Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thải Âm Bổ Dương hay Thải Dương Bổ Âm đây là việc làm của đa phần Ma môn người hoặc hái hoa tặc trong thiên hạ.

Bất Lương Soái xuất thân Đạo môn có song tu âm dương điều hòa chi thuật, càng rõ ràng việc hại người tàn độc này, nhưng từ khi khi dùng đan xảy ra sự cố muốn khôi phục cần có nguyên âm xử nữ trợ giúp.

Tâm lý đã cải biến, nhất là dung mạo không ra người quỷ không ra quỷ kia, dung mạo quỷ quái khiến nữ nhân kinh sợ, cộng thêm hắn tâm lý vặn vèo mới chọn lấy Thải Âm Bổ Dương thuật.

Trước khi Bách Việt quật khởi thì nữ nhân chỉ là hàng hóa, muốn bao nhiêu càng được, Bất Lương Soái tâm lý đã vặn vẹo, đối với hành vi của mình không một chút chú trọng vào, hắn bổ khuyết cho mình những nữ nhân tầm thường này chết đi, sinh mệnh trở thành hắn dưỡng chất, chèo chống Đại Chu cũng là vinh hạnh.

Đem nguyên âm nữ tử hấp nạp xong, Bất Lương Soái đi ra thạch thất để thủ hạ xử lý thi thể còn lại, Bất Lương Soái trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, hắn lại cho thuộc hạ đến đánh tiếng gặp Cơ Tinh Vân.

“ Thần! Viên Thiên Canh tham kiến điện hạ” Bất Lương Soái mở cửa đi vào, một chân quỳ cúi đầu thi lễ.

Cơ Tinh Vân ho khan một tiếng, rồi nói : “ ông đứng dậy đi”

“ Vâng ạ” Bất Lương Soái đứng dậy.

Cơ Tinh Vân nói : “ ông và ta dẫu sao cũng từng là sư đồ, không phải đa lễ thế”

“ Thần không dám, năm xưa thần từng được bảo truyền cho điện hạ chút võ công, không dám vọng xưng ân sư của điện hạ”

Cơ Tinh Vân quỳ ngồi xuống sàn gỗ , nói : “ tìm ta tới có việc gì? chúng ta hãy cứ an tọa rồi hãy bàn tiếp vậy”

Bất Lương Soái đả tọa sau, nói : “ theo thần quan sát, điện hạ vốn chẳng mặn mà lưu lại chốn Tàng Binh cốc này”

Cơ Tinh Vân đáp : “ theo ta quan sát, Đại Soái cũng chẳng đề tâm mấy đến cảm nhận của ta đâu”

Bất Lương Soái nói : “ Điện hạ có thể rời đi bất cứ lúc nào”

Nghe được Cơ Tinh Vân gấp : “ ông chịu thả ta đi à”

Bất Lương Soái đáp : “ không dám! Lần này thần mời điện hạ đến Tàng Binh cốc”

“ Mời ư?” Cơ Tinh Vân nhíu mày.

Bất Lương Soái trả lời : “ vốn là vì muốn giao cho điện hạ một vật, sau đó sẽ tiễn điện hạ rời cốc”

Cơ Tinh Vân nghi ngờ hỏi : “ ông không cần lưu lại ta ở nơi này à?”

Bất Lương Soái nói : “ thần rất rõ ràng, điện hạ từ bé đến nay đã quen với tự do tự tại”

Cơ Tinh Vân nói : “ ông rõ thì tốt”

Bất Lương Soái nói : “ thế nên, thần chẳng muốn ràng buộc điện hạ. Ngược lại, thần ủng hộ điện hạ dấn thăng giang hồ trải nghiệm một phen, tích lũy kinh nghiệm. Phía thần sẽ tích cực liên hệ các phía, nhằm chiêu binh mãi mã cho điện hạ “

Cơ Tinh Vân nói : “ chủ ý này không tệ đâu”

Bất Lương Soái nói : “ chờ thần sắp xếp ổn thỏa mọi việc, sẽ nghênh tiếp điện hạ trở về khởi sự”

Cơ Tinh Vân nói : “ rõ rồi, nay ta khởi hành được rồi chứ?”

“ Xin chớ vội!” Bất Lương Soái nghiêng đầu ra cửa, lên tiếng : “ Thượng Quan Vân Khuyết”

“ Có thuộc hạ” Ở bên ngoài Thượng Quan Vân Khuyết cung kính đáp, đi vào bên trong hai tay mang theo một hạp gỗ được phủ vải gấm che lấy.

Bất Lương Soái đứng dậy đem vãi gấm kéo xuống.

Trên khay gỗ đặt một thanh trường kiếm.

Toàn thân màu đỏ như thanh sắc bị nung nóng, trên vỏ kiếm đỏ thẩm là một lớp vải bạc quấn lấy xung quanh vỏ kiếm, võ kiếm kết hợp với chuôi kiếm giống như một đầu rồng uốn lượn.

“ Đây là......” Cơ Tinh Vân nhìn thấy được thanh trường kiếm màu đỏ này, dò hỏi.

Bất Lương Soái nói : “ Dương Thúc Tử đã sớm chuyển đến thần thanh kiếm này”

Cơ Tinh Vân đã đoán ra được thanh kiếm này, cũng đứng dậy : “ lẽ nào đây chính là”

“ Đây chính là Xích Tiêu kiếm, nay thần sẽ trao lại cho chủ nhân chân chính của nó” Bất Lương Soái hai tay cầm kiếm, quỳ dâng đưa cho kẻ trước.

Xích Tiêu chính là ngàn năm trước Chu Vũ vương Cơ Phát yêu thích bội kiếm.

Năm xưa Võ Vương Cơ Phát thu thập thiên hạ tinh thiết vẫn thạch, Khương Thái Công tự mình đốc tạo 10 năm, lấy Cơ Phát máu tươi chế tạo mà thành.

Kiếm thành ngày, xích hà ngập trời, bởi Cơ Phát máu tươi duyên cớ, thân kiếm hiện ra xích hồng sắc, trời sinh có chứa Đế Vương uy nghi.

Xích Tiêu kiếm vẫn luôn là Chu Thiên Tử các đời bội kiếm.

“ Tranh!”

Cơ Tinh Vân hai tay tiếp nhận tổ truyền nhà mình kiếm, không nhịn được đem tay nắm chuôi rút ra khỏi vỏ.

Ngay khi ra vỏ, Xích Tiêu kiếm kiếm khí đỏ hồng quanh quẩn, tựa như long ảnh uốn lượn quanh tay.

“ Đã mười hai năm rồi, kiếm này rốt cuộc cũng đã trở về tử tôn Cơ thị” Bất Lương Soái chậm nói.

Cơ Tinh Vân đem kiếm tra vào vỏ, nói : “ sau này ta phải còn hành tẩu giang hồ, kiếm này mang theo bên người, e rằng không ổn đâu”

“ Ha ha ha” Bất Lương Soái cười nhẹ, nói : “ thế nhân chỉ biết Xích Tiêu kiếm, lại chả có bao kẻ từng thấy Xích Tiêu kiếm qua. Huống hồ huyền cơ ẩn trong thanh kiếm này, nghe nói chỉ có tử tôn chân chính của Cơ thị mới có thể phá giải. Kẻ khác dẫu có đạt được cũng chỉ là có trong tay một thanh lợi khí mà thôi”

Cơ Tinh Vân nói : “ ta có thể phá giải được huyền cơ trong thanh kiế,m, sau ta lại không biết nhỉ”

Bất Lương Soái nói : “ xin chớ hỏi thần vì thần cũng không rõ, đáp án đành nhờ điện hạ từ tìm kiếm vậy”

Cơ Tinh Vân nói : “ được thôi”

Bất Lương Soái nói : “ phải rồi, thân phận của điện hạ không tầm thường, hành tẩu giang hồ phải hết sức cẩn thận”

Cơ Tinh Vân nói : “ ukm, vậy ta có thể đi được rồi”

“ Thần xin cung tiễn điện hạ ra cốc” Bất Lương Soái chắp tay cúi đầu thi lễ.

Cơ Tinh Vân gật đầu.

Rất nhanh sau đó, Cơ Tinh Vân cùng Lục Lâm Hiên được Bất Lương Soái đích thân đưa ra khỏi Tàng Binh Cốc.

“Sư ca, huynh… huynh là Cơ thị công tử” Lục Lâm Hiên nhìn sư ca mình, sự tình chuyển biến quá mau, nàng không nghĩ tám năm bên cạnh luôn lấy lòng mình, bị mình khi dễ sư ca lại còn mang một tầng thân phận cao quý như vậy.

Cơ Tinh Vân hướng về sư muội mình trả lời : “ mặc kệ ta có thân phận gì, ta còn là sư ca của muội”

Lục Lâm Hiên nghe được câu này, tâm trạng liền tốt lên, cái gì công tử Cơ thị làm gì? Nàng chỉ cần biết hắn là sư ca của mình là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK