Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại qua một tiếng đồng hồ.

“Hí luật luật.” Châu Quang Bảo Khí Các hai dặm ngoài, một khung xe ngựa trong đêm rời đi, đột nhiên khung xe kịch liệt lay động lúc sau, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

“ Chuyện gì thế?” Thượng Quan Phi Yến trong xe bất mãn dò hỏi.

Mã phu lại không có đáp lại.

Thượng Quan Phi Yến xốc lên rèm che, đập vào mắt liền thấy gã điều khiển xe ngựa là đã sùi bọt mép, không còn một chút hô hấp nào.

Mà phía trước là một cái lão bà chừng bảy tám chục tuổi, mang một cái rỗ, bà ta đứng ở giữa đường, hướng về phía Thượng Quan Phi Yến lộ ra một tia mạc danh ý cười.

“Đại....Đại tỷ?” Thượng Quan Phi Yến nhìn thấy cái bà lão này cúi đầu lo sợ bất an.

Lão thái bà ý cười càng đậm, lại cất lên một tràng cười, không hợp với lứa tuổi tiếng cười như chuông bạc, thậm chí so chuông bạc thay đổi nghe.

Bà ta chính là Thượng Quan Phi Yến đại tỷ, là Hồng Hài Tử tổ chức thủ lĩnh, Công Tôn Đại Nương.

Mà Thượng Quan Phi Yến chính là Hồng Hài Tử một thành viên, xếp thứ 8.

“Bát muội, này một ván ngươi lại là thua.” Công Tôn Đại Nương chậm rãi đi tới, nói.

Thượng Quan Phi Yến ngẩng đầu, vẻ mặt quật cường nhìn.

Công Tôn Đại Nương nói : “Ta biết chuyện này chân chính chủ mưu là Hoắc Hưu, bất quá ngươi cho rằng một cái Hoắc Hưu đấu thắng Lục Tiểu Phụng bọn họ sao?”

“ Tất nhiên!” Thượng Quan Phi Yến gật đầu, mở miệng: “ nếu không phải xuất hiện cái tên đáng chết kia, giờ phút này Châu Quang Bảo Khí Các tài phú đều hẳn là đã rơi vào chúng ta trong tay. Chỉ bằng Lục Tiểu Phụng cái kia đại ngốc, sao có thể đấu đến hắn.”

Công Tôn Đại Nương biết ‘hắn’ là ai, nói : “ tuổi trẻ tuấn tiếu tiểu lang quân Bát muội ngươi không yêu, ngươi cố tình thích một cái gần đất xa trời lão nhân.”

“Ta chỉ là yêu hắn châu báu thôi.” Thượng Quan Phi Yến đỏ mặt giải thích một câu.

“Đáng tiếc.” Công Tôn Đại Nương lắc đầu, nói “Hắn đã mau không có châu báu. Hắn là Ngụy quốc đệ nhất kẻ có tiền, kia cũng đến đảo chủ cho phép, hiện giờ đảo chủ muốn thu hồi hắn chín thành tài phú, hắn sao lại đem chủ ý đánh tới Diêm Thiết San cùng Độc Cô Nhất Hạc trên người. Cũng chính là ngươi cái nha đầu ngốc, mới có thể bị hắn lợi dụng.”

Tại Ngụy quốc có một cái bí mật tổ chức, cường đại mà khổng lồ lan ra toàn bộ Ngụy quốc cùng xâm lấn trung nguyên.

Hoắc Hưu là một thành viên của tổ chức đấy, trở thành nhà giàu nhất Ngụy quốc một phần cũng là nhờ tổ chức ấy.

Chỉ là tổ chức kia muốn thu hồi lại tài bảo của y, Hoắc Hưu là cái ham tiền hắn làm sao chấp nhận được. Chỉ là tổ chức quá hùng mạnh cùng cường đại, hắn không thể không dâng ra được.

Mất đi tài phú hắn mới nghĩ cách bổ cứu lại, một mặt hắn nhắm đến kho báu núi Côn Lôn, nhưng mà hắn biết việc này khó vô cùng, giống như đem tiền từ tổ chức lấy về.

Tuy nhiên hắn vẫn âm thầm cho người đi sau, muốn cùng các thế lực khác chia chén canh khi Lệnh Phá Mộ bị lấy ra.

Một mặt hắn lại bày cục nuốt gia sản của Diêm Thiết San, kế hoạch hắn đã có, Lục Tiểu Phụng bằng hữu của hắn là kẻ ưa thích nhiều chuyện, thân thủ không tệ thích hợp làm kẻ dẫn nổ, hắn chỉ trong tối đoạn lấy chứng cớ sót lại là được.

“ Hừ!” Thượng Quan Phi Yến hừ một tiếng, nói : “ chỉ sợ đại tỷ đi một chuyến vô ích, cái gì đó đảo chủ cũng vô dụng rồi”

Công Tôn Đại Nương mày nhíu lại, nói : “ Đạo Thánh!”

“ Đúng! tên khốn đó không chỉ lấy đi Châu Quang Bảo Khí Các tài bảo, còn đem luôn tài sản của tên kia lấy hết cả rồi!” Thượng Quan Phi Yến tràn đầy tức giận nói.

Khi phát hiện động tĩnh đánh nhau sau núi, Thượng Quan Phi Yến biết là chổ của Hoắc Hưu liền mang theo Lục Tiểu Phụng tìm đến. Nàng cùng y cấu kết làm việc xấu muốn chiếm tài bảo của Diêm Thiết San, rồi để Lục Tiểu Phụng ưa nhúng vào chuyện kẻ khác quấy lên nước đục.

Kế hoạch vốn kín kẻ không có sơ hở lại bị Đạo Thánh phá bĩnh, châu báo trong Châu Quang Bảo Khí Các đều mất hết.

Và cả phần của Hoắc Hưu tích góp nhiều năm cũng không còn lại chút gì, đến cả Hoắc Hưu cũng không thấy chỉ để bọn họ nhìn được có đại chiến cùng vết máu trên thạch đài, y không chết nhưng tiền bạc đã bị kẻ khác lấy đi, việc này nàng làm sao không tức.

Sau đó viện lý do về nhà báo tin cùng Lục Tiểu Phụng chia tách, bởi hai thứ nàng muốn đã bị người khác lấy đi rồi, còn chơi cái gì nữa chứ.

Dây tiếp vào chính là mất mạng, về phần Hoắc Hưu hắn đã không còn tài sản thì nàng bám vào hắn làm gì. Đến hiện giờ nghe đại tỷ nói, tâm lý thua thiệt cũng đở hơn phần nào khi đại tỷ cũng bị Đạo Thánh qua mặt.

“Chỉ một mình hắn ư?” Công Tôn Đại Nương dò hỏi.

Thượng Quan Phi Yến nói : “ Đây là điều muội rất muốn biết, chỉ một người lại đem khổng lồ tài bảo kia dời đi. Tính thêm lần này hắn sở hữu được kếch xù tài bảo rồi, cái tên khốn này”

Nàng tham tài, tốn ra không ít tâm tư để muốn chiếm Châu Quang Bảo Khí Các cùng muốn chiếm tài sản của Hoắc Hưu, nhưng khi biết mình phí tâm bố trí lại bị kẻ khác nẫng tay trên làm sao không tức, đối với Đạo Thánh có thể nói là thống hận vô cùng.

Cùng với đó là nàng hiếu kỳ vô cùng, bởi một lượng tài phú cực kỳ khổng lồ. Đạo Thánh đã làm cách nào mà lấy đi được tài bảo này.

“Đại tỷ, ngươi vừa mới theo như lời đảo chủ lại là người nào nha?” Thượng Quan Phi Yến đột nhiên ngọt ngào cười nói, nàng hiện giờ muốn đánh chú ý lên thế lực phía sau đại tỷ của mình.

“Đừng hỏi ngươi không nên biết đến sự tình.” Công Tôn Đại Nương nói : “không nên khởi cái gì khác tâm tư, bằng không chết cũng không biết chết như thế nào.”

Bản thân nàng cũng mới được tổ chức thu nạp vào, khi vào trong mới biết tổ chức kia cường đại thế nào. Tọa trấn phía sau chính là một cái Thiên Nhân Cảnh, cao thủ lợi hại không hề ít, cở nàng lẫn Hoắc Hưu không hề thiếu.

Tổ chức bí ẩn mà cường đại, tỷ muội mình tâm tư gì nàng rõ ràng, cho nên đề điểm một chút, tránh nàng ta đánh chủ ý ngu ngốc gì.

“Nơi nào, muội chỉ là tò mò.” Thượng Quan Phi Yến một bộ vô tội bộ dáng.

Công Tôn Đại Nương thấy Thượng Quan Phi Yến trong ánh mắt phiếm tinh quang, liền biết nàng đánh cái quỷ gì chủ ý, nói : “Ngươi theo ta đi.”

“Đi đâu?” Thượng Quan Phi Yến hỏi.

“Gần nhất ta vì Hồng Hài Tử tìm kiếm một vị muội muội, ngươi cùng ta cùng đi trông thấy nàng, đem nàng chiêu nhập Hồng Hài Tử.” Công Tôn Đại Nương nói.

Hồng Hài Tử là tổ chức do Công Tôn Đại Nương lập ra, mấy năm gần đây trên đất Ngụy và trung nguyên lăn lộn, các thành viên đều là nữ tử, về phần nào đó lại giống với Hiệp Nhân của Sở Lưu Hương.

Tiền bạc được cướp được Công Tôn Đại Nương phân chia cho tỷ muội, một mặt giao lại cho tổ chức phía sau, một mặt lại cứu tế dân chúng khắp nơi.

“ Cửu muội?” Thượng Quan Phi Yến lược hiện kinh ngạc, ngay sau đó liền khanh khách mà bật cười, “Ta đây nhưng rốt cuộc không cần đứng hàng thấp nhất, vị này thập muội là người nào?”

Hồng Hài Tử trong nàng xếp thứ tám, có mấy cái so với nàng còn nhỏ, bây giờ nghe đến người mới, vị thế lại tăng lên làm sao không vui lòng đây.

Công Tôn Đại Nương nói : “Thần châm sơn trang, Tiết Băng.”

“ Tiết Băng” Thượng Quan Phi Yến nhẹ nói, sau đó khinh thân mà đi, nói : “ chính là Thần Châm sơn trang đại tiểu thư, Lãnh La Sát Tiết Băng đó ư”

“ Ukm!” Công Tôn Đại Nương gật đầu.

Thượng Quan Phi Yến cười nói : “ xem ra ta có một cái ý tứ muội muội”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK