Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tinh Vân chen vào : “ phải đó! Phải đó! Đừng nghe huynh ấy nói! Sư muội, huynh ấy là tên trăng hoa không đáng tin cậy”

Đế Thiên An cười nói : “ có câu lòng yêu cái đẹp ai cũng có, Lâm Hiên cùng Như Tuyết đều là cô nương xinh đẹp cả, ta vốn đa tình phải lòng cũng là tất nhiên thôi. Cho dù có lừa gạt được cũng là dùng bản lĩnh đến lừa gạt, như hai nàng nguyện ý ta liền mạnh mẽ cường thu, trái ôm phải ấp, tề nhân chi phúc”

“ Huynh nghĩ hay lắm” Lục Lâm Hiên nghe mà xấu hổ, thẹn thùng mắng lấy.

Cơ Như Tuyết quay sang trừng : “ huynh đừng ăn nói linh tinh”

“ Ha ha ha” Đế Thiên An cười lên, sau đó tay trái vươn sau đem phía sau mang theo đại kiếm lấy xuống, đặt vào chổ đựng vũ khí trên Behace.

Thượng Quan Vân Khuyết lúc này cũng đã chủ ý đến thanh kiếm phía sau lung Đế Thiên An, kinh ngạc nói : “ thanh kiếm này....”

“ Ông nhận ra à!” Lý Tinh Vân hứng thú hỏi lấy.

Đế Thiên An thản nhiên nói : “ là chiến lợi phẩm, từ tay Bất Lương Soái đoạt!”

“Bất Lương Soái! Y là ai?” Lục Lâm Hiên lại nghe được một danh tự mới khác nghi hoặc vô cùng, đem mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm mà Đế Thiên An đem về.

So với thanh kiếm của nàng cùng sư ca mang trước còn lớn, đốc kiếm là long đầu hoa văn, long ảnh uy vũ thần tuấn. Vỏ kiếm chừng rộng chừng một gang tay, hai tấc trên khảm kim loại ngân sắc hoa văn, phần dưới đại bộ phận là ám màu đồng.

“Lẽ nào đây chính là… Long Tuyền kiếm” Lý Tinh Vân nhìn thanh kiếm liền đoán ra được thanh kiếm này.

Không sai, thân kiếm to lớn mà Đế Thiên An đem về, chính là giang hồ tranh đoạt bảo kiếm, Long Tuyền.

Song nó còn có một cái tên khác là Long Uyên. Nhưng vì kỵ danh tên húy của Lý Uyên mà được đổi tên thành Long Tuyền, là Đường triều Lý thị gia tộc bảo vật gia truyền kiếm, có liên can mật thiết đến Long Tuyền bảo tàng.

“ Long Tuyền kiếm! chính là Long Tuyền kiếm đồn đại ư?” Lục Lâm Hiên bị hấp dẫn, con mắt nhìn chằm chắm.

“ Là Long Tuyền kiếm đó ư?” Cơ Như Tuyết ánh mắt nhìn chằm chằm vào, nàng chính là phụng lệnh Nữ Đế tìm kiếm Long Tuyền bảo tàng cùng Lý Tinh Vân à.

“ Keng!” Cơ Như Tuyết thấy kiếm đưa đến trước người, nhịn không được tò mò đem tay nắm lấy chuôi kiếm nhẹ rút, lập tức lanh lảnh tiếng kim thiết vang lên sau đó.

Long Tuyền ra vỏ hiển lộ chân diện mục thật sự. Nhìn sơ qua, cả thanh kiếm toát ra một cỗ hàn ý từ trên kiếm, để cho người ta nhìn mà phát khiếp.

Nhìn kỹ, từ đốc kiếm phía dưới, hai bên có hình thoi nhô lên cùng lỗ khảm, lưỡi kiếm sắc bén rộng chừng một tấc, toàn bộ kiếm thể trung tâm là một thanh tiểu nhân hình kiếm ngân sắc tỏa sáng đường vân.

“ Lớn như vậy kiếm ư?” Lục Lâm Hiên nhịn không được nói.

Thượng Quan Vân Khuyết quan sát sâu kín nói : “ kiếm này vốn là đồ của Lý thị, cậu có nhiều vũ khí như vậy chi bằng đưa cho Tinh Vân được không?”

“Ta còn phải hành tẩu giang hồ, kiếm này mang theo bên cạnh chẳng thỏa đáng đâu” Lý Tinh Vân vội nói, hắn biết thanh kiếm này giang hồ tranh đoạt người sống ta chết à, mang theo bên mình không phải tự rước họa vào thân ư?

Hơn nữa kiếm là do Đế Thiên An đoạt về, nhân gia có ân cứu mạng hắn trợ giúp sư muội, mở miệng lấy kiếm hắn cũng xấu hổ à.

“ Thanh kiếm này vốn là do Xuân Thu thời kỳ Âu Dã Tử đúc, triều đại thay đổi mới rơi vào tay Lý Thế Dân. Từ lúc nào trở thành đồ của Lý thị rồi” Đế Thiên An quay sang nhìn Thượng Quan Vân Khuyết nhạo báng nói.

“ Cái này… cái này…” Thượng Quan Vân Khuyết lúng túng lấp liếm : “ tôi cũng chỉ nghe Đại Soái nói, thì ra nó là Âu Dã Tử đúc đấy”

Đế Thiên An cười nhạo : “ Chu Ôn hoang dâm vô độ, nhưng Lý Thái Dân lên ngôi cũng không phải ép cha giết huynh đệ đoạt vị ư? Huyền Vũ Môn chi biến xong hắn đem con trai của hai anh em mình giết, sau đó cưỡng đoạt em dâu làm phi tần. Sau này Võ Tắc Thiên làm vợ hắn cùng con hắn, luận về hoang dâm vô độ ta thấy Lý thị cũng không so với Chu Ôn kém đâu”

“ Khụ khụ khụ” Lý Tinh Vân lúng túng ho khan lên, nhớ lại không lâu trước Bất Lương Soái nói Chu Ôn hoang dâm cướp vợ con trai tuyên dâm, bây giờ nghe Đế Thiên An lời đem vết nhơ của tổ tông mình đào ra mà xấu hổ, nói : “ Đế đại ca, mấy chuyện này thì có liên quan gì đến tiểu đệ chứ”

“ Ngươi là Lý Diệp con, Lý Đường hoàng tử à.” Đế Thiên An bóc trần lấy : “ cho nên Tinh Vân không cần xấu hổ cũng đừng la mắng Chu Ôn à, người ta cũng là học theo Lý Đường phong cách thôi, sau này có cơ hội ngươi cũng thử một chút rất là kích thích”

Lý Tinh Vân như nuốt con ruồi, nói : “ Đế đại ca, huynh đừng có trêu chọc ta nữa, cái gã hợm bên kia ta cũng đã phiền rồi”

“ Tinh Vân, cậu làm thật người ta thương tâm đó” Thượng Quan Vân Khuyết bày ra một bộ thương tâm ai oán nhìn lấy.

“Sư ca, huynh… huynh là Lý Đường hoàng tử” Lục Lâm Hiên nhìn sư ca mình, khó mà tin được hắn lại còn mang một tầng thân phận cao quý như vậy.

Lý Tinh Vân hướng về sư muội mình trả lời : “ mặc kệ ta có thân phận gì, ta còn là sư ca của muội”

Lục Lâm Hiên gật đầu, cái gì hoàng tử Lý Đường làm gì? Nàng chỉ cần biết hắn là sư ca của mình là được.

“ Không sai! Nhưng mà sư huynh muội quy về sư huynh muội, Lâm Hiên là ta nhìn trúng cô nương, Tinh Vân à cậu cũng đừng để cho ta giết người đoạt tình chứ” Đế Thiên An bày ra một bộ lưu manh đùa giỡn : “ ta trước giờ cũng chưa thử cái trò cưỡng đoạt dân nữ à, hay là thử một lần”

“ Đế đại ca!” Lục Lâm Hiên mặt đỏ bừng lên, thanh âm có chút lớn quở mắng : “ huynh còn ăn nói linh tinh nữa, muội không để ý huynh”

Đế Thiên An lại trêu : “ Ồ! Như vậy Lâm Hiên trước giờ để ý ta à!”

“ Đế đại ca, huynh khi dễ sư muội ta có gì là lợi hại! hơn nữa bên cạnh còn có Tuyết cô nương, huynh không sợ để giai nhân thương tâm” Lý Tinh Vân phản kích.

“ Bản lĩnh lớn nhất của ta chính là khi dễ nữ nhân à! Lâm Hiên ta muốn Như Tuyết ta cũng muốn, trái ôm phải ấp tam thê tứ thiếp, không phải là mộng tưởng nam nhân à, Tinh Vân đừng nói cậu không muốn đấy chứ” Đế Thiên An thản nhiên đáp lại, nói xong ngồi lên Behace phía sau trực tiếp đem tay ôm lấy eo Cơ Như Tuyết.

“ Ah! Buông ngay ra! Huynh, lưu manh!” Cơ Như Tuyết xấu hổ, ngượng ngùng nói cùng đem tay mở ra, rồi từ trên xe nhảy thoát xuống, nhẹ mắng : “ huynh là đồ lưu manh, nghĩ tam thê tứ thiếp, mơ đẹp”

Đế Thiên An cười nói : “ ta có nói mình là quân tử không chứ! Đúng rồi, Như Tuyết, nàng không định đem chiến lợi phẩm của ta lấy đi đó chứ! Kiếm ta cũng có thể cho nàng đưa về Huyễn Âm phường, bất quá muốn lấy đi nàng đem mình bồi à, trời cũng sắp tối hai ta có nên tìm chỗ tâm sự không?”

“ Vô liêm sỉ” Cơ Như Tuyết nghe mà càng thẹn hơn, mắng lấy đem trường kiếm quăng trở về phía hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK