Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khí thế kinh hồng, lôi điện tràn đầy sát phạt mang theo hủy diệt chi lực khiến cho Du thị huynh đệ kinh sợ, mấy cái người xung quanh càng thất sắc.

Bọn họ thấy Thiên Trạch dùng quạt, không nghĩ đến hắn sử thương cũng đáng sợ không kém chút nào.

Du thị song hùng tuy chấn kinh song lâm nguy không loạn, vận lên hộ thuẫn của mình, các bánh răn như lưỡi cưa xoay tròn, theo cả hai chân khí quán chú hình thành một lồng cương khí hộ thuẫn xông đến trước cản lại.

“ Ầm!”

Lôi thương mạnh mẽ đâm phá đi hộ thuẫn, kình lực lan tỏa xung quanh lại tiếp tục đâm đến Du thị hai người.

Chính lúc này Thiếu Lâm đại sư Huyền Tịch lần nữa lại xuất thủ, một chỉ Niêm Hoa bắn ra như thiểm điện, chỉ còn chưa đến khí đã đến trước, một chỉ này kịp hóa giải nguy cơ cho Du thị song hùng.

Cả hai hơi lảo đảo rồi lui về sau hai bước.

Vừa lui, Thiên Trạch lại đến, một thương đâm ra.

Du thị song hùng có khổ không biết kêu ai, may mà Huyền Nạn không cần gọi cũng lao đến ứng cứu.

Huyền Nạn xuất thủ, tay áo rộng thùng thình, kình phong phát ra vù vù đánh thẳng đến chổ Thiên Trạch.

Đó là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm tên là Tụ Lý Càn Khôn.

Xưa nay Thiếu Lâm Tự vẫn lấy chuyện tham thiền học Phật là gốc, còn luyện võ tập quyền là ngọn, chỉ giận dữ bực bội cũng là phạm giới, huống hồ ra tay đánh nhau?

Thế nhưng từ khi Đạt Ma qua trung nguyên chọn bắc Thiếu Lâm làm nơi dừng chân, trước khi tạo hóa để lại 72 tuyệt kỹ, mấy trăm năm qua không thiếu kẻ đến khiêu chiến khó mà tránh được chiến đấu.

Môn Tụ Lý Càn Khôn này giấu quyền trong tay áo thật là kín đáo, một khi quyền ra quyền khí quyền thế bao phủ khắp nơi, hư thật để đối phương không thể phán đoán được hướng đánh nên khó mà đỡ cho kịp.

“ Bành!”

Quần hùng cả kinh, Du thị song hùng cùng Huyền Nạn bị một thương bức văng, hộ thuẫn của hai huynh đệ vở nát cả hai trên người xuất hiện các lổ thủng máu tươi theo đó chảy ra, thuẫn nát người vong.

Mà Huyền Nạn bị bay tung lên, ai cũng thấy áo rách đến tận nách để lộ hai cánh tay gầy guộc dài ngoẵng đầm đìa huyết nhục.

“Tất cả mọi người cùng tiến lên đi, bằng không ai nấy cũng bị y giết” Bỗng nghe Triệu Tiền Tôn lớn tiếng hò hét, y miệng thì la, chính mình cũng xông vào đầu tiên.

Kế đó Đàm công, Đàm bà, Từ trưởng lão, Trần trưởng lão của Cái Bang rồi cha con nhà Thiết Diện Phán Quan họ Đơn… tất cả đến mấy chục người cùng ùa lên. Những người đó đều là hảo thủ võ công cao cường, đông mà không loạn, người này lên thì kẻ kia xuống chẳng khác gì xa luân chiến.

“ Hừ” Thiên Trạch nâng thương mà lên, điểm ra một thương, tay kia xuất quạt.

“Nguy mất!” Đàm Bà Đàm Công đến sau lập tức đưa tay phải đỡ phát thương của Thiên Trạch để cứu mạng Triệu Tiền Tôn.

Một thương một quạt ép đám người kia lui xuống.

Đám người vây công né đi mủi nhọn, tránh xong lại công kích.

Kiều Phong nhìn thấy Đạo Thánh bị nhiều người vây đánh, liền song thủ vươn ra hai tay vận khí, sử xuất ra tuyệt học Cái Bang chỉ có bang chủ mới dùng.

“ Graooo!”

Theo cương mãnh nội lực thoát ra, cương mãnh chi khí hình rồng vùng vẩy trong không trung, đem đám người hợp kích Thiên Trạch cản lại.

“ Các vị muốn cùng Kiều mỗ chi chiến, Kiều Phong xin phụng bồi” Kiều Phong đem bức lui đám người, cao giọng nói.

Bỗng từ trên không một bóng người thấp thoáng rồi có tiếng kêu rống lên thảm thiết.

Người này trước ngực trúng kình lực của lôi thương Thiên Trạch, sau đó lại bị Kháng Long Hữu Hối ép lại, cuối cùng bị Huyền Tịch Huyền Nạn xuất chưởng cản lại thế công của Thiên Trạch, các luồng lực đạo cùng ép lại, khiến y gân cốt đứt đoạn, phủ tạng tan nát, phun máu miệng ra, nằm mềm oặt dưới đất như một đống bùn.

Kẻ chết thảm là Khoái Đao Kỳ Lục tại giang hồ đất Sở nổi danh với khoái đao biến ảo quỷ dị lạ thường.

Huyền Nạn nói: “A Di Đà Phật! Thiện tại! Thiện tai! Kiều Phong Đạo Thánh, ngươi lại gây thêm đại nghiệt.”

Kiều Phong cả giận nói: “Ta cùng Đạo Thánh chỉ giết gã có một nửa, sư huynh đệ các người hợp lực lại giết gã một nửa. Sao lại đổ cả cho ta?”

Huyền Nạn đáp: “A Di Đà Phật! Tội nghiệt! Tội nghiệt! Nếu ngươi không hại người trước thì làm gì có trận đấu ngày hôm nay?”.

Kiều Phong càng giận dữ, lớn tiếng nói: “Được lắm! Mọi việc cứ trút hết vào ta đi, thế thì đã sao?”

“ Nói nhiều với bọn chúng làm gì!” Thiên Trạch hừ lạnh, sát tâm đã thịnh trực tiếp dùng thần lực quán chú vào Phong Lôi Phiến, một quạt phong lôi lại xuất.

Quần hùng vây công biến sắc, Huyền Nạn Huyền Tịch càng biến sắc hơn khi lôi phong hướng hai người hướng đến, cả hai không dám đở khinh thân nhảy lên.

“ Phốc!”

Chính lúc này, Truy Tinh Lôi Vân Thương được Thiên Trạch ném đi, một thương nhanh như điện giật đâm xuyên qua Huyền Nạn, bỏ mặc hắn vận khí hộ thể.

Liền sau đó, Thiên Trạch cướp đến sau tay nắm thương, một cước đá văng Huyền Tịch, y như sung rụng rơi xuống, xương cốt gãy nát.

Sau đó Lôi Phong Phiến lại ném xuống cắt qua yết hầu, trực tiếp kết liễu hai vị đại sư chùa bắc Thiếu Lâm.

Giết xong hai kẻ này Thiên Trạch không có dừng lại, tiếp tục ra tay sát phạt thêm.

“ Sư ca” Đàm bà kinh hô, trong mắt bi thương hiện ra khi thấy Thiên Trạch từ lúc nào đã hiện ở không trung chổ sư ca mình, trường thương đâm xuyên qua ngực.

“ Phốc!” Triệu Tiền Tôn phun một ngụm máu rồi khí tuyệt bỏ mình.

Thiên Trạch rút thương, thân ảnh lại ảo ảnh dời hình, như điện quang hỏa thạch lóe lên một thương đâm xuống Đàm Bà.

“ A Tuệ!” Đàm Công ở gần kinh hoảng ứng biến, một chưởng hộ thê, hô to.

Đàm Bà trấn định lấy kẻ thù giết sư huynh trước, duổi ra song chưởng đánh.

“ Phanh!”

Lôi thương rít gào mạnh mẽ đem cả hai chưởng lực đánh phá, theo trường thương thẳng tiến không lui xuyên luôn qua hai vợ chồng.

Một bên khác, Kiều Phong tung hoành chẳng khác gì một con mãnh thú. Chàng vung tay phải chộp trúng một người chính là Đơn Trọng Sơn, đứa con trai thứ của Đơn Chính, tay trái đoạt lấy đơn đao trong tay y rồi cầm đập xuống một cái, đầu Đơn Trọng Sơn nát bét chết ngay tại chỗ.

Kiều Phong giết người rồi, ra tay lại càng điên cuồng, tay phải khi vung quyền khi phóng chưởng, tay trái cầm đơn đao khi phạt ngang khi chém xuống, uy thế cực kỳ mãnh liệt không ai đương cự nổi.

Mấy bức tường trắng nhòe nhoẹt đầy máu tươi, dưới nền đại sảnh ngổn ngang xác chết, kẻ thì đầu một nơi mình một nẻo, kẻ thì cụt chân lòi ruột.

Hào kiệt đến dự Anh Hùng Yến, mười phần thì tám chín đã từng giết người, nổi tiếng võ lâm không phải chỉ nhờ vào giao du, nịnh nọt.

Dù ai chưa chính tay giết người thì việc sát nhân phóng hỏa cũng đã thấy nhiều. Thế nhưng cuộc ác đấu kinh tâm động phách như hôm nay thì bình sinh chưa ai thấy qua.

Địch nhân chỉ có một người đã giết cho quần hùng tan tác, nay Kiều Phong nhưng nửa như mãnh thú, nửa như ma quỉ, thoắt ở bên này thoắt qua bên kia chém giết lung tung, càng khiến cho lòng người sợ hãi.

Thậm chí có vài kẻ còn sinh lòng khiếp nhược rời đi.

Chiến đấu vẫn tiếp tục diễn ra nhưng lại nghiêng về một phương đồ sát.

Thật ra mà nói, quần hùng tìm đến Tụ Hiền Trang đều là những kẻ chỉ có tu vị dưới Thần Du Huyễn Cảnh,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK