đến sau khi Thương Vương phàn thần truyền đi ba tháng, lãnh thổ Thương quốc bị một nước xâm phạm, quân Thương tại tuyền tuyến có sự giúp sức của chúng Thần mà không ngừng bại lui.

Triều Ca ngoại thành.

Một cái vách đá cao lớn, tại đây phóng mắt nhìn xuống có thể thấy rõ được toàn thành Triều Ca, tường cao vây quanh bên trong các nhà dân phân lối, đường ngang dọc đan xen, ánh đèn tản phát ra từ những ngôi nhà.

Nổi bậc nhất cũng là cao lớn nhất Trích Tinh Lâu, tòa kiến trúc cao lớn nhất trong thành Triều Ca, trong đêm tối sừng sững hiển lộ.

Vách đá cheo leo phía trước, một cái thân ảnh nam tử, người mặc quân giáp vóc người khôi ngô cường trán, một cổ không giận tự uy cho người kính phục phát ra từ người nam nhân này.

Tay ôm cái mũ khôi giáp bên hông, áo bào vải tung bay trong gió, bên cạnh là một đầu sói lớn hú vang vọng trong đêm.

Sau lưng của y hàng lối nghiêm chỉnh quân sĩ, người mặc khôi giáp tay cầm đại kiếm sắc bén, trong ánh trăng dịu nhẹ lộ ra hàn quang, xếp kín kẻ trên cái vách núi trống trải này, kéo dài một mạch đến tận chân núi.

Gả nam tử soái lĩnh chi binh lính này là Vũ Vương Cơ Phát.

Ở Trụ Vương công nhiên phản đối tiếp tục làm tay sai cho Thần tộc sau, hắn bị Thần tộc chọn làm kẻ thay cho Trụ Vương, tiếp thu chúng thần hạ đạt ý chỉ dẫn binh công đánh Triều Ca.

“Chúc mừng Vũ Vương, thời khắc làm nên đại nghiệp chính là đêm nay”

Già nua, lưng khòm mang theo một cái tủ gổ nhỏ sau lưng, bên vai phải đậu lấy một con kền kền, tay trái cầm một cây gậy gỗ chống đến gần Cơ Phát, cả người lại tản phát ra mùi hôi thối như xác chết.

Huyền Sai sau khi trở về báo tin cho Thần tộc, sau đó dưới đại trưởng lão Thần Nhãn và Tâm Nguyệt Quy thương định, Cơ Phát chính là nhân tuyển thay vào Thương Vương, Huyền Sai lại trở thành chân chạy đến chổ y truyền đạt ý định.

Lãnh thổ Cơ Phát nằm ở phía tây Thương quốc, trước đây không tính là quốc gia lớn, nhưng từ khi Cơ Phát thay Cơ Xương lên làm quân chủ, những năm này một mực chăm lo quản lý, đem quốc gia kinh doanh binh cường mã tráng, trở thành chư hầu mạnh mẽ nhất phía Tây nước Thương.

Huyền Sai nói tiếp : “ ngài thuận theo ý chỉ của Thiên đi thảo phạt phản nghịch bạo quân, thể hiện rõ chính khí của loài người. Thần dụ nói rõ, vào ngày đại công cáo thành, sẽ ban cho ngài danh hiệu là Thiên Tử! Lấy đó để cho nhân loại biết đến mỹ đức của Võ Vương”

“Thiên Tử?” Cơ Phát có chút khinh thường, lại nói : “Ta chẳng qua là kẻ sắp thay thế Trụ Vương làm nô bộc cho Thần mà thôi.”

Chuyện này hắn rõ ràng, Chu thay Thương thì chẳng qua đối với Thần tộc là đổi một con chó nghe lời, một tên nô bộc không có trái ý mà thôi, hắn sẽ tiếp tục như các đời Thương Vương trước đó cung phụng Thần tộc.

Chỉ là Cơ Phát sẽ từ bỏ chuyện này ư?

Lãnh thổ Thương quốc rộng lớn màu mở hơn xa Chu quốc, thêm vào làm nô bộc cho Thần song lại ở ngôi cộng chủ, hắn có thể hiệu lệnh các chư hầu khác. Dù là ràng buộc nhưng cũng có không ít chổ tốt.

Huyền Sai nói : “không thể nói thế được, ngài chịu lệnh của chúng thần, nhưng người đời lại chịu lệnh ngài, ngài vẫn là một vị vua kiệt suất”

Cơ Phát đáp : “ tiếng tăm gì ta không cần biết, ta chỉ cần chúng thần nhớ lời đả hứa. Sau khi thành công ta có được những điều ta muốn”

“ Đương nhiên rồi.... đương nhiên rồi.... lời thần đả hứa sẻ thực hiện mà....” Huyền Sai tiếp tục nói : “ chúng Thần không lừa dối con người”

“ Hãy nhớ lấy lời của ngươi đấy” Cơ Phát nói xong xoay người bước đến đám tướng sỉ phía sau, đi được ba bước liền dừng, rồi lớn tiếng nói rằng:

“ Hởi các dũng sĩ tộc Chu!”

“Các ngươi rời xa quê nhà đi hàng vạn dặm đến đây, các ngươi có biết đây là nơi nào không ?”

“ Là Triều Ca, người Thương ở đây kinh doanh mấy trăm năm, là vùng đất màu mở, vàng bạc bảo vật ở đây, quê hương chúng ta không có. Những kỳ phẩm lạ thú của người Thương các ngươi nhất định chưa xem qua!”

“ Còn phụ nữ ở đây đủ cho các ngươi dùng đến 10 ngày 10 đêm”

Nghe đến đây đám quân sĩ tộc Chu ai nấy cũng cười vui vẻ, con mắt tràn đầy nóng bỏng tham lam.

“ Tất cả những thứ đó đều đang ở trước mắt chúng ta, chỉ cần đi thêm vài bước nữa sẽ là vật trong tay chúng ta, các ngươi tính sao đây?”

Nghe hỏi đám chúng sĩ đồng thanh lớn tiếng : “ cướp!! cướp!!”

Âm thanh vang vọng khắp nơi truyền vào tay Cơ Phát để cho hắn phá lệ cười lên một tràng, lại nói : “ lấy hết tất cả về đây”

Nói xong hắn đem cái nón khôi giáp đội lên đầu, lớn tiếng : “ tốt! vậy tối nay chúng ta đem mọi thứ của người Thương.... tất cả đều lấy hết mang về!”

Không lâu sau, trùng điệp tiếng bước chân vang lên, 10 vạn tinh binh tộc Chu phát động trong đêm tối cường công thành Triều Ca.

“ Quân địch tập kích!”

“ Là quân Chu đến rồi”

“ Mau thủ thành!”

“ Bắn tên!”

Từ xa đã thấy quân Chu tập thành, quân Thương giữ cửa thành lập tức ứng biến, cung nỏ dầu đá chống lại các quân Chu muốn công thành.

Nhưng càng chiến đấu bất lợi lại đến với quân Thương, quân Chu vũ dũng không kém cạnh gì lính Thương, lại thêm một phần tâm lý hoang mang lo sợ của lính Thương khi biết Thần tộc sẽ tham dự vào và từ bỏ Thương quốc, càng kéo dài thương vong lại đến với Thương quốc nhiều hơn.

Ngoài ra, trừ tộc Chu còn có mặt khác các quốc gia tham dự vào, nhưng chủ lực vẫn chính là tộc Chu công thành.

Hai bên giao tranh ác chiến mãnh liệt. Nhưng quân Thương liên tiếp bại lui.

Quân Chu khí thế như chẻ tre, tấn công thẳng vào trong thành Triều Ca.

Bất luận cái gì che ở bọn họ phía trước người đều bị bọn họ giết chết, cho dù là tay không tấc sắt lão nhược bệnh tàn người đều bị mạt sát.

Trong thành Triều Ca đã loạn, bên cạnh vua Trụ chỉ còn lại hơn trăm võ sĩ, cho dù có vũ dũng mãnh tới đâu cũng không thể thay đổi được sự việc.

Bại cục đả định nhưng Trụ Vương quyết không đầu hàng, lại thống lĩnh chúng binh sĩ còn lại một đường ra thành nghênh chiến.

“ Chu binh vào thành rồi! chạy mau!”

“ Chúng sẽ cướp hết đồ chúng ta! bá chiếm nữ nhân chúng ta”

“ Đều là họa do đại vương gây ra, mọi người nói phải không?”

“ Phải đấy”

“ Đại vương sẽ không được chết một cách yên ổn!”

“ Ông ta chắc chắn sẽ không được chết yên ổn”

“ Chúng ta hãy mở tất cả các ngã đường để đón Chu binh vào diệt đại vương”

Bên trong Triều Ca không ít dân chúng nháo nhào cả lên khi hay tin Chu quân đánh đến, có người mang theo đồ đạc quý giá chạy đi, có người thì thóa mạ Thương vương, hoặc là có người lại muốn trợ giúp Chu Vương.

Hoặc là như một số người hiện giờ, bọn họ phát hiện ra được một đứa bé trai là vương thất Chu quốc, muốn bắt lấy nó lấy lòng Chu quân vào thành đổi lấy mạng sống.

“ Bắt lấy nó!”

“ Không để nó sống!”

“ Nó là của ta”

“ Nếu là như vậy thì ta có thể bảo toàn gia sản của mình rồi”

“ Ta muốn cái đầu của nó! Chỉ cái đầu của nó thôi là đủ rồi”

Tại trong lúc đám dân chúng đang khép chặt vòng vây bắt giữ một cái tám tuổi mặc lấy hoa quý y phục, một chi nhân mã tiếp cận.

“ Dừng tay!” Thương Vương cởi trên ngựa đỏ thẫm mà đi về trước, hắn có chút bất ngờ khi thấy một đám người dân đang vây bắt một đứa bé trai, mà đứa bé trai này nhìn kỹ lại chính là con trai hắn, vương tử Vũ Canh.

Đám dân chúng nhìn thấy Trụ Vương mặc giáp cởi ngựa tràn đầy bá khí đi ra, theo sau hai bên là võ tướng tinh nhuệ, bọn họ sợ sệt, vốn đang muốn bắt giết Vũ Canh vương tử cũng bị đình chỉ lại.


“Kêu to hét lớn, bắt một đứa nhỏ để giữ mạng mình. Có thấy nhục nhã hay không? Các ngươi muốn lấy lòng Chu binh vậy thì hãy bắt trói ta là được rồi” Thương Vương cao giọng lên tiếng.

Thương Vương có danh vũ dũng thiện chiến, cả Triều Ca ai nấy đều biết cả, bây giờ lại thấy y mang theo binh lính, cộng thêm việc bắt vương tử là tử tội, không biết là ai làm đầu nhường đường lui bước cho quân vương đi qua, sau đó lại sợ hãi mà chạy đi.

Thương Vương không có truy sát những kẻ này, suy cho cùng bọn chúng chỉ muốn sống mà thôi, mà họa hoạn là do hắn gây ra, hắn đảo mắt một lát rồi nhìn con trai tám tuổi bên dưới : “ Vũ Canh! Ta đã dặn con ở bên cạnh mẫu thân con rồi”

Vũ Canh đứng dậy vội trả lời : “ con cũng là một thành viên của Thương tộc, không thể ngồi yên trong nhà chờ chết. Con cũng muốn quyết chiến một phen”

Thương Vương nhìn đứa con mình một lát, sau đó dục ngựa đi tiếp : “ ngay cả những người dân quèn già yếu cũng chẳng ứng phó nổi, thì lấy gì để quyết chiến! lập tức cút đi cho ta”

Vũ Canh tràn đầy tức giận cùng không chấp nhận nhìn phụ vương mình.

“ Vũ Canh vương tử! Triều Ca đại loạn, nếu như phu nhân không thấy ngài đâu, chắc chắn sẽ vô cùng lo lắng! Ngài mau trở về đi” một tên võ binh đi đến uyển chuyển cất lời, đồng thời còn lấy ra một thanh chủy thủ cấp cho.

Vũ Canh nhận lấy chủy thủ, sau đó một mạch ngược đường với đám người của phụ vương chạy đi.

Một đường chạy, Vũ Canh ngoảnh đầu phát hiện ra, những ánh mắt của những binh lính đi theo phụ vương khác biệc hoàn toàn với những kẻ khác, bọn họ ánh mắt chẳng có một chút nào sợ hãi.

“ Cùng nhi tử của mình ly biệc mà chẳng nói câu nào sao?”

Vũ Canh vừa mới rời đi không lâu, một cái thân ảnh từ một tòa lầu nhảy cướp đến một mái lâu, đứng trên cao nhìn xuống vị trí Thương Vương, bình thản hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK