Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng giáo sư McGonagall, đang chờ đọc danh sách học sinh năm thứ nhất, đã nhìn bọn học sinh xì xầm trò chuyện bằng ánh mắt bốc lửa.

Nick Suýt Mất Đầu đặt một ngón tay trong suốt lên môi và ngồi thẳng lưng nghiêm túc trở lại cùng lúc tiếng trò chuyện rì rào đột ngột nín khe.

Sau khi quét ánh mắt nghiêm khắc qua khắp bốn Nhà, giáo sư McGonagall hạ cái nhìn xuống tấm giấy da dài thoòng và bắt đầu điểm danh.

“Abercrombie, Euan.”

Thằng bé có vẻ khiếp sợ đi lụp chụp tới và đặt cái nón lên đầu; may nhờ có đôi vành tai rất ư nổi bật của thằng bé mà cái nón không bị rớt tuột xuống vai nó.

Cái nón cân nhắc một lúc, rồi cái mép gần vành nón lại mở ra và la lớn:“GRYFFINDOR”

Cùng với cả nhà Gryffindor, Harry vỗ tay thiệt to khi Euan Abercrombie loạng choạng đi về bàn của tụi nó và ngồi xuống, trông có vẻ như thằng bé muốn độn thổ cho rồi để không bao giờ bị nhìn ngó tới nữa.

Cái hàng dài những học sinh năm thứ nhất từ từ thưa dần; trong khoảng lặng giữa những cái tên được xướng lên và quyết định của cái Nón Phân Loại.

Cuối cùng, “Zeller, Rose” được phân loại vô nhà Hufflepuff, và giáo sư McGonagall lượm cái nón cùng cái ghế đẩu rồi rinh chúng đi khi giáo sư Dumbledore đứng dậy.

Với hai cánh tay giang rộng và nụ cười tươi rạng rỡ trên môi, cụ Dumbledore nói bằng một giọng ngân nga: “Đối với những trò mới đến trường, thầy chào đón các con! Đối với các trò cũ, thầy chào mừng các con trở về trường! Sẽ có lúc để đọc diễn văn, nhưng bây giờ không phải là lúc. Chén cái đã”

Tiếng cười tán thưởng vang lên và tiếng vỗ tay hoan hô bùng nổ khi cụ Dumbledore ngồi xuống gọn gàng và vắt chòm râu dài thượt qua vai để không bị vướng víu râu ria với dĩa đồ ăn của cụ, bởi vì thức ăn ê hề bỗng xuất hiện và năm dãy bàn dài rên lên dưới những súc thịt và bánh nướng, những dĩa rau cải, bánh mì, xúc-xích, và những bình nước bí rợ.

Kêu lên một tiếng đầy thèm khát, Ron xuýt xoa: “Tuyệt cú mèo”

Nó chụp cái dĩa thịt sườn gần nhất và bắt đầu gắp vô đầy dĩa của nó, trong khi lão Nick Suýt Mất Đầu nhìn nó mà thèm chảy nước miếng.

Hermione môi cong lên độ cong, khi thấy trước mặt mình hiện ra khẩu phần ăn riêng biệc, bên cạnh là một bình nước uống riêng cho mình.

Ném qua đồ ăn của Đế Thiên An cho nên đối với thức ăn trong trường trở nên không hợp khẩu vị nàng, ánh mắt liếc qua trên bàn giáo viên đang cùng Sirius Remus nói chuyện nam nhân mình, quay sang nhìn mình cười, mặt phiếm hồng tiếp tục thưởng thức món ăn.

“ Bộ Pháp Thuật, phái mụ cóc này đến làm gì” Sirius nhìn sang không xa bàn giáo viên béo lùn màu xanh chiếc mũ, nâng lên ly rượu nói : “ Thanh tra Bộ Pháp Thuật đến Hogwarts làm quái gì, chẳng lẽ cho rằng có Tử Thần Thực Tử ở đây, à không thật có đây?”

Đế Thiên An nhấp lấy chung rượu nói : “ Nếu ngươi thông minh bằng Snape đả không phải ngồi tù 10 năm rồi, đúng là ngu không tưởng được?”

“ Ách” Sirius như nuốt phải con ruồi vào miệng, thần sắc chán chường rồi uống lấy rượu lẫn thức ăn của mình.

“ Nghe nói ba người các ngươi chuyển sang đầu quân cho Voldermort đi làm Tử Thần Thực Tử rồi” Đế Thiên An cười trêu nói.

“ Khục khục” Hai người ho khan xấu hổ, hiển nhiên biết hắn nói đùa cũng hiểu hắn nói gì, chính là việc phá hủy oanh tạc của đám người bọn họ trên chiéc ô tô của Hermione.

Đế Thiên An cũng thu hồi trêu chọc liếc qua Umbridge cười nói : “ Voldermort khôn ngoan đây, đi nước cờ rất hay, Bộ Pháp Thuật đả bị khống chế, mà con cóc kia chính là quân cờ của hắn”

“ Hả” Hai người kinh hô lên, miệng há to nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.

Đế Thiên An nhấm môi rượu không nói, mọi chuyện cũng không khác mấy khi mà Corneluis Fudge vẫn chưa bị hạ bệ, khi mà ăn may tham dự cúp Tam Pháp Thuật chứng kiến hết thảy, rồi một mạch nghe theo Dumbledore an bài.

Nhưng mà sau này hắn lại bị trúng lời nguyền độc đoán, Umbridge được cử đến giám sát Hogwarts.

Khi tất cả đã ăn xong và mức độ ồn ào trong Đại sảnh đường bắt đầu dâng lên một phen nữa, thì cụ Dumbledore lại đứng dậy. Tiếng chuyện trò ngừng ngay lập tức khi tất cả mọi người quay mặt về phía thầy hiệu trưởng.

Lúc này Harry cảm thấy đầu óc lơ mơ một cách dễ chịu hết sức. Cái giường có bốn cái cột mùng của nó đang nằm chờ đâu đó trên lầu, êm ái và ấm áp một cách tuyệt vời…

Dumbledore nói: “Thôi, bây giờ là lúc tất cả chúng ta cùng tiêu hóa một bữa tiệc hết xẩy khác, tôi xin các trò một chút xíu lưu ý đến những thông báo thông thường vào đầu niên học. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng ở sau sân trường được đặt ngoài phạm vi học trò lui tới,và một số học sinh các lớp cao hơn bây giờ cũng nên biết điều này.”

Dumbledore nói tiếp: “Thầy giám thị Filch vừa nhờ tôi một việc mà thầy đã nói với tôi lần thứ bốn trăm sáu mươi hai, ấy là nhắc nhở các trò rằng pháp thuật không được phép xài trong hành lang giữa các lớp học, và một số việc cấm đoán khác, tất cả đều được liệt kê trong một danh sách chung hiện nay đã được dán trước cửa văn phòng thầy Filch.

Năm nay chúng ta có hai thay đổi trong giáo ban. Chúng ta rất vui mừng đón giáo sư Grubbly-Plank trở lại, cô sẽ dạy môn Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí. Chúng ta cũng vui mừng giới thiệu giáo sư Umbridge, cô giáo mới phụ trách môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.”

Dumbledore tiếp tục: “Việc kiểm tra các đội Quidditch của các Nhà, và Đại Ma Hội Võ sẽ diễn ra vào…”

Dumbledore đột nhiên ngừng nói, nhìn giáo sư Umbridge dò hỏi.

Mà lúc này bên dưới một tràng thanh âm xao động không ngừng vang lên của đám học sinh khi từ lời hiệu trưởng, tuy còn chưa nói hết nhưng hoạt động đầy chờ mong của bọn họ cũng đã được tổ chức lại.

Umbridge tằng hắng “E hèm! E hèm!”, khiến đám người mới vỡ lẽ rằng bà ta đã đứng lên và có ý định đọc một bài diễn văn.

Dumbledore chỉ có vẻ hơi khựng lại một chút, nhưng rồi cụ ngồi xuống một cách thanh nhã và chăm chú nhìn giáo sư Umbridge như thể cụ không trông mong gì hơn là lắng nghe bà ta nói.

Những người khác trong giáo ban không lão luyện cho lắm trong việc che dấu sự ngạc nhiên của họ.

Chân mày giáo sư Sprout biến mất dưới mớ tóc lòa xòa của bà, và miệng giáo sư McGonagall thì mím mỏng lại đến các học sinh chưa từng thấy bao giờ.

Nhiều học sinh cười khoái chí; bà Umbridge này rõ ràng là không biết lề thói ở trường Hogwarts gì hết.

Giáo sư Umbridge mỉm cười màu mè: “Cám ơn ông, thưa ông Hiệu trưởng, đã có những lời chào đón tử tế.”

Giọng của bà the thé, nghe rõ cả tiếng thở, hơi õng ẹo mặc cái áo len xù lông mịn màng màu hồng. Bà ta tằng hắng lấy giọng một lần nữa, rồi nói tiếp: “Vâng, tôi phải nói là được trở về trường Hogwarts thì thật là dễ thương.”

Bà mỉm cười, để lộ ra mấy cái răng nhọn hoắt : “Và được nhìn thấy những gương mặt bé bỏng vui tươi ngước nhìn lại tôi.Tôi rất trông mong được quen biết tất cả các em, và tôi cam đoan chúng ta sẽ là những người bạn rất tốt!

Nghe bà nói vậy, bọn học trò đưa mắt nhìn nhau; có mấy đứa không thể nhịn được, cười nhăn nhở. Parvati thì thầm với Levander: “Mình sẽ là bạn của bả nếu mình không bị ép mặc cái áo len đó.”

Hai đứa bắt đầu sa vào một trận cười khúc khích nho nhỏ.

Umbridge lại đằng hắng lấy giọng một lần nữa, nhưng khi bà tiếp tục nói, tiếng thở lẫn trong giọng nói của bà đã biến mất tiêu. Bây giờ giọng nói bà nghe ra vẻ công việc sự vụ hơn nhiều và lời lẽ của bà đối với bọn học trò nghe đều đều tẻ ngắt như đọc thuộc lòng.

“Bộ Pháp Thuật luôn luôn coi việc giáo dục các phù thủy và pháp sư trẻ là một công tác quan trọng cực kỳ. Tài năng hiếm hoi mà các em có được nhờ bẩm sinh có thể trở nên vô tích sự nếu không được bồi dưỡng và trau dồi bằng một sự dạy dỗ cẩn thận. Những tuyệt kỹ lâu đời và độc đáo của cộng đồng phù thủy chúng ta phải được truyền dạy qua các thế hệ nếu không sẽ bị mai một đi. Sự khám phá ra kho báu kiến thức pháp thuật được tổ tiên ta tích lũy phải được giữ gìn, phát huy và trau chuốt bởi những người đáp lại tiếng gọi của nghề dạy học cao quí.”

Nói tới đây giáo sư Umbridge dừng lại để khẽ nghiêng mình chào những đồng nghiệp trong giáo ban, nhưng không ai thèm đáp lễ. Đôi chân mày đậm của giáo sư McGonagall nhíu khít lại đến nỗi trông bà giống y chang diều hâu, và trao đổi một cái liếc mắt đầy ý nghĩa với giáo sư Sprout khi giáo sư Umbridge tằng hắng thêm một tiếng e hàm nho nhỏ để tiếp tục bài diễn văn.

“Mỗi ông hiệu trưởng và bà hiệu trưởng của trường Hogwarts đều đã đóng góp một đôi điều mới mẻ vào công tác nặng nề là quản lý ngôi trường lịch sử này, và đó là việc phải làm, vì không có tiến bộ thì sẽ bị đình đốn và suy tàn.”

“Do đó một lần nữa, sự tiến bộ chỉ vì bản thân sự tiến bộ cần phải được cản ngăn, vì truyền thống đã được thử thách và kiểm nghiệm của chúng ta không thường xuyên đòi hỏi sự chắp vá. Vì vậy một sự cân bằng giữa mới và cũ, giữa cố định và thay đổi, giữa truyền thống và cách tân”

Sự im lặng luôn luôn ngự trị Đại sảnh đường mỗi khi hiệu trưởng Dumbledore nói chuyện đã bị lật đổ khi lũ học trò chụm đầu vào nhau thì thào to nhỏ và rúc rích cười.

Ở phía dãy bàn của Nhà Ravenclaw, Cho Chang đang sôi nổi đấu láo với mấy đứa bạn. Cách chỗ Cho vài ghế, Luna Lovegood lại lôi ra tờ tạp chí Người Dẻo Mồm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK