Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc núi xanh biếc nhưng vào lúc hoàng hôn biến thành màu tía thẫm rất kỳ ảo.Bây giờ đang lúc hoàng hôn lại đúng tháng hoa Tường Vi đua nở đầy sườn non.

Nơi này chính là nơi mà Lục Tiểu Phụng muốn tìm đến, Thần Châm sơn trang của Tiết Gia trang, trong giang hồ lẫn triều đường một tay thêu đồ có một không hay trên thiên hạ, tình cờ chủ nhân nơi này Lục Tiểu Phụng còn quen thuộc.

Tiết lão thái năm nay đã bảy mươi tuổi, nhưng bất luận là ai cũng không nhận ra được là một mụ già bảy mươi. Nếu ở nơi lờ mờ sáng thì người ta tưởng mụ nhiều lắm là mới ba bảy ba tám tuổi .

Phong độ của Tiết lão thái vĩnh viễn đoan trang và tươi đẹp. Mắt mụ vẫn tinh lanh như trước. Vẻ người còn làm rung động khách đa tình, khoé mắt mụ còn lột vẻ ngây thơ như một thiếu nữ kiều diễm .

Lục Tiểu Phụng là thanh niên được mụ rất ưa thích. Lục Tiểu Phụng cũng ưa thích mụ .Chàng hy vọng bao nhiêu cô gái ở đời đến tuổi mụ vẫn còn giữ được vẻ đẹp như mụ, nghĩa là chàng hy vọng thế giới này biến thành khả ái hơn .

Tiết lão thái thái cười khành khạch. Mắt mụ sáng lên, những nét nhăn trên mặt cũng co lại hết .

Lục Tiểu Phụng liền thừa cơ lúc mụ khoái chí đưa ngay tấm đoạn hồng vào trước mặt mụ nói tiếp : “Xin phu nhân hãy coi cái này .”

Tiết lão thái thái ngó tấm đoạn hồng bằng góc con mắt, vẻ mặt khinh khỉnh lắc đầu nói : “Cái này có gì đáng coi đâu ? Ngày ta mới lên sáu thêu còn đẹp hơn .”

Lục Tiểu Phụng cười đáp : “Không phải tiểu nhân bảo phu nhân coi cái hoa thêu mà chỉ xin phu nhân ngó tấm đoạn cùng giây tơ .”

Tiết lão thái thái hỏi : “ Cái này ta đã coi đi coi lại mấy trăm lần, ngươi còn bảo ta coi làm gì ?”

Lục Tiểu Phụng đáp : “Chính vì chỗ phu nhân được coi nhiều lần rồi, nên tiểu nhân xin pháp nhãn giám định dùm cho tấm đoạn này cùng giây tơ xuất xứ nơi đâu ? Nơi nào có bán những thứ đó ?”

Tiết lão thái thái đón lấy, đưa đần ngón tay sờ một cái rồi nói : “Tấm đoạn này của nhà Phúc Thụy Tường ở kinh thành còn tơ thêu ở tiệm Phúc Ký bán ra. Cả hai nhà cùng một lão bản và hai cửa tiệm sát vách nhau .”

Lục Tiểu Phụng hỏi : “Phải đến tận hai tiệm đó ở kinh thành mới mua được ư ?”

Tiết lão thái thái đáp : “Hai cửa tiệm này cũng như một nhà chẳng có gì phân biệt”

Lục Tiểu Phụng hỏi : “Người ta có bán buôn ra ngoài không ?”

Tiết lão thái thái đáp : “Bên ngoài cũng có nhưng do chính khách hàng tới mua rồi đem về .Hàng của nhà này tự chế ra rất tinh vi, sản lượng không được nhiều, cửa tiệm cũng không lớn. Lão bản Dương A Phước là con người an phận thủ thường không tha thiết trở nên đại phát tài .

Lục Tiểu Phụng hỏi : “Cửa tiệm của lão tại chỗ nào tại kinh thành ?”

Tiết lão thái thái đáp : “ Ở phía sau con đường Vương Qua? Phụ, trong một ngỏ hẻm vắng vẻ tịch mịch. Mấy chục năm rồi lão không khuyếch trương ra bên ngoài. Trừ những khách quen rất ít người tìm được tới nơi mà mua.”

Đột nhiên mụ lại ngó bức thêu rồi hỏi : “Nói thực đi! Có phải ngươi bị người đàn bà đó làm cho mê mẩn rồi? Chắc người ta muốn tránh ngươi rồi ngươi căn cứ vào những cái này để đi dò tìm người ta?”

Lục Tiểu Phụng sửng sốt, thộn mặt ra hồi lâu rồi mới bật ra tiếng thất thanh:“Chẳng lẽ bức này của nữ nhân thêu nên?”

Tiết lão thái thái đáp : “Dĩ nhiên là của nữ nhân thêu nên.”

Lục Tiểu Phụng ngập ngừng hỏi:“Phu nhân…! Phu nhân không nhận lầm đấy chứ?”

Tiết lão thái thái không khỏi lộ vẻ bực mình, dựng mặt lên hỏi lại : “Ngươi coi nữ nhân có lầm không? Hay là ngươi coi ta cũng là một cô bé?”

Lục Tiểu Phụng vội đáp : “Không phải thế.”

Tiết lão thái thái nói : “Ta coi những cái này còn sành hơn ngươi coi nữ nhân gấp mười lần. Ta mà coi lầm thì tình nguyện đem con cháu bảo bối cho ngươi vì thua cuộc.”

Lục Tiểu Phụng cười đáp : “Dù phu nhân thua cuộc cho cô cháu, tiểu nhân cũng không dám.”

Tiết lão thái thái lộ vẻ khẩn trương hỏi : “Sao ngươi không dám? Chẳng lẽ thị xấu quá ư?”

Lục Tiểu Phụng đáp : “Xấu thì cô không xấu chút nào nhưng cô hung dữ quá. Lần trước tiểu nhân bị cô ấy...”

Lục Tiểu Phụng lời liền ngừng lại, y không thể không ngừng, gương mặt cũng biến sắc lên, đem mắt nhìn ra ngoài.

Tiết Băng vẫn khép nép đứng bên, mặt cô đỏ bừng cúi gằm xuống, cũng nhận ra điều không đúng, ánh mắt ngẩn đầu lên, cả kinh : “ ong... sao lại nhiều thế”

“ Là có người điều khiển chúng” Tiết lảo thái thái ngưng trọng, ánh mắt già nua sáng quắt lên nhìn đen kịt như mưa vậy bầy ong, tiếng vỗ cánh on gong cả lên, từ bầu trời đổ ập xuống đem cả gian phòng này bao vây.

“ Xuy Xuy Xuy”

Một tràng dể nghe tiếng sáo vang lên, cực kỳ êm tai vang lên, bầy ong bao vây căn nhà thành một vòng tròn mở ra một lối đi, nhường chổ cho một thân ảnh đạp không lăng ba đi đến.

“ Là hắn” Tiết Băng đỏ thẫm mặc, có chút chột dạ khi thấy thân ảnh kia.

Lục Tiểu Phụng nhìn người đến là ai, liền hô : “ Vô Song công tử”

Tiết lảo thái thái con mắt ngưng trọng, liền giản ra, cười nói : “ thế gian đều nói công tử Đế Thiên An thương hoa tiếc ngọc, chẳng hay công tử lại đến chổ Thần Châm của thị, đem ong vây lại, công tử là muốn trộm hoa bắt bướm ư?”

“ Là Vô Song công tử” nghe được vô số thị nữ trong trang ánh mắt sáng lên, dồn dập đi ra rồi chạy đến chổ động tĩnh kia.

Từ khi Độc Cô Nhất Hạc chưởng môn phái Nga Mi, đao kiếm song sát bại dưới 13 chuôi phi kiếm, thiên hạ vô song công tử thanh danh chính thịnh trên giang hồ, bây giờ vị công tử đa tài đa nghệ lại rất được lòng nữ nhân đến nơi này, đám nữ nhân trong trang làm sao mà không muốn một lần gặp gỡ cho được chứ.

“ Phu nhân quá lời, tại hạ chỉ vì khổ tâm trong lòng” Đế Thiên An vẩy tay, đàn ong theo Ngự Ong Thuật triệt đi lập tức tán đi.

Tiết lão phu nhân cười cười, nói : “ khổ tâm, vậy để ta đem tâm công tử lau cho nhé, đảm bảo bớt khổ”

“ Bà nội” Tiết Băng xấu hổ khi nghe bà nội mình ánh mắt nhìn chằm chằm nam tử kia, lại còn mở miệng đùa giỡn.

“ Ha ha” Đế Thiên An cười lên, nói : “ phu nhân mà lau, chỉ sợ ta cầm lòng không được, hương tiêu ngọc vẫn à”

Tiết phu nhân bị đùa giỡn lại, mặt cũng đỏ lên, nói : “ công tử đến cả ta cũng trêu chọc, ngày hôm nay công tử không cho ta câu trả lời họp ý, đừng có hòng rời khỏi Thần Châm sơn trang.”

Đế Thiên An đi đến trước, nói : “ mấy ngày trước trên đường về, tại hạ lọt vào mai phục, thất thủ”

Lục Tiểu Phụng, sờ ria mép nói : “ công tử thiên hạ vô song, phi kiếm độc bộ võ lâm, trên đời có thể để cho công tử thất thủ, người này quả là ghê gớm.”

“ Đúng quả là ghê gớm, bọn họ đem ta cướp sạch, ta khổ sở truy tung một hồi, mới lần ra manh mối, mới nhờ đám ong mật dẫn đường vây bắt lại, phu nhân sẻ không trách Đế Thiên An chứ” Đế Thiên An cười cười nói.

Tiết phu nhân lẫn đám nữ gần đó vốn định kiếm cớ bắt bẻ người này, nhưng mà nhìn hắn nở nụ cười như xuân phong hóa vũ, đám người cũng bị mê mệt nhất thời xuân tâm bắn ra tứ phía.

“ Lợi hại” Lục Tiểu Phụng đố kỵ ghen ghét nhìn đám nữ xung quanh mê mệt, thậm chí cả nữ nhân mình yêu thích cũng bị y mê mẫn lấy.

“ Ý công tử, trong Thần Châm sơn trang có kẻ cướp đồ của công tử sao?”

Đế Thiên An không có trả lời Lục Tiểu Phụng.

“ Rống” Một tiếng hổ gầm to lớn vang vọng, từ xa mà truyền lại, đem những người ở nơi này kéo về thực tại.

Mặt đất rung chuyển nhè nhẹ, rồi trong ánh mắt khiếp sợ của vô số nữ tử trong Tiết Thần sơn trang, bọn họ thấy được, một cái bóng ảnh to lớn đến năm mét, từ bên dưới núi phóng lên sơn trang phía trên.

Là một con hổ cực kỳ to lớn, tốc độ cực kỳ nhanh, chặng đường nhỏ chạy đến đạp vở hết thảy mọi thứ, nó búng nhảy lên trời cao, đến mấy chục mét, từ trên bầu trời lại nhảy bổ đến khu vực Đế Thiên An.

“ Cẩn thận” Không ít nữ tử hoảng sợ kinh hô nhắc nhở lấy.

“ Ầm”

Cả thân ảnh Đế Thiên An bị đẩy trượt dài trên mặt đất, hai tay gắt gao đở lấy hai cái hổ trảo to lớn, bụi mù kéo dài lên một mảnh, một con mương nhỏ hiện ra.

Không lâu sau “ Bang” một tiếng thanh thúy, ánh mắt đám người dại ra khi thấy được đầu to lớn cọp này lại bị y một cước đá văng lên.

“ Đây.... đây là quái vật gì?”

“ Nó.... nó giống như cọp trắng, lại không phải cọp trắng”

“ Nhìn kìa ở chổ miệng nó có người”

“ Trời ạ.... đây là.... cơ quan”

Một tiếng cười khúc khích vang lên, chỉ thấy đầu hổ lớn cơ quan thú dừng lại, ngay cái đầu miệng mở ra một cánh cửa, từ bên trong một tiểu cô gái.

Một cái rất rất nhỏ nữ hài, đại khái chỉ có mười một mười hai tuổi niên kỷ, gương mặt non nớt bên trên, một đôi hai mắt thật to, từ trên đầu hổ nhảy xuống.

Ngay sau đó chân nàng dẫm mạnh một cái, thân ảnh bắn nhanh như điện lao đến nam tử kia, ngay ở trên không từ người lại huyễn hóa ra hai cổ hồng khí, lại hiện ra giống như đúc hai thân ảnh nàng.

“ Đây... đây là huyễn thuật ư?” Tiết Băng cả kinh nói.

Lục Tiểu Phụng trố mặt nhìn cô gái kia, thốt : “ Thượng Quan Tuyết Nhi”

“ Xuy Xuy”

Xé gió thanh âm vang lên, từ ống tay áo hai chuôi đoản kiểm hết sức tinh xảo, một thanh như mây hồng mỹ lệ, còn một thanh như dòng nước thu thủy êm ả trôi đi, chỉ dài chưa đến một tấc.

Đôi đoản kiếm trên tay nàng, đột nhiên “ tạch” một cái gãy lìa ra, nhưng không có rơi xuống.

Nhìn kỷ sẻ thấy chuôi kiếm và thân kiếm có liên kết một sợi dây mỏng, mà thân kiếm tách ra lao nhanh đến thân ảnh Đế Thiên An vây công.

Lá cây trong không khí phiêu động, bị lưỡi kiếm cắt qua, bén ngọn một phân thành hai sắc bén vô cùng, là thần binh lợi khí.

“ Keng keng”

Nhưng va chạm lên thân thể nam tử kia lại không cách nào tổn thương, chỉ để lại hoa lửa không ngừng bắn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK