Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được lời Mộ Dung Bác thừa nhận, quần hào đã hiểu ra mọi chuyện, lý do vì sao ông ta lại làm chuyện không mấy quang minh kia, lời ra tiếng vào lại bàn tán khắp các chiến trường.

Huyền Từ lúc này bước đến một bước, rồi nói : “Lão nạp phạm vào đại giới Phật môn, làm ô uế thanh danh chùa Thiếu Lâm. Huyền Sinh sư đệ, cứ theo bản tự giới luật thì phải xử thế nào?”

Huyền Sinh ấp úng : “Cái đó .... sư huynh ....”

Huyền Từ nói: “Nước có phép nước, nhà có luật nhà. Xưa nay môn phái bang hội, tông tộc tự viện đâu đâu chẳng có những kẻ sai quấy. Thanh danh có bảo toàn được hay không chẳng phải là do không có ai lầm lỗi mà là việc nào ra việc nấy, xử trí nghiêm minh, không lấp liếm.”

“Huyền Từ phạm phải dâm giới, theo tội phải phạt một trăm ba mươi côn, thân là phương trượng, tội càng gấp bội. Chấp pháp tăng đánh cho Huyền Từ hai trăm côn. Danh dự chùa Thiếu Lâm không thể thiên vị che đậy được.”

Nói xong Huyền Từ cởi tăng bào, để lộ lưng ra, tại chổ đã tọa, muốn ở đây thụ hình.

Quần hùng ai nấy sửng sốt, phương trượng chùa Thiếu Lâm thụ hình trước mặt mọi người, quả chưa ai từng nghe từng thấy, không phải là chuyện thường tình chút nào.

Huyền Từ nghiêm giọng nói: “Thanh dự của chùa Thiếu Lâm hàng mầy trăm năm qua, lẽ nào để hỏng về tay ta sao?”

Huyền Sinh ngậm nước mắt đáp: “Vâng! Chấp pháp tăng, dụng hình!”

Hai người chấp pháp tăng chắp tay khom lưng nói: “Phương trượng, xin đắc tội!”

Nói rồi đứng thẳng người, giơ hình trượng lên đánh xuống lưng Huyền Từ.

Hai nhà sư chấp pháp biết rằng phương trượng chịu phạt, cái khó nhất là phải chịu nhục trước mặt mọi người chứ không phải cái đau đớn xác thân, nếu như hạ thủ dung tình khiến bên ngoài trông thấy, đưa tiếng dèm pha thì chuyện phương trượng chịu nhục hóa ra công cốc.

Thành thử côn nào côn nấy đánh xuống, chát chát thật mạnh, trong chốc lát trên lưng Huyền Từ đã đầy những lằn gậy, máu thấm đẫm cả tăng bào.

Quần tăng nghe chấp pháp tăng đếm “năm, mười” số gậy đánh xuống, ai nấy cúi đầu trầm tư lẩm nhẩm niệm Phật.

Diệp Nhị Nương đau lòng van xin nhưng thấy Huyền Từ uy nghiêm nhìn, bà ta vốn sợ ông ta uy nghiêm một bộ cũng không dám xin tiếp.

Đạo Thanh đại sư của chùa Phổ Độ bỗng nói: “Huyền Tịch sư huynh, quí tự tôn trọng giới luật Phật môn, cả đến phương trượng cũng thụ hình, bần tăng hết sức kính phục. Có điều Huyền Từ sư huynh tuổi tác đã cao, lại không vận công hộ thân, hai trăm gậy e rằng không chịu nổi. Bần tăng mạo muội xin nể tình, bây giờ đã đánh đến tám mươi côn, số còn lại xin cho khất chờ đại chiến qua đi xin hãy thụ hình”

Quần hùng vô số người cũng hùa theo: “Phải lắm, phải lắm, tất cả chúng ta cùng xin nể chút tình.”

Huyền Sinh chưa kịp trả lời, Huyền Từ dõng dạc nói: “Đa tạ thịnh ý của quí vị, có điều giới luật nặng như núi, không thể khoan dung. Chấp pháp tăng, mau mau dụng trượng.”

“ Ha ha ha ha” Thiên Trạch cười lớn lên, thanh âm như hồng chuông đại lữ vang vọng khắp không gian.

“Nếu không phải có người đứng ra vạch trần ngươi chuyện xấu, Huyền Từ ngươi có dám đứng ra thụ hình không? miệng thì giảng đạo nghĩa hàng ma vệ đạo lại đi cùng người khác sinh con, sống an nhàn phè phởn hơn 30 năm sau không thấy ngươi thụ hình chứ? sao bây giờ lại thụ hình?”

“Lúc nãy Tiêu Phong hỏi ngươi có là đại ca dẫn đầu không sau không thụ hình? Cái gì lý do đại nghĩa trừ ma trước, bây giờ lại thụ hình đây? ”

“Ngươi biết Diệp Nhị Nương làm ác sao lại không hàng phục! Nữ nhân ngươi đem mấy đứa trẻ cướp khỏi cha mẹ rồi giết, nhiều năm qua giết bao nhiêu đứa rồi? Ta nghe đâu cũng gần chín ngàn cái. Sao ngươi không dẫn người đi hàng ma vệ đạo?”

“ Phái bắc Thiếu Lâm đầy ra đó, Đại Bi từ Ngụy quốc, tứ đại Thánh Tăng ở Bắc Ly cũng nhận lời ngươi mời mà đến trừ ma. Làm sao nhiều năm nay không thấy chùa Thiếu Lâm vây trừ Diệp Nhị Nương?”

“Mười bốn năm trước, bốn nước Bắc Ly;Hàn; Sở và Ngô xâm lược Bách Việt, chôn sống quân đội, quân Hàn vào thành huyết tẩy, dân Việt máu lưu vạn dặm thây chết khắp nơi, con dân còn sống thì bị bốn nước chà đạp ức hiếp nô dịch. Bại vong quốc gia không có quyền lên tiếng, là chuyện thừa nhận.”

“ Bản Đế vì quốc gia của mình giết hại, giết người cướp của thì các ngươi xưng là ma đầu, đòi lại đất của mình thì các ngươi cho là tai họa thương sinh. Mà ngươi Huyền Từ lại còn một bộ, ta không chết chính là thiên sinh đồ thán.”

“ Diệp Thần cái tên vô sĩ này, Hàn An cái tên khốn nạn này so với ngươi còn kém xa lắm, phương trượng chùa Thiếu Lâm, quả là cao nhân của giới Phật môn. Quả là bậc tiền bối đức cao trọng vọng, vô số kẻ vì bảo toàn thanh dự cho ngươi mà chết! Bản Đế thật là bội phục, bội phục”

“ Bây giờ chuyện xấu đã lộ ra, thân bại danh liệt, chết tâm đã có muốn kiếm lại vinh dự cho chùa Thiếu Lâm mới bày ra cái trò thụ hình. Ngươi làm sao mấy năm trước không thụ, mà lại thụ hình ngay lúc này? Ngươi thụ hình cho ai xem đấy? à quên phải cho lũ võ lâm xem, xem lấy phương trượng chùa Thiếu Lâm giữ gìn thanh quy trong sạch như thế nào? Ta nói phải hay không?”

Quần tăng Thiếu Lâm nghe được tràn đầy giận giữ lẫn hổ thẹn, dù sau chụ trì sai trước bọn họ không thể bắt bẻ.

Mà không chỉ bọn họ quần hào liên minh đến cũng có chút đuối lý, một số cao tăng đứng ra xin cho Huyền Từ bị chửi lây mà hổ thẹn, xấu hổ lẫn giận dữ.

“Phụ hoàng mắng người tru tâm à! tên Huyền Từ này mà còn chịu được đến bây giờ quả là cao thủ” Khấu Trọng nhỏ giọng nói.

Từ Tử Lăng gật đầu : “ hiện giờ sĩ khí của võ lâm trung nguyên đã bị giảm, thanh dự chùa Thiếu Lâm lẫn Phật môn đều bị mất hết cả rồi.”

“ Là ta làm, sai lầm là do ta, không phải do hắn! là ta hồ đồ” Diệp Nhị Nương ôm tội cho mình không muốn người kia chịu thế nhân phỉ nhổ, thanh âm to lớn át lấy những lời kia.

“Thí chủ nói không sai! là bần tăng sai lầm, sai lầm lại dẫn đến sai lầm, không xứng là đệ tử cửa Phật” Huyền Từ giờ phút này tràn đầy hối hận cùng bi thương với nhân quả mình đã gieo ra, không chút né tránh lỗi lầm thừa nhận sai lầm.

“ Thụ hình!” Huyền Sinh biết sư huynh tâm ý, hiện giờ vì thanh danh Thiếu Lâm hắn lạnh giọng nói.

Hai người chấp pháp tăng vốn đã ngừng tay chờ, nghe được lại đành tiếp tục đánh xuống. Đánh thêm chừng bốn mươi trượng nữa, Huyền Từ chịu không nổi, hai tay chống dưới đất nhũn ra ngã sấp mặt xuống.

Diệp Nhị Nương khóc òa: “Chuyện này đừng trách phương trượng, chỉ ở ta không ra gì! Ta bị người ta khinh khi nên cố ý đến dụ dỗ phương trượng .... Những .... những .... côn còn lại, để ta chịu cho.”

Bà ta vừa khóc vừa chạy đến toan nằm đè lên người Huyền Từ chịu đòn thay.

Huyền Từ tay trái điểm ra, nghe soẹt một tiếng nhỏ, phong trụ huyệt đạo của Diệp Nhị Nương, miệng mỉm cười nói: “Kẻ mê muội kia ơi, ngươi không phải ni cô cửa Phật, chẳng hề phá giới ái dục, có tội gì đâu?”

Diệp Nhị Nương đứng tại chỗ không cử động được nhưng nước mắt chảy ròng ròng.

Huyền Từ lại quát: “Hành trượng!”

Đến khi hai trăm trượng đánh đủ số, máu me chảy đầy mặt đất, Huyền Từ mới miễn cưỡng đề khí hộ tâm để khỏi đau đến ngất đi.

Hai nhà sư chấp pháp giơ trượng lên nói với Huyền Sinh: “Bẩm báo thủ tọa, Huyền Từ phương trượng chịu đòn đã xong.”

Huyền Sinh sắc mặt khó coi gật đầu, không biết nói sao cho phải.

Huyền Từ gắng gượng đứng lên, điểm một chỉ vào Diệp Nhị Nương định giải huyệt cho bà ta, ngờ đâu bị thương quá nặng, chân khí không thể ngưng tụ nên không công hiệu giải huyệt.

Huyền Sinh thấy thế cách không đến giải huyệt.

Diệp Nhị Nương liền chạy đến bên cạnh.

Huyền Từ đưa tay ra, tay phải cầm cổ tay Diệp Nhị Nương nói: “Hơn hai mươi năm qua, ta đêm ngày mong nhớ mẹ con bà, biết mình thân phạm đại giới, lại không dám sám hối cùng tăng chúng, hôm nay thế là được giải thoát rồi, từ giờ không còn sợ hãi băn khoăn, tâm được an lạc.”

Nói đến đây ông nhìn Tiêu Viễn Sơn : “ Tiêu thí chủ, lão nạp khẩn xin một điều, không biết hài tử của ta trong chùa pháp hiệu gì?”

Tiêu Viễn Sơn thấy Huyền Từ đã sắp chết cũng không dấu diếm : “ Hư Trúc”

“ Hư Trúc! Thì ra là nó!” Huyền Từ nghe được rà soát đại não liền nhận ra con mình là ai, không nghĩ đến mấy mươi năm qua hai cha con vẫn ở gần nhau lại không nhận ra con mình.

Cả Diệp Nhị Nương và quần tăng cũng bất ngờ.

Huyền Từ lại mở miệng đọc một bài kệ:

“Con người nơi trần thế,
Hễ tham muốn yêu thương.
Ắt phiền não khổ sở,
Cực lạc lòng không vương.”

Đọc xong Huyền Từ từ từ nhắm mắt lại, nở một nụ cười hiền hòa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK