Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một gia tộc muốn không suy bại, nặng yếu nhất, chính là phải duy trì được sức sống, mà ngọn nguồn của sức sống, đó chính là thế hệ trẻ của gia tộc.

Bọn họ chính là dòng máu mới của gia tộc, có bọn họ, gia tộc mới có thể phát triển không ngừng, thế hệ trẻ chính là tương lai, là thế lực tiếp bước.

Bởi vậy, nghi thức thành nhân, đối với mỗi một gia tộc đều hết sức quan trọng, mà Tiêu gia, cũng không ngoại lệ.

Là một trong ba đại gia tộc ở Ô Thản thành, nghi thức thành nhân của Tiêu gia tự nhiên là rất được các thế lực trong thành chú ý tới, một vài thế lực, thậm chí còn trực tiếp yêu cầu tham dự lễ cử hành nghi thức này.

Bọn họ được an bài tại khu khách quý, đều là những người có máu mặt trong Ô Thản thành này.

Nghi thức phục trắc, chính là lại một lần nữa trắc nghiệm đấu khí, trắc nghiệm một tháng trước, chỉ là đoán trước, mục đích là chọn ra những cá nhân xuất sắc nhất trong gia tộc.

Mà cũng chỉ có những người đó, hôm nay mới được phép lên đài trải qua nghi thức thành nhân, mà những tộc nhân dưới bảy đoạn đấu khí, lại chỉ có thể cử hành một ít nghi thức đơn giản mà thôi.

Nghi thức phục trắc so với trắc nghiệm một tháng trước cũng tinh tế hơn rất nhiều.

Phục trắc lần này, chính là do nhị tinh Đại Đấu sư nhị trưởng lão tự mình kiểm nghiệm, bởi vậy có thể thấy nghi thức thành nhân được coi trọng như thế nào.

Lúc này thanh âm bàn tán xôn xao không ngừng vang lên, rất nhiều cặp mắt đều hướng về một nơi.

Một thân ảnh tiêu điểm của đám thanh âm bàn tán đó, nhất là đám nữ nhân thỉnh thoảng gương mặt lại ửng hồng hàm xuân một dạng.

Một bộ váy quần liền áo màu xám, từng thớ cơ săn chắc cường tráng của nam tử hiện lộ rõ ràng, tuấn mỹ dung mạo tà dị song đồng ngoại hình không lẫn vào đâu được, quan trọng hơn từ người đối phương lại để cho hắn cảm nhận được một cố uy nghiêm tôn quý.

Cả người lười biếng đang ngồi trên một chiếc ghế xa hoa lộng lẩy được khảm nạm bằng bảo ngọc hoàng kim, một con rồng uốn lượn, đang nhâm nhi chung rượu của mình.

Sự xuất hiện của nam tử làm cho Tiêu gia trên dưới lẫn khách quý đều kinh ngạc, làm dấy lên phong ba không nhỏ. Bởi đây là lần đầu tiên người nam tử này tham dự trắc nghiệm phục trắc của Tiêu Gia.

Người nam tử này không thể đắc tội nổi, Tiêu Gia có thể phát triển, mạnh mẽ vươn lên trở thành thế lực đứng đầu Ô Thản Thành, hai gia tộc còn lại có thể trụ lại, thoát khỏi Tiêu gia sức ép cũng là từ ngời nam nhân này.

Tuy y rất ít xuất hiện trước mắt thế nhân, nhưng dân chúng trong Ô Thản Thành không ai mà không biết trong Tiêu Gia có một vị thần bí đại nhân vật, một Luyện Dược Sư, tuy nhiên từ 3 năm trước y đả rời khỏi Ô Thản Thành, cho đến hôm này một lần nữa trở về.

“ Nhiều năm không gặp, đại nhân phong thái vẫn làm cho nhiều nữ tử thổn thức” Nhã Phi mắt đẹp quan sát người nam nhân bên cạnh, kiều mị thanh âm cất lời.

Đứng bên dưới Huân Nhi nhìn thấy một bộ như vậy mắng lên : “ Hồ ly tinh”

Đế Thiên An ngón tay khẻ động, điều khiển vò rượu rót cho nàng, nói : “ Nhã Phi vẫn xinh đẹp như ngày nào, nóng bỏng và quyến rũ, ở nơi này không ít nam nhân đều hận không nhìn nhiều thêm một cái, cả ta cũng không nhịn được mà muốn bắt về hảo hảo yêu thương nàng”

“ Chán ghét” Nhã Phi vứt cho hắn một cái mị nhãn, biểu hiện thẹn thùng gò má ửng hồng, có bao nhiêu câu người phong tình thể hiện ra, làm cho đám bên cạnh nam nhân hô hấp gấp gáp, kiều mị nói : “đại nhân rời đi 3 năm, Nhã Phi đến bây giờ mới lại có cơ hội được uống một ly rượu ngon của ngài đó.”

Đế Thiên An cười, lại nói : “ thì ra mỹ nhân chỉ nhìn rượu, ta còn tưởng mình còn lọt vào mắt xanh của mỹ nhân chứ,, aii”

Nhã Phi đôi mắt thoáng qua quang mang, thành thục mê người quyến rũ tản ra, như tình nhân một dạng u oán nhìn phụ tình lang : “ đại nhân thật biết trêu chọc Nhã Phi, ngài rời đi 3 năm, Nhã Phi còn tưởng ngài đối với Nhã Phi chướng mắt đây, làm cho Nhã Phi ba năm lòng cũng không yên được.”

“ Yêu tinh à” Đế Thiên An lắc đầu nhìn tuyệt đại vưu vật phía trước, lại trêu chọc : “ vừa hay ta còn tinh thông y dược, lòng nàng không yên chổ nào, có cần ta khám cho không?”

“ Đại nhân” Nhã Phi đôi mắt u oán lên tiếng, trong đôi mắt lóe ra quang mang nhìn về nam tử phía trước.

Đám nam nhân ở bên chỉ đành có thể xem như không thấy, mặc dù trong lòng ngứa ngáy bởi một tuyệt đại vưu vật không xa, nhưng mà bọn họ biết mình không có cái cửa sớ rở đến nàng, bản thân Nhã Phi địa vị đả lớn hơn bọn họ.

Chưa kể tuy vị đại nhân này rời đi 3 năm nhưng trong suốt thời gian vắng mặt vẫn ủy thác cho Nhã Phi các món đồ. Từ đan dược, đấu kỹ, công pháp...đều quý giá, tam đại gia tộc đều tranh nhau thu mua, có thể thấy được quan hệ giữa hai người cũng không cạn.

Rất nhanh đám người cũng đều dời đi sự chú ý, tầm mắt đều dời đi hướng về một thiếu niên mặc hắn sam bước lên đài kiểm trắc.

Trên khu khách quý, lúc này các thế lực đến từ khắp nơi, cũng gắt gao nhìn chằm chằm, bọn họ lần này đến đây, mục đích cũng là để xác định xem, thiếu niên thiên tài ngày xưa, có đúng là hồi phục thiên phú tu luyện hay không.

Cao cao trên mộc thai, tấm bia đá chợt phóng ra quang mang, dòng chữ to màu vàng, như rồng bay phượng múa hiện ra : "Đấu Giả : nhất tinh"

Yên tĩnh, toàn trường yên tĩnh. Tất cả ánh mắt, sau khi hơi ngẩn người, đều là ngốc trệ dừng trên tấm bia vừa lóe kim quang kia.

Trong khu của khách quý, không ngừng có tiếng chén trà rơi vỡ, đại biểu của các thế lực trong Ô Thản thành, giờ phút này, đều trợn mắt há hốc mồm, thần sắc không thể tin.

Mục đích đến lần này của họ, là muốn xác định sự thực Tiêu Viêm có thật sự giống như lời đồn, trong một năm tăng lên bốn đoạn đấu khí không.

Mà tình huống ở đây biểu hiện ra, không chỉ làm bọn họ xác nhận được tính chân thật lời đồn, hơn nữa, còn vượt qua dự kiến của họ rất nhiều.

Một năm bốn đoạn đấu khí? Bây giờ hình như đã biến thành một năm năm đoạn đấu khí, hơn nữa còn tiến chân nhấp bước Đấu Giả.

Loại tốc độ tu luyện này, trong lòng mọi người, có duy nhất hai chữ để hình dung: Kinh khủng.

"Tiêu gia lần này phát tài rồi…" Trong khu khách quý, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, trong lòng lẩm bẩm nói.

"Theo tốc độ tu luyện thế này, có lẽ… Không chừng mấy chục năm sau, Tiêu gia sẽ có một siêu cấp cường giả có cấp bậc Đấu Hoàng." Trong khu khách quý, mọi người nhìn nhau, trong lòng đều không hẹn mà cùng hiện lên một ý niệm đáng sợ trong đầu.

Đấu Hoàng, chỉ cần bất kỳ một tiểu gia tộc nào ở Gia Mã đế quốc xuất hiện một cường giả cấp bậc Đấu Hoàng, vậy gia tộc này, bất kể nó thế nào, địa vị đều sẽ tăng lên.

Đến lúc đó, cho dù là tam đại gia tộc của Gia Mã đế quốc, cũng không dám quá đắc tội, dù sao, cường giả cấp bậc Đấu Hoàng, bên trong đế quốc, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Hơn nữa, mỗi người bọn họ đều có được phiên thiên đảo hải, lấy một địch vạn khả năng, không có một đế quốc nào có lí trí, sẽ dễ dàng đắc tội với một Đấu Hoàng cường giả!

Hơn ba trăm năm trước, Đấu Hoàng cường giả duy nhất của Gia Mã đế quốc, vì các nước bên cạnh phát động chiến tranh, làm những thân nhân khác của hắn bị chết, mà nổi giận, đơn thương độc mã đồ sát một vạn quân thiết kị tinh nhuệ của đối phương.

Lần đồ sát đó, máu chảy thành sông, hách hách hung danh, làm các nước khác chấn động.

Từ đó về sau, các đế quốc trên đấy khí đại lục, rất ít lựa chọn đắc tội một Đấu Hoàng cường giả! Bởi vậy, có thể thấy được, cường giả cấp bậc Đấu Hoàng, trên mảnh đại lục này, tột cùng có có bao nhiêu hung hãn.

Cũng vì vậy, khi mọi người nhìn thấy thiên phú mà Tiêu Viêm biểu hiện ra, đều là cực kỳ đố kị với Tiêu gia.

"Tiêu tộc trưởng, thiên phú tu luyện của Tiêu Viêm tiểu thiếu gia, thật sự làm cho người khác chấn động, Tiêu gia các ngươi, chỉ sợ lần này sẽ xuất hiện một cường giả không thể không nổi danh." Bên cạnh Tiêu Chiến, một đôi mỹ mâu của Nhã Phi nhìn chằm chằm thiếu niên áo đen trong sân, chiếc miệng hồng nhuận hé mở, cười khanh khách nói.

Tiêu Chiến cười to hai tiếng, đắc ý cùng hưng phấn trên khuôn mặt cơ hồ khó có thể che dấu, khách khí chắp tay với Nhã Phi, làm như tùy ý thở dài:"Nhã Phi tiểu thư quá khen, con đường tu luyện của tiểu gia hỏa này luôn trắc trở, ba năm trước hắn đã trải qua đả kích, cũng may nhờ có công tử trợ giúp”

Mỹ mâu mê người của Nhã Phi cong lên, vũ mị nhẹ giọng cười, thiên phú của Tiêu Viêm để nàng động dung, song so với người nam tử bên cạnh đang chậm rãi uống rượu mà nói, còn không đáng để cho nàng xem trọng, hẳn cũng đả hiểu được căn bệnh của Tiêu Viêm chữa khỏi lẫn đột phá, hẳn là do người này động tay vào.

Đế Thiên An cũng không ăn nàng một bộ, cười nói : “ hai bữa nữa là trăng tròn, không biết ta có may mắn mời Nhã Phi ngắm hoa thưởng nguyệt được không?”

Nhã Phi ánh mắt thoáng qua lay động, nở lấy nụ cười mê người : “ là Nhã Phi may mắn”

Đế Thiên An không chỉ là tứ phẩm Luyện Dược Sư còn có thể chế tạo ra một thanh ngủ phẩm binh khí, nấu rượu tài tình. Tài hoa kiệt xuất, một người như vậy đáng để cho nàng lôi kéo. Cộng thêm nhiều năm đối phương trợ giúp mình, với lần trước lể vật về tình về lý đáp ứng đối phương dạ ước không phải là không thể.

Dưới đài, Tiêu Ngọc khẽ nhếch miệng, hai má có chút cứng ngắt, giương mắt nhìn tấm bia, một lúc lâu sau, bộ ngực đầy đặn phập phồng một lúc, nàng cúi đầu, nói với Tiêu Ninh thần sắc khiếp sợ: "Ngươi không phải nói hắn mới bảy đoạn sao? Sao lại thăng cấp? còn là Đấu Giả”

Tiêu Ninh há miệng thở dốc, vô tội lẩm bẩm nói: "Tháng trước hắn mới tám đoạn, tháng này, hắn lại đột phá?"

"Một tháng từ tám đoạn tăng lên Đấu Giả, việc này sao có thể? Cho dù gia hỏa này hồi phục thiên phú trước kia, cũng không thể có tiến triển nhanh như vậy!" Tiêu Ngọc nhíu mày mắng, tốc độ này quá yêu nghiệt đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK